[Dịch] Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 5 :  Quyển 1 - Chương 5: Phủ Vũ Xuyên




Trương Huyễn đem một thỏi vàng nhỏ cùng với đồng bài và thuốc sáp đặt lên bàn.

- Cộng thêm lá thư vừa rồi, tổng cộng chính là mấy thứ này.

Vương Bá Đương thở dài:

- Đa tạ công tử đã đến Lạc Dương truyền tin. Kính xin công tử có thể nói lại tỉ mỉ tường tận tình huống lúc đó được không?

Trương Huyễn bèn nói lại những việc mình đã cứu Lý Mật với Vương Bá Đương, tuy nhiên có thêm vào tình tiết Lý Mật trúng tên bị thương nặng, cuối cùng sau khi do dự hắn vẫn nói ra chuyện Vũ Văn Thuật phóng thích Dương Huyền Cảm.

Ánh mắt của Vương Bá Đương bỗng dưng trợn to, kinh ngạc hỏi:

- Trương công tử khẳng định là Vũ Văn Thuật thả Dương Huyền Cảm ư?

- Có phải Vũ Văn Thuật hay không ta không biết, lúc ấy Vũ Văn Thành Đô chặn đánh giết Dương Huyền Cảm, một gã binh truyền tin chạy tới hô to, nói đại soái có lệnh thả Dương Huyền Cảm đi. Bởi vậy mà Dương Huyền Cảm thoát được một mạng.

Vương Bá Đương gật gật đầu:

- Vậy khẳng định chính là Vũ Văn Thuật rồi, khó trách quân Tùy không bắt được Dương Huyền Cảm, hóa ra là bị Vũ Văn Thuật thả cho chạy rồi.

Vương Bá Đương cảm thấy việc này can hệ trọng đại, nhất định phải lập tức báo cáo lên trên, y nhìn thoáng qua Trương Huyễn, trong lòng thầm nghĩ, người này là người chứng kiến, lại là người cuối cùng ở bên Lý Mật, có lẽ hội chủ còn có một vài vấn đề muốn hỏi hắn.

Vương Bá Đương liền cười nói:

- Có thể mời Trương công tử theo ta đi gặp một người được không. Xin công tử yên tâm, chỉ là đi nói lại tình hình lúc đó, tuyệt đối sẽ không làm khó công tử.

Trương Huyễn liếc nhìn đồng bài trên bàn, cười hỏi:

- Là tới Vũ Xuyên Phủ đúng không?

- Đúng vậy!

***

Tên công khai của Vũ Xuyên Phủ là “Thư viện Vũ Xuyên”, là một nhà tư học, nằm trong phường Tu Văn, nghe nói do vài sĩ tộc thực lực hùng hậu liên hợp thành lập nên, chuyên bồi dưỡng đào tạo con cháu tài đức vẹn toàn ưu tú, vô cùng nổi danh ở Lạc Dương.

Trước đây Lý Mật chính là một Bác sĩ ở thư viện này, phụ trách giảng dạy sách luận. Vương Bá Đương cũng là một giáo viên thư viện thuê mời, y phụ trách dạy xạ nghệ cho học sinh.

Không bao lâu, hai người tới trước một tòa phủ trạch rộng lớn. Nếu không phải Vương Bá Đương đã nói rõ từ trước, Trương Huyễn tuyệt đối không thể tưởng được tòa phủ trạch khí thế rộng rãi này là một khu trường học tư.

Đi lên bậc thang cao cao, Trương Huyễn ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu lớn viền vàng nền lam, mặt trên viết bốn chữ to rồng bay phượng múa “Thư viện Vũ Xuyên”.

Có điều Trương Huyễn không hiểu cho lắm, tại sao phải đặt tên là Vũ Xuyên? Trong trí nhớ của hắn, Vũ Xuyên là một trong sáu tòa quân trấn của biên tái thời kỳ Bắc Ngụy.

Thư viện Vũ Xuyên rộng khoảng gần trăm mẫu, không giống phủ trạch bình thường, bên trong được đặc biệt cải tạo, từng gian tiểu viện được tường viện cao lớn bao quanh, ngõ nhỏ hẹp dài sâu hút, cả toàn nhà lớn tựa như một tòa mê cung, không biết bên trong có bao nhiêu người.

Hai người đi vào phủ đều không bắt gặp một ai, trong đại trạch vô cùng vắng vẻ yên tĩnh, làm cho người ta có cảm giác khác thường, không hề cảm thấy có không khí của một trường học.

Vương Bá Đương dẫn Trương Huyễn đi vào một gian khách viện, cười nói:

- Mời Trương công tử ở đây chờ một lát, ta đi một chút rồi trở lại ngay.

Vương Bá Đương vội vàng đi, Trương Huyễn đi qua đi lại trên bậc thang, cẩn thận quan sát tòa kiến trúc trước mắt này.

