[Dịch] Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 17 : Lâu ngày sinh tình




Mọi người cùng trầm mặc phóng ngựa như bay, so với sự hưng phấn khi mới bắt đầu trở về thì lúc này tất cả đều thấp thỏm lo cho thương thế của Hòe béo.

Tiêu Bố Y vốn trầm ngâm không nói gì, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, thấp giọng hỏi: "Đắc Chí, ngươi làm sao lại biết tiếng Đột Quyết vậy?"

"Ta trước đây đã từng chiến đấu với lính Đột Quyết, lúc nào cũng phải ở lại vùng biên cảnh để đánh trận cho nên cũng biết một chút tiếng Đột Quyết." Dương Đắc Chí trên mặt có chút khác thường, cũng không nhìn Tiêu Bố Y mà chỉ nhìn thẳng phía trước, "đúng lúc gặp trại chủ cũng không muốn làm lính, thế là ta đi cùng ông ấy tới sơn trại."

Tiêu Bố Y thấy hắn nói không rõ ràng, cũng không truy hỏi thêm nữa.

Lúc nãy bọn Mạc Phong gặp nguy hiểm, hắn vốn là thiếu đương gia, phải chiếu cố cho thủ hạ nên đương nhiên nghĩa bất dung từ phải quay lại, nhưng ba người Dương Đắc Chí cũng không có chạy trốn mà lại quay lại cùng hắn, chỉ riêng chuyện đó đã khiến hắn trở nên tín nhiệm cái người Dương Đắc Chí này.

Ngày thường xưng huynh gọi đệ cũng chưa chắc là huynh đệ, nhưng những người ở cùng một chỗ với ngươi trong sinh tử, hoạn nạn thì tuyệt đối không được nghi ngờ.

Mỗi người đều có chuyện bí mật, cũng có việc riêng tư, không muốn nói ra thì Tiêu Bố Y cũng không bức bách.

Sắc trời dần tối, mọi người lặng lẽ phi ngựa, may là trên đường về Hòe béo đã tỉnh lại, đòi uống nước.

Hắn mất nhiều máu, khó tránh khỏi sẽ khát nước, nhưng chuyện đó cũng khiến mọi người đại hỉ, biết Hòe béo ít nhất đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, càng cảm thấy thuốc bột quá thần kỳ còn đại hán thật thần bí.

Đến khi mọi người về đến sơn trại thì bầu trời đã đầy sao, mọi người vừa trải qua cuộc chiến sinh tử, tuy chỉ thấy những cảnh tượng vốn rất đỗi thường ngày nhưng cũng không khỏi cảm khái sinh mệnh thật tốt đẹp, chỉ cần còn sống thì so với cái gì cũng đều tốt hơn.

Các huynh đệ tuần tra thấy mấy người Tiêu Bố Y trở về, vốn đang mừng như điên nhưng khi nhìn thấy bọn họ huyết nhiễm cả áo cũng không khỏi sợ hãi.

Lúc Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân đi ra nghênh đón, mặt đầy lo lắng, thấy mọi người tuy máu huyết khắp người nhưng đều nguyên vẹn, cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Đưa mấy người bị thương đi chữa trị, Tiêu Đại Bằng trực tiếp hỏi: "Bố Y, bọn ngươi sao lại đi đánh cướp người Đột Quyết?"

Tiêu Bố Y sửng sốt đứng đó.

"Cung tên và ngựa của bọn ngươi đều có ám ký của người Đột Quyết," Tiêu Đại Bằng thấy nhi tử ngạc nhiên, cười khổ nói: "bọn chúng tự nhiên sẽ không đem những thứ này tặng cho các ngươi."

Tiêu Bố Y có chút buồn cười, "Cha, lần này cha nhầm rồi, không phải là bọn con đi cướp của người Đột Quyết mà ngược lại, là bọn chúng cướp của bọn con."

Tiêu Đại Bằng rùng mình, "bao nhiêu tên?"

Khi nghe Tiêu Bố Y đem mọi chuyện xảy ra kể lại, Tiêu Đại Bằng và Tiết Bố Nhân đều nhìn nhau, dĩ nhiên là không tin, "Trên đời có người có võ công cao minh như thế sao?"

Tiêu Bố Y cười khổ, "Võ công hắn nếu không cao minh, làm sao có thể một mình chống lại bọn chúng chứ, hắn nếu không tài giỏi, bảy người bọn con e rằng đã toi mạng từ lâu rồi. Được rồi, lần trước con nghe cha nói Trương Tu Đà võ công cao tuyệt, người này có thể hay không là Trương Tu Đà?"

