Trương Huyễn lại không có ý nghĩ giết bọn họ, hiện giờ là thời loạn, người người đều muốn mưu cầu lợi ích riêng, huống hồ đám buôn lậu ngựa này, chỉ là hắn cũng rất có hứng thú với bầy chiến mã này.
Trương Huyễn liền chậm rãi nói:
- Ta cho các ngươi hai con đường để đi, một là ta giao nộp các ngươi cho quan phủ Trác quận, để bọn họ xử lý, cách khác là bán đám chiến mã này cho ta, các ngươi kiếm ít một chút, thế nào?
Trương Huyễn kép ngựa hoang cổ câu luân bộ đến. Hắn biết giá chiến mã Câu Luân Bộ, một con chiến mã cũng đến khoảng ba mươi quán, mà mình mua sáu mươi quan, đám buôn lậu ngựa này cũng không thiệt.
Đương nhiên, Trương Huyễn cũng biết một con chiến mã tốt nhất mang đến Trung Nguyên bán, ít nhất phải hai ba trăm quán, chỉ là hắn không thể đưa ra cái giá cao thế này được.
- Một con ngựa sáu mươi quán tiền, các ngươi cũng kiếm không ít, đồng ý rồi, ta sẽ thả các ngươi đi, nếu các ngươi không làm, thì sẽ bắt đến gặp quan!
Mười mấy tên buôn lậu ngựa ngơ nagsc nhìn nhau, hóa ra vị quân gia này nhắm vào đám ngựa này. Lúc này, tên dẫn đầu nhanh chóng liếc qua cái hòn vàng nhỏ, gã biết để quân đội mang vàng đi mua ngựa, loại việc này không chỉ hiếm gặp mà còn hoang đường, mấy trăm năm đều khó thấy một người.
Vị tướng quân này chính là kiểu người khác biệt trong mấy trăm năm nay. Quân đội nếu nhìn trúng chiến mã của bọn gã, có nhiều khi là vu cáo hãm hại bọn gã thông đồng với địch, một đao chém chết, hoặc là bắt đến gặp quan, chiến mã biến mất.
Tên dẫn đầu buôn lậu ngựa biết mình đốt nhang thơm hiển linh, gặp được quân quan bụng dạ Bồ tát, lại còn đưa cho gã tiền vàng nữa.
Chỉ là giết gã cũng không dám thu tiền vàng của quan quân, hơn nữa đây không phải là vấn đề tiền, đám ngựa này căn bản không phải là của gã.
Gã giao chỗ ngựa này cho quân đội, gã ăn nói thế nào với Trương Kim Xưng đây. Đều bị mất đầu giống nhau, đặc biệt trong đội buôn ngựa còn có hai người là thủ hạ của Trương Kim Xưng, bọn chúng mới là chủ nhân của đám chiến mã.
Tên dẫn đầu buôn người vụng trộm quay đầu nhing một cái, chỉ thấy hai tên thủ hạ của Trương Kim Xưng cũng quỳ dưới đất, đang hung dữ nhìn gã chằm chằm.
Người có thể đi buôn bán ngựa trên thảo nguyên, phần lớn cũng là từ mũi đao đổ máu mà ra, gan lớn, dám mạo hiểm, một đám tâm độc thủ lạnh. Trong lòng tên cầm đầu đám buôn ngựa nổi lên sát tâm. Gã cắn răng nói:
- Xin Tướng quân cho chúng tôi thương lượng một chút.
- Có thể!
Tên cầm đầu đám buôn ngựa quay đầu liếc mắt với mười mấy tên thủ hạ một cái, thủ hạ của gã vội tụ lại.
Tên cầm đầu đám buôn lậu ngựa thấp giọng nói với bọn họ mấy câu, gã đột nhiên quay đầu nhìn về phía hai tên thủ hạ của Trương Kim Xưng, ánh mắt hung ác mà đầy sát cơ, mười mấy tên buôn lậu ngựa gật gật đầu, cùng bao vây lấy hai người.
Hai tên thủ hạ của Trương Kim Xưng lập tức hiểu rõ bọn chúng bị bán đứng rồi, nhảy người lên muốn trốn, nhưng bọn chúng làm gì trốn được, chỉ chạy mấy bước liền bị mười mấy tên buôn lậu ngựa khác đè xuống đất.
Tên cầm đầu đám buôn lậu ngựa rút đao xông lên, mỗi tên một nhát kết liễu hai mạng người, gã vứt đao đi, không do dự nói với Trương Huyễn:
- Vị tướng quân này, chiến mã thuộc về ngài rồi.
Tình thể biến đổi quá nhanh, lúc đám binh lính phản ứng trở lại thì người đã bị giết rồi, bọn họ ùn ùn giơ trường mâu lên, bao vây lấy mười mấy tên buôn lậu ngựa.
Trương Huyễn chậm rãi bước tới, nhìn chăm chú tên cầm đầu đám buôn lậu ngựa lạnh lùng nói:
- Xem ra sự việc không hề đơn giản, thành thật nói cho ta, ta sẽ thả các ngươi đi, nếu không, ta cũng giết chết các ngươi như thế.
