-"Bố Y, thu hoạch thế nào?" một hán tử mặt đỏ ngồi bên cạnh nhìn thấy Tiêu Bố Y đi vào liền lớn tiếng hỏi.
-"Cái này còn phải hỏi sao?" một người khác da xanh mét cười ha hả, "Mấy tháng nay Bố Y ra tay chưa thất thủ bao giờ."
-"Giết mười lăm tên lính Đột Quyết, đoạt một nữ nhân, mười bốn con ngựa, ngoài ra còn một ít cung tên, trang bị." Tiêu Bố Y nói qua quýt, hơi có chút tiếc hận.
Không phải hắn tiếc hận đã giết nhiều người, đoạt được ít nữ nhân mà là tiếc hận vì đã chết mất hai con ngựa.
Nhưng hắn cũng không có cách nào khác, bởi nếu hai con ngựa đó không chết thì người chết rất có thể sẽ là bọn hắn.
Bọn hắn đã cố gắng thu thập hết tất cả mọi thứ có thể, cung tên, chiến mã, trang bị đương nhiên cũng không bỏ qua.
Hán tử mặt đỏ tên là Tiêu Tác, người da xanh mét gọi là Thạch Cảm Đương, đều là huynh đệ vào sinh ra tử cùng Tiêu Đại Bằng.
Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên đều không ngờ lần này Tiêu Bố Y lại dám cướp cả bọn lính Đột Quyết.
-"Bố Y, kỳ thực cha tìm con tới là muốn thương lượng một chuyện." Tiêu Đại Bằng mặt gân guốc, râu ria xồm xoàm trông hung hãn dị thường. Mặc dù tướng mạo trông hung ác nhưng khi nói chuyện lại rất trầm ổn, ánh mắt nhìn nhi tử cũng hiền hòa, đầy yêu thương.
Hắn cảm thấy quãng thời gian trước thỉnh đạo sĩ về rất có tác dụng, Tiêu Bố Y giờ đây đã bình thường rất nhiều, so với lúc bị bệnh nặng luôn hồ ngôn loạn ngữ quả thực là cách biệt một trời một vực.
-"Cha, người nói đi." Kêu tiếng cha này, Tiêu Bố Y cũng xuất phát từ tận đáy lòng. Từ khi hắn bệnh nặng thanh tỉnh lại, Tiêu Đại Bằng vừa thỉnh đạo sĩ vừa làm phép, tuy không phải là kỳ pháp gì nhưng Tiêu Bố Y cũng biết, người cha này vì con tuyệt đối không có gì phải bàn.
-"Tất cả ngồi đi." Tiêu Đại Bằng phất tay, quay đầu nhìn về phía Tiết Bố Nhân nói, "Bố Nhân, ngươi nói một chút đi."
-"Thực ra là như thế này," Tiết Bố Nhân hiển nhiên đã chuẩn bị trước rồi, "Bố Y, chúng ta trước đây vốn cũng là người lương thiện, làm kẻ cướp cũng là bất đắc dĩ mà thôi."
Tiêu Bố Y vẫn lẳng lặng lắng nghe, chỉ gật đầu.
-"Bố Y, thực ra chúng ta cũng hiểu đạo lý tướng quân khó tránh khỏi chết trận nơi sa trường. Cho dù có mạnh mẽ thế nào đi nữa, sớm muộn cũng có lúc gặp chuyện ngoài ý muốn, trại chủ cũng là suy nghĩ cho mọi người..."
Tiêu Bố Y trực tiếp nói luôn: "Mọi người không muốn làm thổ phỉ nữa phải không?"
Tiết Bố Nhân ngạc nhiên, không ngờ Tiêu Bố Y lại thông minh như vậy, Thạch Cảm Đương cũng lớn tiếng nói: "Không làm thổ phỉ, chẳng lẽ đi làm Trạng Nguyên sao?"
Tiêu Đại Bằng lại cười nói: "Nếu như thực sự có thể đi làm Trạng Nguyên thì quả thực là một chuyện tốt. Chẳng qua ta nghĩ ở đây sợ rằng không người nào có bản lĩnh này, Lại Tam mới từ Mã ấp trở về, để hắn nói một chút tình hình."
Một người ngồi bên cạnh liền đứng lên, người này mắt tam giác, để râu dê thoạt nhìn như một con linh dương. Tiêu Bố Y biết Lại Tam chính là một người lọc lõi, hơn nửa số người trong sơn trại có chuyện mua bán gì đều nhờ hắn đi làm.
"Thái Thú Mã Ấp là Vương Nhân Cung vốn là bà con một người đồng hương của ta," Lại Tam đứng thẳng sống lưng lên, giống như mình cũng có chút quan tước vậy, nói; "Nếu như có thể đả thông quan hệ với hắn, ta nghĩ sơn trại chúng ta sau này không cần lo ăn uống nữa."