"Chắc chắn không phải." Tiết Bố Nhân kiên quyết lắc đầu, "Trương Tu Đà hiện nay đang là thái thú Tề quận, chưởng quản mười hai quận Hà Nam, nghe nói là đang chiến đấu kịch liệt với Vô Thượng Vương ở phía Bắc Hà Nam, sao có thể rảnh rỗi di tới thảo nguyên chứ?"

Tiêu Bố Y lại nghe thấy một nhân vật mới, nhịn không được hỏi, "Vô Thượng Vương là ai vậy?"

"Vô Thượng Vương tên là Lư Minh Nguyệt." Tiết Bố Nhân cũng là người không ra khỏi cửa nhưng lại biết rành chuyện thiên hạ, "Tính tình quỷ thần khó lường, nghe nói đã tập hợp được hơn bốn mươi vạn quân tại vùng phụ cận phía bắc Hà Nam, hiện nay đã trở thành một trong những mối họa lớn ở Trung Nguyên của Đại Tùy, cơ hồ đã vượt lên trên cả Trác Nhượng."

"Trác Nhượng người này lòng dạ hẹp hòi, không biết trọng hiền tài, phỏng chừng khó thành đại sự." Tiêu Đại Bằng đột nhiên nói, "Trái lại, Lư Minh Nguyệt rất đáng gờm, y khéo về kích động, nói không chừng có thể sẽ làm nên chuyện."

Tiêu Bố Y trong lòng phỏng đoán, biết Tiêu Đại Bằng cùng Tiết Bố Nhân đều xuất thân con nhà võ, khó tránh khỏi không học theo Trần Thắng, Ngô Quảng*, chẳng qua thời cơ chưa tới, nhân thủ không đủ mà thôi. Vì thế bọn họ có chú ý đại thế thiên hạ cũng là chuyện thường tình.

Chẳng qua cái người tên Lư Minh Nguyệt này hắn cũng không hề biết, chắc là trong sử sách không có ghi chép về y, mà nếu như đã là nhân vật hắn không nhớ rõ thì đừng nói là Vô Thượng Vương, cho dù có là Vương của Vương thì phỏng chừng cũng rất nhanh sẽ biến mất thôi.

Chẳng qua là qua chuyện này, hắn lại càng nhận thức thêm về sự loạn lạc của Đại Tùy.

Hôm nay hắn đã tìm thấy bãi chăn nuôi rồi, bắt đầu hùng tâm hừng hực, thầm nghĩ cho dù thiên hạ có đại loạn thì người buôn ngựa vẫn là đối tượng mà người khác phải mượn hơi.

Bọn họ muốn đoạt thiên hạ kệ họ, mình thu lấy tiền tài là được rồi, đáp ứng nhu cầu của mọi người, tất cả đều vui là tốt rồi.

Đến khi Lý Uyên đăng cơ, mình cũng kiếm được một khoản lớn rồi, đến lúc đó tìm một chỗ ẩn cư, sống cuộc sống thần tiên cũng không tệ.

Thế nhân u tối, ai cũng vì danh lợi cả. Làm vua thì có gì tốt, chỉ cần có tiền thì mọi chuyện đều dễ xử lý. Mặc dù nơi này trọng nông khinh thương nhưng mà kẻ có tiền thì thời nào cũng thế. Hơn nữa cho dù Lý Uyên có đăng cơ thì sao chứ, cũng đều hãm hại cựu thần rồi bị Lý Thế Dân bức phải thoái vị.

Hắn còn đang miên man suy nghĩ thì Tiết Bố Nhân đã nói: "Kỳ thật nghe Bố Y miêu tả sự uy mãnh của người này cũng thật sự là giống với Trương Tu Đà, bất quá cũng chưa bao giờ nghe nói Trương Tu Đà nhất cung tứ tiễn, hơn nữa nhất cung tứ tiễn thì làm sao mà bắn được?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu, Tiêu Bố Y cũng im lặng nhớ lại toàn bộ cảnh tượng lúc đó, cuối cùng cũng lắc đầu.

"Võ công cao tuyệt, nhất cung tứ tiễn, trời sinh song đồng, đều là những đặc trưng cực kỳ gây chú ý, nhưng mà trong ấn tượng của ta không có người như vậy," Tiết Bố Nhân lắc đầu nói, "Nếu không phải nhìn thấy mấy vết thương của các ngươi, ta gần như cho rằng người này chính là nhân vật mà các ngươi bịa ra."