Hắn phát hiện kiến trúc triều Tùy khác với Minh Thanh, đầu tiên nền rất cao, dùng khối đá lớn trải thành, đi vào đại sảnh phải lên bậc thang khoảng ba thước, kiến trúc xây dựng theo thức gạch mộc, mặt trên càng toát lên khí thế vô biên, đấu củng xà rộng, phía dưới dùng hơn mười trụ lớn đường kính chừng nửa thước chống đỡ, đây chỉ là một tòa khách đường, nhưng thoạt nhìn tựa như một tòa điện đường vậy.

Tuy nhiên trần trong hành lang lại thiết kế rất đơn giản, chỉ có hơn mười tọa tháp, mỗi một tọa tháp đặt một chiếc bàn nhỏ thấp bé, bốn góc lại đặt một bình hoa cao bằng một người, trần còn lại không thiết kế gì, khiến toàn bộ hành lang càng trở nên trống trải cao ngất.

Trương Huyễn cũng không biết tại sao mình lại đồng ý với Vương Bá Đương đến thư viện Vũ Xuyên, có lẽ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ, tại sao Lý Mật lại có đồng bài của phủ Vũ Xuyên? Ai là người khởi đầu cơ cấu giáo dục của thư viện Vũ Xuyên?

Nhưng có lẽ là vì hắn cảm thấy hứng thú đối với Vương Bá Đương, dù sao Vũ Văn Thành Đô tồn tại như thần, còn Vương Bá Đương lại có cảm giác thật hơn, hắn có thể theo Vương Bá Đương học được chút võ nghệ của triều Tùy.

Vì sao võ tướng triều Tùy có thể sử dụng được binh khí nặng bốn mươi năm mươi cân, còn cả Phượng Sĩ Lưu Kim Thảng của Vũ Văn Thành Đô kia nữa, ít nhất nặng hơn hai trăm cân, quả thật làm cho hắn không thể tin nổi.

Vô số bí ẩn quanh quẩn trong lòng Trương Huyễn, hắn khát khao hiểu biết hết thảy phương diện này, cho nên hắn nhanh chóng quên mất mình là kẻ giết chết Lý Mật.

Bất giác, Trương Huyễn đi qua cửa nhỏ bên cạnh khách đường, đi vào một tòa nhà khác, phía trước là một hành lang, bên phải hành lang là hai gian phòng, bên trái là một tòa viện tử, trải gạch đá xanh, góc tường có vài cây mai đã úa, đóa hoa màu vàng nhạt đã biến thành màu vàng xám.

Nhưng Trương Huyễn cảm thấy có hứng thú với hai gian phòng kia hơn cả, trong phòng đặt hai mươi giường đơn chỉnh tề, cũng có bảng, bên giường còn có một bàn nhỏ, đặt giấy và bút.

Đằng trước có một tọa tháp rộng rãi, cao hơn so với hai mươi chiếc giường kia.

Hai gian nhà này hiển nhiên là phòng học. Trương Huyễn thấy trong đó có một phòng không khóa cửa, liền tò mò đẩy cửa đi vào.

Trong phòng rất yên tĩnh, không có ai, trên bàn cũng không có bài học, dường như đã lâu không ai vào, trên bàn giáo viên phủ một lớp bụi mỏng.

Lúc này Trương Huyễn phát hiện sau chỗ ngồi của giáo viên dán một tấm giấy đay, trên đó viết hàng chữ: “Chinh chiến Liêu Đông là tất yếu.”

Đây dường như là một luận đề sách luận. Trương Huyễn mỉm cười, mấy tháng trước hắn cũng gặp phải đề mục biện luận giống như vậy ở trường Học viện lục quân, không ngờ lại gặp lại vào 1400 năm trước.

- Ngươi là ai?

Phía sau hắn bỗng nhiên truyền tới thanh âm của một nữ nhân trẻ tuổi.

Trương Huyễn vừa quay đầu lại, thấy một cô nương trẻ tuổi mặc võ phục màu đen đứng ở cửa, cao khoảng mét bảy, hai chân thon dài, dáng người cực kỳ cân xứng.

Có lẽ là bởi y phục màu đen càng làm nổi bật lên màu da trắng nõn của nàng, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, mũi cao, hai hàng lông mày thanh tú cong như vầng trăng khuyết, dưới đôi mi thanh tú là ánh mắt sáng ngời như bảo thạch, sáng trong vô ngần, nhìn cô gái tầm mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trong cử chỉ lại toát lên khí chất quyết đoán lão luyện khó diễn tả được.

Trương Huyễn vẫn cho là phụ nữ Tùy Đường chỉ mặc váy dài, không mặc quần, nhưng cô gái áo đen trước mặt này lại mặc quần thụng dài, ống quần rất rộng, có dây nhỏ bó chặt, có chút giống với hình thức y phục của phụ nữ Tây Á.

Trương Huyễn quá mức chú ý phục sức triều Tùy của cô gái, lại quên trả lời câu hỏi của đối phương.

- Ta hỏi ngươi là ai?

