Tiết Bố Nhân là người khôn khéo, lão luyện, thấy không khí có phần cứng nhắc, không muốn có ai bị mất mặt, tiến lên giảng hòa, "Bảy tám mươi chuỗi tiền đích thực là hơi đắt, sơn trại tạm thời đang túng thiếu..."
Tiêu Bố Y có chút buồn cười, biết Tiết Bố Nhân đang nói giúp mình, chưa nói tới có túng thiếu hay không, mấy năm nay năm nào chẳng tích trữ tiền, nếu không chẳng lẽ tay không mà đi buôn sao?
Bất quá việc buôn bán lấy trung thực là chính, cũng là chuyện lâu dài, sau khi nói chuyện vài câu với Lại Tam, Tiêu Bố Y đã phát hiện y chỉ có mẽ ngoài.
Cũng bởi buôn bán là chuyện lâu dài, nếu như phải chờ tới sau này mới trở mặt mà nói, chi bằng sớm làm thì hơn.
"Thiếu đương gia, thiếu phu nhân đã tới rồi." Mạc Phong cúi đầu tiến vào, một câu thiếu phu nhân khiến mọi người đều quay đầu nhìn.
Hàn Tuyết xinh đẹp đứng ở đó, quả thực động nhân.
Sơn trại tuy không phải không có nữ nhân bất quá Hàn Tuyết đúng là nữ nhân đầu tiên bước vào Tụ Nghĩa sảnh.
Nhưng mà xét tới thân phận thiếu phu nhân cùng vẻ đẹp của nàng, mọi người cũng không nói gì.
Tiêu Đại Bằng vuốt râu mép, ánh mắt mang theo tia nghi hoặc, "Bố Y, thế này là sao?"
Không đợi Tiêu Bố Y trả lời, Hàn Tuyết đã tiến lên, kéo cánh tay Tiêu Bố Y, "Bố Y, chàng tìm thiếp à?"
Cử chỉ của nàng có chút thân mật làm Tiêu Bố Y cảm thấy không quen, thầm nghĩ hai người tuy cùng ở trong một căn phòng, cùng sống dưới một mái hiên nhưng ngươi cách xa ta tới tám trăm dặm, đâu có giống vợ chồng.
Bất quá cũng cảm tạ sự thông minh cùng nể mặt của Hàn Tuyết, đã làm trọn vẹn bề ngoài, Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Đích thực ta tìm nàng tới có việc. Cha, Nhị đương gia, chắc mọi người không biết, Tuyết nhi chính là con gái một tù trưởng của bộ lạc Thiết Lặc.”
Hàn Tuyết sửng sốt, quai hàm Tiết Bố Nhân thiếu chút nữa rời ra (Der: há hốc mồm ấy mà ), vẻ mặt khó có thể tin được hỏi, "thực sự là thế?"
Tất cả mọi người đều biết thiếu đương gia cướp được một nữ nhân xinh đẹp mang về làm vợ nhưng không ai biết Hàn Tuyết là con gái một tù trưởng cả.
Nếu như dựa theo thứ bậc ở Trung Nguyên mà xét thì con gái một tù trưởng nói như thế nào cũng là một quận chúa.
Hàn Tuyết cúi đầu xuống, cũng không nói gì.
Tiêu Bố Y trước tiên nói thế để tranh thủ cho Hàn Tuyết cơ hội danh chính ngôn thuận quay về, "Nàng chỉ nói với ta, không nói cho mọi người biết. Khi ta nói chúng ta sẽ chuyển sang buôn bán, nàng rất tán thành, đúng lúc trong gia tộc nàng cũng có người buôn bán, cho nên ta dự định tiến hành buôn bán với bọn họ, Hàn Tuyết sẽ đi theo ta một chuyến về đó."
Sắc mặt Lại Tam có phần xám ngắt, "Thiếu đương gia, ta thấy nàng đâu có giống con gái một tù trưởng."
Lại Tam nghi hoặc cũng đúng bởi vì y phục Hàn Tuyết cùng với nữ nhân Trung Nguyên không có gì khác biệt cả.
Tiêu Bố Y cười nhìn Hàn Tuyết, Hàn Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu, hướng về Ba Đồ Cách Lặc nói mấy câu, dĩ nhiên là dùng tiếng Đột Quyết, cho nên có rất ít người hiểu được.
Dương Đắc Chí vốn vẫn hậm hực ngồi đó nhìn, nghe thấy Hàn Tuyết nói mấy câu đó cũng phải ngẩn đầu lên, ánh mắt vô cùng kinh ngạc.