Tiêu Bố Y cùng Dương Đắc Chí chỉ có thể cười khổ, Tiêu Đại Bằng vỗ vỗ vai nhi tử, "Bất kể hắn là ai, chúng ta chỉ cần biết hắn là một anh hùng là được rồi. Có lẽ hắn thấy các ngươi chiến đấu đến sắp chết mà vẫn không bỏ rơi nhau nên mới cứu các ngươi. Chúng ta cũng không có làm chuyện gì thương thiên hại lý, cho nên cũng không phải sợ anh hùng, chỉ có bọn trộm cắp mới phải sợ hắn thôi. Hơn nữa trong giang hồ, có rất nhiều nhân vật hiệp nghĩa. Nhưng mà chúng ta không có cơ hội tạ ơn hắn thì cũng là một chuyện đáng tiếc."

Tiết Bố Nhân nở nụ cười, "Trại chủ trạch tâm nhân hậu, ta mặc cảm không bằng."

Đến khi nghe được đám người Tiêu Bố Y đã tìm được bãi cỏ rất tốt, hai người đều cảm thấy vui mừng.

Tiêu Đại Bằng trầm ngâm nói: "Đó là một tin tức rất tốt, bất quá các ngươi cũng mệt mỏi rồi, Hòe béo bọn họ cũng bị thương nữa, trước hết nghỉ ngơi dưỡng thương quan trọng hơn. Rồi sau đó sẽ bàn bạc kỹ hơn."

Tiêu Bố Y gật đầu, quay về căn nhà gỗ của hắn, không khỏi nghĩ tới Hàn Tuyết, không biết hai ngày nay nàng thế nào.

Khe khẽ đẩy cửa phòng, một thanh âm 'kẽo kẹt' vang lên, vọng vào trong phòng, giọng nói Hàn Tuyết có chút kinh hỉ, "Thiếu đương gia, người đã về?"

Ngọn đèn lập tức được đốt lên, chiếu rọi khuôn mặt tràn đầy vui mừng của Hàn Tuyết.

Tiêu Bố Y lúc này mới phát hiện, hoá ra Hàn Tuyết đối với hắn cũng có một chút cảm tình, bất quá suy nghĩ kĩ, hắn cũng không có tự mình đa tình, nữ nhân mà, cho dù là nuôi vài con thỏ, vài ngày không thấy nói không chừng cũng sẽ nhớ nhung.

"Nàng làm sao biết được là ta?" Tiêu Bố Y lơ đãng hỏi.

"Trừ người ra, không có ai tới nơi đây cả." Hàn Tuyết vẻ mặt kinh hỉ khó có thể khống chế, ở nơi này nàng đột nhiên phát hiện Tiêu Bố Y chính là chỗ dựa duy nhất của nàng, hai ngày một đêm không thấy hắn, dĩ nhiên là thập phần tưởng niệm.

Đương nhiên cái loại tưởng niệm này cũng không phải là tình yêu, mà là một loại tình cảm ỷ lại. Chợt thấy cả người Tiêu Bố Y toàn vết máu, Hàn Tuyết thất thanh nói: "Người bị thương à?"

Nàng tiến lên một bước, thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tiêu Bố Y cũng ngừng lại, bỏ đi ý nghĩ muốn tiến thêm một bước tới để kiểm tra.

"Không sao, một chút máu thôi, là máu của người khác." Tiêu Bố Y không có nói rõ nguyên nhân. Hắn biết người trên sơn trại yêu ai yêu cả đường đi cho nên đối với Hàn Tuyết rất khách khí.

Cũng may hắn có chút uy vọng, Tiêu Đại Bằng cũng có cho nên mọi người trên sơn trại đối với việc hắn cưới một lão bà xinh đẹp như hoa đều chỉ vui vẻ chúc mừng thôi.

Đương nhiên nỗi khổ bên trong thì chỉ có hắn biết, chính hắn cũng không ước ao cái gì, bởi vì hắn hiểu cái người lão bà này của hắn chỉ có thể xem như là người ngoài thôi. Ngắm thì có thể chứ động vào là kêu lên ngay.

* Trần Thắng, Ngô Quảng là các vị thủ lĩnh nông dân thời cuối nhà Tần, rất nổi tiếng, có điều sau này thất bại, các tướng lĩnh mộ danh ông mà nổi dậy theo có cả Hạng Vũ, Lưu Bang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.