Từ lúc hừng đông, nơi chân trời mới chỉ hiện ra một chút nắng, Tiêu Bố Y đã dẫn theo mấy người được chọn phi ngựa về hướng Mã ấp.
Giải thích về cái gọi là người được chọn thì rất rắc rối, mấy người mà hắn dẫn theo nói cho đúng thì chính là những người còn hoàn hảo nhất.
Hòe béo hiện giờ vẫn chưa thể rời giường được, A Tú bị đâm một thương, cánh tay đến bây giờ vẫn chưa thể dùng lực, Mạc Phong và Chu Mộ Nho cũng đều bị thương, cánh tay không thể hoạt động mạnh, người như vậy mà vào trong thành thể nào cũng bị quan binh bắt lại tra khảo, cho nên Tiêu Bố Y cũng chỉ có thể dẫn theo hai người Dương Đắc Chí và Mũi tên.
Đương nhiên trên sơn trại vẫn còn người, thế nhưng đây không phải là đi ăn cỗ, Tiêu Bố Y cho rằng dẫn theo hai người đi liên hệ với thương đội là đủ rồi.
Mấy người Tiêu Đại Bằng tuy hiện nay là thổ phỉ nhưng trước đây dù sao cũng đã từng làm lính, không dám lộ liễu đến Mã ấp, mấy người Tiêu Bố Y đều là sinh ra sau này nên cũng không cần lo lắng chuyện đó.
Nhìn về cửa thành nơi xa, tuy không tính là cao lớn, đồ sộ nhưng cũng cực kỳ nặng nề, dòng người ra vào hết sức nhộn nhịp.
Mặc dù Thủy Tất khả hãn không cho hoàng thượng mặt mũi, đã cự tuyệt cống nạp nhưng hiện nay cũng mới chỉ có những va chạm nhỏ, chưa có xung đột gì lớn.
Kiểm tra ở cửa thành chỉ làm cho có lệ, mấy tên binh sĩ lười biếng chỉ liếc nhìn mấy người Tiêu Bố Y một cái, thấy bọn họ dáng vẻ quê mùa giống như những người nông dân vậy, cũng không thèm nhìn đến lần thứ hai.
Tiêu Bố Y đã sớm đổi giày ủng, cung tên cướp được thành y phục dân chúng bình thường, cũng thấy thoải mái, dễ chịu.
Mấy người vừa bước qua khỏi cửa thành Mã ấp, đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong không khí có một thứ mùi vị đã lâu chưa cảm nhận.
Thảo nguyên có chỗ tốt của thảo nguyên, thành thị cũng có cái hay của thành thị.
Dẫm lên những viên đá lớn trải trên đường, mọi người không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Trước hết tìm một khách sạn bình dân để nghỉ lại, gửi mấy con ngựa, rồi ba người mới tự do tự tại đi ra.
Bên trong thành người người đi lại tấp nập, tiếng rao hàng không dứt bên tai, Tiêu Bố Y sờ sờ túi tiền có mấy chuỗi tiền bên trong, cảm giác được gánh nặng đường xa.
Hắn chích ra mấy khối ngân đậu (khối bạc nhỏ như hạt đậu) giấu vào trong góc áo, còn mấy chuỗi tiền đều để trong hầu bao. Nhiệm vụ lần này của hắn chính là tìm một thương đội đi Đột Quyết, sau đó nghĩ biện pháp gia nhập vào đó, làm quen một chút tình hình thực tế.
Căn cứ theo tin tức của Tiết Bố Nhân, Mã ấp mặc dù không lớn, thương đội chủ yếu là hai nhà, một nhà là Thiên Mậu thương đội, nghe nói sau lưng có mấy đại gia tộc làm chỗ dựa, căn cơ vững chắc, còn thương đội kia chính là thương đội của Bùi phiệt ở Hà Đông, mới thành lập chưa được bao lâu.
Tiêu Bố Y hiện tại đã minh bạch một chút về khái niệm môn phiệt, những điều này đều là thu được từ Tiêu Đại Bằng cả.
Tiêu Bố Y may mắn có một người cha văn võ song toàn, mặc dù cái song toàn này cũng chỉ là biết sơ sơ thế nhưng Tiêu Đại Bằng dù sao cũng đã từng đi nhiều nơi, kiến thức hết sức rộng rãi.