Tiêu Bố Y nghe thấy cái kiểu thân thích bắn mấy phát đại bác cũng không tới này đã thấy buồn cười, vậy mà Lại Tam vẫn cứ một mực cao hứng nói.
Đến nơi đây mấy tháng, hắn mặc dù không có hoa mắt, loạn trí muốn đi làm hoàng đế thế nhưng cũng chưa từng lo nghĩ chuyện ăn uống.
Nói cho cùng cho dù hắn không làm thổ phỉ nữa, mà ở chỗ này săn thú cũng sẽ không chết đói, Lại Tam thoạt nhìn có vẻ đắc ý nhưng Tiêu Bố Y cho rằng chí hướng của hắn thực sự không tính là cao.
Kỳ thực hắn vẫn luôn nghi hoặc một vấn đề, đó là ‘bản thân mình đi tới triều đại này có thể làm cái gì?’.
Làm thổ phỉ chẳng qua là một cách thích ứng tạm thời, hắn cho rằng làm người cần phải theo đuổi thứ cao hơn nữa.
Hắn cũng biết Vương Nhân Cung, đó là thái thú của Mã ấp. Hắn nghe Tiêu Đại Bằng nói, người này trước đây cũng dũng mãnh thiện chiến, bất quá khi già rồi lại bắt đầu trở nên tham tài hiếu sắc.
Hiểu biết nông cạn của hắn đối với thời đại này chủ yếu là từ phim ảnh, nhưng hắn cũng không ngốc đến mức hết thuốc chữa. Hắn hiểu rõ một điểm đó là, nếu như coi phim ảnh là lịch sử thì hắn chết mà cũng không biết là chết như thế nào.
Tất nhiên lúc ban đầu bởi vì hiếu kỳ nên hắn đã thử hỏi một chút về anh hùng thời Tùy Đường, Lý Nguyên Bá cùng Vũ Văn Thành Đô, bởi theo như hiểu biết của hắn, hai người này đều là đại anh hùng của thời Tùy Đường, đứng đầu mười tám vị anh hùng, một người cầm cây đại chùy nặng mấy trăm cân, còn người kia cầm cái gì phượng sí lưu kim đáng, vốn là con trai Vũ Văn Hóa Cập của Vũ Văn phiệt.
Bất quá không biết bọn họ còn chưa thành danh hay vẫn còn chưa sinh ra mà người ở đây đều hoàn toàn không biết gì cả, trước khi khiến người khác sinh lòng nghi ngờ, hắn đã cẩn thận chuyển sang chủ đề khác.
Nhưng bất luận có hay không có Lý Nguyên Bá cùng Vũ Văn Thành Đô thì Tiêu Bố Y cũng hiểu rõ một điểm, đó là Tùy triều là một vương triều đoản mệnh, Lý Đường rất nhanh sẽ thay thế nó.
Vì thế nên trong lúc Lại Tam còn đang suy nghĩ cách ôm bắp đùi (chỉ sự nương nhờ) Vương thái thú, thì Tiêu Bố Y đã nghĩ đến chuyện đi tìm Lý Uyên. Trong lúc bọn họ còn đang lo nghĩ chuyện kiếm cơm ăn thì hắn đã nghĩ tới đi kiếm cái chén cơm bằng vàng kia rồi.
Như thế mới là nhìn xa trông rộng, bất quá hắn nhìn xa trông rộng cũng lấy lịch sử phát triển làm gốc.
Người khác đều không biết suy nghĩ của Tiêu Bố Y, nhưng Thạch Cảm Đương đã lắc đầu liên tục, "Trại chủ, ta chỉ sợ Vương Nhân Cung này không thể sống chung. Hắn là quan, chúng ta là kẻ cướp, hắn không tìm tới thì thôi, chúng ta sao có thể tự dâng đến tận cửa chứ?"
Tiêu Đại Bằng cũng gật đầu, "Cảm Đương nói cũng rất có lý..."
Lại Tam thấy Tiêu Đại Bằng hơi dao động, không khỏi lo lắng, "Trại chủ, nhiều năm đã qua, Vương Nhân Cung vốn đã không còn cái dũng như năm đó, giờ đã trở nên già nua lẩm cẩm, hơn nữa hắn chưa từng cùng chúng ta qua lại, làm sao biết được chúng ta là ai, huống chi có ai lại bỏ qua tiền tài chứ?"
-"Bố Y, quan điểm của con thế nào?" Tiêu Đại Bằng kỳ vọng hỏi.
-"Con sao?" Tiêu Bố Y lắc đầu, "Kỳ thực những chuyện này mọi người quyết định là được rồi, con thì thế nào cũng đươc."
Tiết Bố Nhân nói tiếp: "Bố Y, thực ra đây cũng chỉ là một ý kiến, cháu ở trong sơn trại cũng có uy tín, nếu như bỗng nhiên từ bỏ việc đánh cướp, ta chỉ sợ bọn họ có ý kiến."