Khuôn mặt Ba Đồ Cách Lặc vốn vẫn như núi non trùng điệp, nghe thấy Hàn Tuyết nói mấy câu, bỗng nhiên có chút bất an, ấp úng trả lời vài câu.
Lại Tam trên mặt xám ngắt, thế nào cũng không ngờ ngoại trừ mình còn có người sẽ nói tiếng Đột Quyết.
Hàn Tuyết lại hỏi một câu, thoạt nhìn như hăm doạ làm trán Ba Đồ Cách Lặc toát mồ hôi, hướng về phía Lại Tam thấp giọng nói gì đó.
Lại Tam có chút phẫn nộ nói: "Nếu thiếu đương gia tìm được người bản xứ tốt như vậy, ta đây đã lo thừa rồi, sơn thủy hữu tương phùng, chúng ta sau này còn gặp lại. Còn về phía Vương thái thú kia..."
Hơi kéo dài thanh âm, Lại Tam vốn muốn đợi Tiêu Đại Bằng chủ động xuống nước trước.
Y không ngờ rằng Hàn Tuyết trông u mê, bối rối như thế mà còn biết nhiều hơn bọn y, cũng may y còn có át chủ bài là Vương thái thú, ít nhất chuyện y cùng Vương thái thú là người cùng quê là chuyện không thể gạt bỏ.
"Đến lúc đó hãy nói." Tiêu Bố Y đè thấp thanh âm hỏi Hàn Tuyết, "Nàng nói gì với bọn y vậy?"
"Thiếp hỏi y mấy vấn đề, y kỳ thật cũng không quen thuộc chuyện giao dịch." Hàn Tuyết cũng thấp giọng nói.
Tiêu Bố Y nhìn thoáng qua Dương Đắc Chí, thấy hắn chậm rãi gật đầu, trong lòng đã nắm chắc.
Đưa Hàn Tuyết lại đây, một mặt là để khảo nghiệm xem Ba Đồ Cách Lặc này có phải giả mạo không, một khác là để xem thái độ của Hàn Tuyết, lúc này xem ra Hàn Tuyết cũng rất minh bạch thị phi, đã như vậy, cũng không uổng phí tâm cơ hắn sử dụng.
Lại Tam oán hận nhìn Hàn Tuyết cùng Tiêu Bố Y một cái, kéo Ba Đồ Cách Lặc, "Đã như vậy, chúng ta sau này sẽ gặp lại."
Tiêu Bố Y cũng chắp tay nói: "Tạm biệt tạm biệt, không tiễn không tiễn."
Đến lúc Lại Tam mang theo Ba Đồ Cách Lặc rời đi rồi, Tiêu Đại Bằng mới cau mày, "Bố Y, trục xuất Lại Tam như thế cũng chưa hẳn là tốt."
Tiêu Đại Bằng đối với sự kiêu căng của con trai cũng có phần khó hiểu, khi Lại Tam còn đứng đó, bọn họ đương nhiên không thể đấu tranh nội bộ, còn khi ngoại nhân đã đi rồi, có nói vài câu cũng không sao.
"Cha, chuyện này cha không cần lo lắng." Tiêu Bố Y cười nói: "Chỉ cần có hảo mã cần gì phải lo sẽ không có người mua. Mấy hôm nay, ta cùng Hàn Tuyết, Dương Đắc Chí đã thương lượng rồi, cảm thấy thông qua thương đội tiến vào Đột Quyết giao dịch là phương pháp tốt nhất. Mặc dù phải nộp cho thương đội phí dụng thế nhưng sẽ bớt đi rất nhiều khó khăn khi dò đường. Hơn nữa thương đội cũng có hộ vệ, cũng tương đối đáng tin cậy, khi đã tới được Thiết Lặc bộ lạc rồi, Hàn Tuyết chiếu cố, hẳn là sẽ không gặp trở ngại quá lớn gì."
Tiêu Bố Y lúc này mới biết, thì ra trước đây bọn họ đều muốn đi buôn trốn thuế, nhưng mà kinh doanh nghiêm chỉnh mới là chính đạo.
Thạch Cảm Đương, Tiêu Tác đưa mắt nhìn nhau, cũng không có chủ kiến gì, đều nói: "Bọn ta đều là người thô lậu, nuôi ngựa thì được, còn mấy chuyện kia giao cho thiếu đương gia là tốt rồi."
Đến lúc mọi người rời đi, Tiêu Đại Bằng giữ Tiêu Bố Y và Tiết Bố Nhân lại, mở hội nghị ba người.
Đầu tiên Tiết Bố Nhân lấy ra một cái rương nhỏ, bên trong có hơn mười chuỗi tiền.