Những môn phiệt này bắt đầu có từ cuối triều Hán, sau mấy trăm năm đã hình thành nên một tầng lớp riêng biệt. Bởi vì quyền lực của trung ương suy yếu, cho nên các thế lực quý tộc địa phương đã khuếch trương thật lớn, hình thành nên một tầng lớp môn phiệt sĩ tộc chính trị độc nhất vô nhị trong lịch sử.
Những môn phiệt này không giống với vua một cõi, vua một cõi bất quá chỉ là những kẻ lợi dụng trời cao hoàng đế xa, còn môn phiệt lại có ảnh hưởng hết sức quan trọng tới hưng suy của quốc gia, thương đội có bọn họ ủng hộ ở phía sau mới có thể hành tẩu không cố kỵ, môn phiệt có thương đội cung cấp mới trường thịnh bất suy.
Điều này theo cách giải thích của Tiêu Bố Y, chính là dùng quyền để mưu lợi cá nhân, dùng tiền đổi lấy quyền.
Tiêu Bố Y sau khi biết những điều này, mới hiểu được mình lúc trước muốn một thân tung hoành thiên hạ quả thực có chút ấu trĩ.
Cho dù chỉ là đi buôn ngựa, muốn trở thành người buôn ngựa lớn nhất thiên hạ mà không có môn phiệt chống lưng, đó tuyệt đối là si tâm vọng tưởng.
Cho nên hắn thà gia nhập vào thương đội, bỏ thêm chút tiền cũng muốn nhân cơ hội này, tiếp xúc thêm với những nhân vật ở thượng tầng.
Đại Tùy trọng nông khinh thương, sĩ nông công thương, bốn tầng lớp chủ chốt đều lấy kẻ sĩ làm đầu, lấy nông nghiệp làm gốc, thương nghiệp chỉ có thể xếp ở cuối cùng.
Mặc dù đều nói trăm tên thư sinh cũng không được tích sự gì, nhưng mà người thuộc tầng lớp công, thương nghiệp thậm chí còn không được phép tham gia thi cử, còn người thuộc tầng lớp sĩ đứng ở vị trí đầu tiên, chỉ cần gian khổ học tập là mai kia có thể thành danh.
“Triêu vi điền xá lang, mộ đăng thiên tử đường" * chính là lý tưởng sống của rất nhiều người nơi này, kinh doanh mặc dù có tiền nhưng lại là một nghề nghiệp bị người ta coi thường.
Rất nhiều người trẻ tuổi như Tiêu Bố Y, thà làm lính hoặc ở nhà cày ruộng chứ không muốn đi buôn bán, từ đó có thể thấy được địa vị của kinh thương thấp kém đến thế nào. Cho nên trước đây Tiêu Đại Bằng có lo lắng như thế cũng là hết sức bình thường.
Bất quá Tiêu Bố Y lại không có kiểu quan niệm thường nhân này, bởi vì hắn vốn không phải người thường, hắn là người của thời hiện đại. Kinh tế thị trường cùng giá trị của tiền bạc cho hắn biết, một nam nhân không tiền, không xe thì không tính là một nam nhân thành công.
Hắn rất là ưa thích cái nghề thương nhân này.
Mấy tháng gần đây, hắn thoát thai hoán cốt, thực hiện thành công mấy cuộc mua bán cho nên rất có uy tín trong lớp thanh niên trên sơn trại, bọn Mạc Phong thì cho rằng làm thổ phỉ so với làm thương nhân cũng không khác nhau là mấy nên cũng không phản đối, điều này giúp cho mấy người Tiêu Đại Bằng tiết kiệm được rất nhiều công sức thuyết phục.
"Bố Y, tới rồi kìa, nơi này là địa bàn của Thiên Mậu thương đội." Dương Đắc Chí dừng bước.
Trước mắt là một đại môn đen xì, có hai cái khuyên cửa bằng đồng vàng rực, hai bên có hai con sư tử bằng đá đang nhe nanh múa vuốt, trông rất sống động. Bên trên đại môn có một tấm bảng gõ lớn chỉ ghi hai chữ Thiên Mậu mạ vàng, ngoài ra không có gì khác.
Tiêu Bố Y đi lên bậc thang, gõ cửa hai cái, cánh cửa ‘kẽo kẹt' mở ra, một người đội mũ lệch ló đầu ra, liếc mắt dò xét Tiêu Bố Y, ánh mắt có chút khinh thường, "Có chuyện gì?"
Hắn ở chỗ này đã duyệt qua không ít người, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra ba người trước mặt này hẳn là thuộc về một trong ba dạng, không có chỗ dựa, không có địa vị hoặc không có tiền.