Tiêu Bố Y lúc này mới hiểu được ý đồ của mấy vị đương gia, tuổi tác đã lớn nên muốn cầu yên ổn, kỳ thực bọn họ chủ ý đã định, chỉ là sợ những huynh đệ còn lại tuổi trẻ khí thịnh, không muốn đi buôn bán, bọn họ tìm hắn tới đây chẳng qua là muốn để hắn thuyết phục những người đó.
-"Con chỉ muốn hỏi, nếu như không đánh cướp nữa thì chúng ta sẽ làm cái gì?" Tiêu Bố Y hỏi một câu.
-"Buôn ngựa." Tiết Bố Nhân mặt lộ vẻ vui mừng, "Ta cùng trại chủ đã thương lượng rồi, thế đạo rối loạn, chiến tranh nổi lên bốn phía, nếu có nguồn ngựa, chúng ta có thể cơm áo không lo rồi."
Tiêu Bố Y trong lòng khẽ động, cảm thấy điều Tiết Bố Nhân nói rất có triển vọng, hắn đến nơi đây rồi mới thấy rằng nhân lực thật sự quá nhỏ bé, giống như rơm rác vậy. Hắn tuy có thể biết trước tương lai thế nhưng lại vô lực xoay chuyển trời đất.
Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao những thầy tướng số, coi bói ấy lại hay thất vọng như vậy, bởi vì bọn họ cho dù thực sự biết được thiên mệnh nhưng cũng chỉ có thể thuận theo thiên mệnh, muốn thay đổi vận mệnh thoạt nhìn đúng là một ý nghĩ rất buồn cười.
Bất quá cho dù không thay đổi được đại thế, thì dựa vào đó có lẽ cũng rất có triển vọng. Trong lịch sử tuy rằng không có ghi chép về Tiêu Bố Y, thế nhưng cũng không nói hắn không thể trở thành một thương nhân thành công. Bây giờ đang thời buổi loạn lạc, sau mấy năm nữa chiến loạn càng tăng lên, theo đó mà nói, buôn ngựa chính là một nghề nghiệp hết sức béo bở, dư dật. Nghĩ tới đây thì Tiêu Bố Y đã thấy hứng thú, "Không thành vấn đề, nếu có đường lối rồi, con sẽ thuyết phục bọn họ."
Tiết Bố Nhân cùng Tiêu Đại Bằng liếc mắt nhìn nhau, đều có ý vui mừng, ánh mắt trưng cầu lại hướng về phía hai người Tiêu Tác, Thạch Cảm Đương, "Không biết hai vị huynh đệ ý thế nào?"
Thạch Cảm Đương lưỡng lự: "Ta không có ý kiến."
Tiêu Tác lại lắc đầu, "Trại chủ, nam nhi chí tại bốn phương, hiện nay đang lúc loạn thế, cũng là lúc nam nhi kiến công lập nghiệp. Như bây giờ Sơn Đông có Vương Bạc, Giang Hoài có Đỗ Phục Uy, Ngõa Cương có Trác Nhượng, có ai không phải là người giơ cao cánh tay tập hợp mọi người lại. Chúng ta trốn đến nơi đây đã khiến người ta chế nhạo rồi, nếu như bây giờ mà khởi sự, chắc gì đã thua kém bọn họ. Còn như đi buôn ngựa, nói ra thì còn gì mặt mũi nữa?"
-"Cổ nhân đã nói, sĩ nông công thương bốn loại người, đều là trụ cột trong một nước." Tiêu Đại Bằng tận tình khuyên bảo, "Như trước kia Đào Chu Công gom góp tiền tài hàng vạn, vừa có thể dụng binh trị quốc, mà đến khi sự nghiệp thành công muốn thoái lui lại vừa có thể tề gia giữ mình. Sử gia Tư Mã Thiên đã từng tán dương: ‘trung thành với đất nước, thông minh đủ giữ mình, giàu có nhờ buôn bán, nổi danh khắp thiên hạ’. Thử hỏi người như thế ai có thể khinh thường?"
Tiêu Đại Bằng nói một tràng hùng hồn đầy lý lẽ. Còn Đào Chu Công được nói tới thì Tiêu Bố Y rất quen thuộc, bất quá người đó lại không hề biết hắn. Hắn nếu muốn đi gặp Đào Chu Công thì phỏng chừng phải chết một lần.
Đào Chu Công chính là Phạm Lãi, sau khi thi triển mỹ nhân kế giúp diệt Ngô hưng Việt xong, đã dũng cảm thoái lui, cùng Tây Thi mai danh ẩn tích, chèo thuyền du ngoạn ngũ hồ, văn có thể trị quốc, kinh doanh cũng giàu nhất thiên hạ!