Đem cái rương nhỏ đặt trước mặt Tiêu Bố Y, Tiết Bố Nhân thu hồi vẻ hiền lành, sắc mặt có phần ngưng trọng, "Bố Y, lần này cha cháu, ta còn có toàn bộ mọi người trên sơn trại đều đem hy vọng ký thác trên người cháu đó."
Tiêu Bố Y nhìn hơn mười chuỗi tiền kia, cười khổ hỏi, "Chẳng lẽ đây là toàn bộ gia sản của sơn trại sao?"
"Không, nhưng mà chúng ta lần này chỉ là đi xem tình hình thế nào thôi, thực sự không cần phải xuất ra toàn bộ vốn." Tiết Bố Nhân lắc đầu, lại đưa thêm một cái túi, đổ ra trước mặt Tiêu Bố Y, "Chỗ này có ba mươi khối bạc nhỏ, cháu nhớ dùng tiết kiệm, nhớ kỹ chớ có đánh mất, ta nghĩ dùng để mua một ít hàng hóa hẳn là đủ. Chúng ta chỉ là thăm dò lộ tuyến thôi, cũng không hi vọng kiếm tiền cho nên không cần phải mua nhiều hàng hóa lắm, chờ cháu quen thuộc đường lối rồi, sẽ đưa cho cháu thêm."
Tiêu Bố Y lại càng hoảng sợ, cầm lấy cái túi kia, nhấc nhấc mấy cái cảm thụ trọng lượng, lấy ra một viên đưa lên mắt nhìn, thở dài nói: "Sơn trại thật là có nhiều tiền."
Tiêu Bố Y cũng biết, Đại Tùy xoá bỏ tiền xấu, đúc ra ngũ thù tiền, ngũ thù tiền từ trước đến nay chính là tiền tệ chủ yếu để lưu thông trong nước. Bạc lúc này cũng không có lưu thông thế nhưng cũng giống như vàng vậy, đều là cực kỳ khan hiếm, trân quý. Ba mươi khối bạc nhỏ này thoạt nhìn không đáng để mắt tới nhưng so với hơn mười chuỗi tiền kia còn quý giá gấp mấy lần.
"Đây chính là gia sản mà Bố Nhân để dành," Tiêu Đại Bằng thở dài một tiếng, "Bố Y, con chớ có phụ sự kỳ vọng của mọi người."
Tiêu Bố Y lúc này mới cảm thấy gánh nặng trên vai có phần trầm trọng, "Con chỉ sợ sẽ lỗ vốn thôi..."
Tiết Bố Nhân nở nụ cười, "Đám lão già bọn ta đã không còn dùng được rồi, bây giờ thiên hạ thuộc về người trẻ tuổi các ngươi. Bố Y, không cần phải lo lắng nhiều, dù sao cũng là đi lấy kinh nghiệm thôi. Kỳ thật khi chúng ta tìm Ba Đồ Cách Lặc cũng đã cân nhắc đến việc đi theo thương đội rồi, người bản xứ vốn rất phức tạp, nếu cháu có thể quen thuộc mọi thứ thì sẽ có lợi rất nhiều. Chúng ta cũng không ngờ Hàn Tuyết lại là người Đột Quyết, nếu như cháu mang theo nàng, thì phải cẩn thận, nàng dù sao cũng là quận chúa, ừm, phải nói là con gái của tù trưởng chứ?"
Tiêu Đại Bằng cũng quay đầu sang nhìn chằm chằm con trai, "Bố Y, nữ nhân này có tin được không?"
Tiêu Bố Y đối với sự cổ vũ của Tiết Bố Nhân rất là cảm động, càng cảm thấy không thể phụ sự kỳ vọng của mọi người, "Cha, cha còn không tin bản lĩnh đối phó với nữ nhân của con sao?"
Tiêu Đại Bằng cười cười, yên lòng, "Nếu không phải lão nhị cực lực nói ngươi có khả năng, không nên trói buộc ở lại sơn trại mà nên cho đám người trẻ tuổi các ngươi xông xáo bên ngoài nhiều hơn thì ta thực sự rất lo lắng cho ngươi. Được rồi thương đội ở Mã ấp chủ yếu có mấy nhà, để lão nhị nói cho ngươi một chút, ta đây, thầm nghĩ nói cho ngươi một câu."
"Câu gì vậy?" Tiêu Bố Y hỏi.
" Giữ được non xanh, không lo thiếu củi đốt." Tiêu Đại Bằng trọng trọng vỗ lên đầu vai Tiêu Bố Y, "Con trai, người con đưa đi, nhất định phải đưa về."