Đôi mi thanh tú của thiếu nữ nhíu lại, nàng không thích người có phản ứng chậm chạp. Thanh niên này có thân hình cao lớn, nhưng đúng là một tên đầu gỗ.

Trương Huyễn vội vàng hạ thấp người nói:

- Tại hạ Trương Huyễn, là bằng hữu của Vương Bá Đương.

- Sao y có thể tùy tiện dẫn người ngoài vào Vũ Xuyên Phủ?

Thiếu nữ hơi mất hứng:

- Nếu là khách nên chờ ở khách đường, nơi này là cấm địa, không cho phép khách nhân tùy tiện bước vào.

Thiếu nữ tỏ vẻ khinh người khiến Trương Huyễn hơi có chút không vui, mặc kệ thư viện Vũ Xuyên này có lai lịch thế nào, tốt xấu thì hắn cũng là khách, Trương Huyễn hắn cũng không phải đến ứng mộ làm gia đinh tôi tớ, đây là đạo đãi khách sao?

Nhưng hắn biết mình cũng có chỗ không đúng, không nên tùy tiện rời khỏi khách đường, bèn áy náy nói:

- Vậy ta quay lại.

- Hừ! Ngươi tự tiện xông vào cấm địa Vũ Xuyên Phủ, cứ như vậy mà đi được sao?

Thiếu nữ lạnh lùng nói.

Trương Huyễn mặc dù là một binh lính quân kỷ nghiêm minh, một học sinh trường quân đội khắc khổ chăm chỉ, cũng rất không quen với thời đại đẳng cấp sâm nghiêm, tôn ti rõ ràng này.

Từ trước đến nay hắn cứng rắn không chịu thua phục, thiếu nữ cứng rắn, mạnh mẽ khơi dậy phản cảm của hắn. Hắn cũng cười lạnh một tiếng nói:

- Nếu là cấm địa, nên viết rõ là cấm đi vào, đồng thời phải đóng cửa lại. Nhưng lại nằm bên cạnh khách đường, còn mở rộng cửa viện, rõ ràng mình làm chủ nhân không đúng, lại trách khách, đây là quy củ gì?

- Ngươi lớn mật!

Thiếu nữ giận dữ, tay đè chặt chuôi kiếm.

- Xuất Trần!

Bên cạnh truyền tới một thanh âm già nua, chỉ thấy một lão già râu tóc bạc trắng xuất hiện trong viện, ông già nua nhưng vẫn tráng kiện, tóc dài trắng rơi thả trên vai, ông lão khoanh tay nói với thiếu nữ:

- Vị công tử này nói đúng, là chúng ta không đúng, không thể trách người khác. Con đi đi.

- Vâng! Nghĩa phụ.

Dường như thiếu nữ rất tôn sùng lão nhân này, nàng hung hăng lườm Trương Huyễn, nếu không phải nghĩa phụ xuất hiện, nàng nhất định sẽ dạy cho người trẻ tuổi này hiểu một chút về quy củ của Vũ Xuyên Phủ.

Nàng không để ý tới Trương Huyễn nữa, bước nhanh đến cửa lớn, biến mất sau cánh cửa.

Lúc này, ông lão chậm rãi đi vào phòng, cười áy náy với Trương Huyễn:

- Tiểu nữ luôn luôn thích dùng đao kiếm nói lí lẽ, nhưng lại quên đạo đãi khách, xin công tử chớ để trong lòng.

Trương Huyễn thấy ông lão thân thiện, giọng điệu ôn hòa, không khỏi có thiện cảm. Hắn vội vàng nói:

- Là tại hạ không hiểu đạo làm khách, tự tiện đi vào nhà chủ, tại hạ lập tức ra ngay.

Hắn thi lễ xoay người định đi, lão già lại khẽ cười hỏi:

- Công tử chính là người truyền tin thay Lý Mật đúng không?

- Đúng… vậy!

Trương Huyễn do dự một chút. Lúc này hắn mới nhớ tới chuyện Lý Mật chết trong tay mình, chẳng lẽ ông lão này là trưởng bối của Lý Mật?

Lão già khoanh tay đi đến trước tấm giấy đay bên tường, cúi đầu thở dài:

- Luận đề chưa xong, người đã đi rồi. Thật đáng tiếc.

- Đây là luận đề của Lý Mật!

Khó trách Trương Huyễn cảm thấy chữ trên đó hơi quen quen, hóa ra là Lý Mật viết, như vậy căn phòng học này chính là nơi giảng bài của Lý Mật, khó trách đã lâu không ai vào.

- Vừa rồi ta thấy Trương công tử tựa như có chút suy nghĩ về luận đề này, hay là Trương công tử cũng có cao kiến?

Ông lão lại thản nhiên cười hỏi.

- Cao kiến thì không, chỉ là có một chút ý tưởng.

Ông lão khẽ mỉm cười:

- Mời công tử nói, Đậu mỗ nguyện rửa tai lắng nghe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.