Tiêu Bố Y cười cười, biết lúc này cũng chỉ có thể hạ mình, có thực lực thì mới bức bách được người ta, không có thực lực mà làm vậy chỉ là kẻ ngu ngốc.
"Chúng ta muốn tìm Lương quản gia." Tiết Bố Nhân đã đem tất cả mọi chuyện lớn nhỏ điều tra được nói cho Tiêu Bố Y, cho nên Tiêu Bố Y biết người chủ sự của Thiên Mậu thương đội họ Lương.
"Vậy à?" Người nọ lại liếc mắt nhìn Tiêu Bố Y một cái, "Ngươi làm sao mà biết Lương quản gia?"
"Ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Tiêu Bố Y chỉ có thể nói mấy câu lấp lửng, hàm hồ.
Người nọ cười lạnh một tiếng, đã nhìn ra ngọn nguồn, "Lương quản gia là người ngươi muốn gặp là gặp sao?"
Tiêu Bố Y bất đắc dĩ, chỉ có thể xuất ra giấy thông hành, "Tiểu ca, đây là một chút tâm ý, phiền huynh đài thông báo một tiếng".
Giấy thông hành của hắn đương nhiên không phải cái gì đặc biệt, mà chính là một xâu tiền.
Người xưa nói không sai, có tiền có thể sai khiến cả quỷ thần, trong cõi âm ty, tiền còn có thể hoành hành, không cố kỵ huống hồ nơi đây.
Người nọ xốc xốc xâu tiền trên tay, trên khuôn mặt như cha chết rốt cục xuất hiện nụ cười, "Tốt lắm, ngươi chờ một chút."
Nhìn bóng lưng người nọ đi xa dần, Mũi tên hận không thể đi tới bóp chết hắn, "Thiếu đương gia, sao phải khách khí với hắn như thế, cứ đánh cho hắn một trận, ta không tin hắn dám không nghe lời."
Tiêu Bố Y cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai gầy gò của Mũi tên, "Mũi tên, cứng quá dễ gẫy, đại trượng phu phải co được duỗi được. Buôn bán quan trọng nhất chính là hòa khí, phát tài, ngươi nếu như muốn đánh nhau, chúng ta không bằng quay lại làm thổ phỉ còn hơn."
Dương Đắc Chí gật đầu, "Thiếu đương gia nói rất đúng, bất quá ta xem tiểu tử này là dùng mắt chó để nhìn người."
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Người trông mặt mà bắt hình dong có rất nhiều, hắn không phải là người đầu tiên, cũng nhất định không phải người cuối cùng. Được rồi, sau này nhớ gọi ta là Bố Y, chúng ta là người làm ăn mà."
Hai người kia đều cười, lẩm bẩm nói: "Chúng ta là người làm ăn? Thật thú vị!"
Một chuỗi tiền mặc dù không nhiều, nhưng ít nhất cũng đủ để người nọ hành động nhanh hơn rất nhiều. Nhưng ba người cũng phải đợi hết thời gian ăn xong một bữa cơm, người nọ mới ló đầu ra khỏi cửa, "Vào đi."
Tiêu Bố Y mấy người đi vào, mới phát hiện nơi đây bên ngoài trông thì bình thường, nhưng bên trong đình đài lầu các, cây hoa um tùm, rất là thanh nhã.
Ba người băng qua một cái hành lang gấp khúc thật dài, lúc này mới đi tới một căn sảnh.
Căn sảnh này là một căn nhà kề (nhà nằm trong khu nhà tứ hợp), ba người bọn họ bị đối xử khinh bỉ giống như tiểu thiếp mới về cưới về vậy, mặc dù trên mặt ba người vẫn giữ vẻ tươi cười nhưng trong lòng cũng không hy vọng gì nhiều.
Ba người cũng tự biết, bọn họ đến ý đồ không rõ ràng, lại thêm dáng vẻ quê mùa, hiển nhiên người tiếp mình cũng không phải là đại nhân vật gì.
"Chờ đó." Người nọ nói một tiếng rồi không để ý ba người nữa, đi thẳng ra ngoài.
Ba người nhìn nhau một cái, đều lắc đầu, thầm nghĩ hay thật, chỉ là quản gia của một thương đội mà còn kiêu ngạo hơn cả thái thú vậy.
* đây là một điển cố chỉ việc sáng sớm ra vườn cầy cấy vui mái nhà tranh, chiều thì vào chầu thiên tử.
đại ý chỉ một cuộc xống ổn định, an bình không bon chen.