Tên cầm đầu đám buôn lậu ngựa cũng không thoát được nữa rồi, thẳng thắn nói:
- Những chiến mã này kỳ thực là ngựa của Thanh Hà Vương Trương Kim Xưng, ông ta không biết cách mua ngựa, liền phái hai người đi theo bọn tôi lên phía bắc, mua ngựa cũng là tiền bọn họ tự bỏ ra. Những con chiến mã này Tướng quân muốn thì mang đi đi, tiền chúng tôi không dám lấy.
Hóa ra là ngựa của Trương Kim Xưng, điều này lại nằm ngoài dự kiến của Trương Kim Xưng, hắn trầm ngâm một chút lại hỏi:
- Các ngươi giét người của ông ta, không sợ ông ta trả thù sao?
Tên cầm đầu đám buôn lậu ngựa lắc lắc đầu:
- Nếu lần này bình an đưa đến tay ông ta, ông ta nhất định sẽ còn muốn chúng tôi đi lần thứ hai, lần thứ ba, chúng tôi sớm muộn cũng sẽ chết trên tay ông ta, nếu giết người của ông ta, chúng tôi sẽ chuyển đi nơi khác, đương nhiên, nếu Tướng quân không muốn ngựa của Trương Kim Xưng cũng được, chỉ cầu xin Tướng quân thả chúng tôi.
Trương Huyễn mỉm cười:
- Chiến mã không mất tiền, tại sao ta lại không cần?
Không tốn một đồng lại có năm mươi mấy con ngựa chiến thượng hạng, Trương Huyễn trước giờ chưa từng mua bán được tốt như vậy, lần này, tất cả quan quân từ Lữ soái trở lên đều có thể cưỡi ngựa rồi.
Hơn nữa mười tên lính thân tín của hắn cũng có thể được cấp chiến mã.
Đây là việc Trương Huyễn vẫn cứ suy xét, trong Tùy quân chỉ có Giáo úy trở lên mới có thể cưỡi ngựa, hơn nữa còn không nhất định là ngựa tốt.
Nhưng hắn với tư cách là một chủ tướng, cần cho quan quân của mình một chút phúc lợi không giống bình thường, để bọn họ càng trung thành với mình hơn, mỗi người phân một con ngựa chiến tốt chính là một loại thủ đoạn thu phục lòng người rất tốt.
Trương Huyễn đã coi đội quân này như căn cơ của chúng mình, hắn cần nắm thật chắc họ trong tay mình.
Về phần câu nói của tên cầm đầu đám buôn lậu ngựa đó:
- Đây là ngựa của Trương Kim Xưng, nếu Tướng quân không muốn...
Trương Huyễn căn bản không có chú ý, hắn là từ chiến tướng bước ra từ trong máu tanh của chiến trường, lẽ nào còn bị một tên cầm đầu loạn phỉ dọa vỡ mật sao?
Hắn chỉ hận đây không phải là ngựa của Lư Minh Nguyệt. Lưu Minh Nguyệt còn nợ mình một con ngựa, Trương Huyễn chưa bao giờ quên.
Các quan quân nghe nói Tướng quân muốn phân chiến mã cho mình, đều tấp nập xúm đến, mồm năm miệng mười yêu cầu phân ngựa luôn.
Trương Huyễn cười nói:
- Những con ngựa này còn cần nuôi dưỡng cho tốt, tin rằng qua mười hôm nữa, bọn chúng sẽ hoàn toàn thay đổi bộ dáng, đợi chiến mã đều khỏe mạnh rồi, ta sẽ phân cho các ngươi.
Tuy nói như vậy, hai mươi mấy quan quân vẫn không nhịn được chạy đến bờ sông, vây lấy một bầy chiến mã đang tắm rửa lông da, quan sát kỹ càng, phân biệt ưu khuyết điểm của từng con, bọn họ đã đang bắt đầu chọn chiến mã cho mình rồi.
Lúc này, một tên lính từ hướng thành huyện dọc theo đường lớn vội vàng chạy tới, Trương Huyễn đón hỏi:
- Thế nào, nghe ngóng được chỗ của Quân nha chưa?
Binh lính vội vàng hành lễ nói:
- Khởi bẩm Tướng quân, Quân nha lâm thời Kiêu Qủa quân đang ờ gần cửa bắc thành, bên trong có quan viên chuyên tiếp đãi.
Trương Huyễn ngầm nghĩ một chút, dẫn quân đội đông thế nào vào thành có chút không ổn, hắn bèn tìm mấy viên Giáo úy đến, để bọn họ tiếp tục dẫn binh lính nghỉ ngơi tại chỗ, đợi tin của hắn, Trương Huyễn bèn dẫn mấy tên kỵ binh đi vào Quân nha nội thành.
Chạy một mạch, không bao lâu bọn họ cưỡi ngựa tiến vào cửa bắc thành Kế huyện.