[Dịch]Giang Hồ Nghĩa Hiệp

Chương 67 : Mất Chì Lẫn Chài




Lê Hiểu Bình về phủ không quay lại phòng riêng mà đi quanh trong khu vườn, đến những chỗ vắng người đợi Chế Vân xuất hiện,thủy chung vẫn không thấy nàng đầu thì vô cùng buồn phiền thất vọng. Nàng hẳn đang rất giận không muốn gặp mình nữa cũng phải, nghĩ đến chuyện cũ lại hối hận vô cùng. Gã quay về phòng riêng phía sau khu vườn, thấy Thích Đại Pháp đang ăn bánh hớt hải chạy đến hỏi “Sư phụ nghĩ gì mà lo lắng đến vậy?”

Lê Hiểu Bình xua tay nói “Không có gì!” Nói rồi đưa mắt nhìn vào phòng không thấy Đinh Lỗ, Võ Danh đâu. Hỏi đến thì Thích Đại Pháp nói hai người đã đến phòng riêng của Trần Thế Huy, không có ở đó. Khổ não đi ra lại khu vườn. Thích Đại Pháp quan tâm lại nói. “Sự phụ đã đói chưa, đệ tử sẽ mang cái gì đó cho sư phụ nhé!”

Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Tâm trạng lúc này ta chẳng thiết ăn gì cả, ngươi đói thì cứ ăn trước đi!”

Thích Đại Pháp ú ớ bỏ đi, còn gã thì quay ra khu vườn. Trong lúc rầu rĩ buồn chán luyện quyền pháp trong Công Minh Quỷ Quyền, lại nhớ đến mười lăm đường quyền trong Phong Liên Thần Chưởng. Gã luyện qua hai lượt quả nhiên thấy rất tiến bộ, công lực phát ra chưởng nhẹ như không mà đã đạt tám chín phần uy lực thì mừng rỡ vô cùng. Luyện đến đây thì chợt nhớ mình còn chưa kịp hỏi Chế Vân về khẩu quyết hai phần cuối của Hợp Phong Ngũ Đĩnh thì thở dài ngao ngán. “Ta thật là ngốc quên khuấy cả chuyện đó, cũng may là ta vẫn còn nhớ một chút ít!”

Lê Hiểu Bình theo khẩu quyết Hợp Phong Thần Khí, vận khí lên các yếu huyệt, nội lực lập tức cuồn cuộn nổi lên, một luồng khí màu hồng nhạt tụ lại dần dần tỏa ra rộng hơn năm trượng, khí thế vô cùng dũng mãnh.

Trần Hưng Lễ đi qua khu vườn chợt thấy luồng kình lực hồng sáng rực, chạy đến xem thì mặt biến sắc khẽ thốt lên “Hợp Phong Thần Khí tầng thứ tư trong Hợp Phong Ngũ Đĩnh quả nhiên hắn đã luyện qua tầng thứ tư. Không phải là hư công chút nào, xem ra hắn quả thực lợi hại!” Ánh mắt hắn sáng rực lên lầm rầm nói một mình không ai nghe rõ, khi thấy ánh sáng hồng nhạt dần rồi ngừng hẳn, Lê Hiểu Bình phong bế nội lực thu chưởng về thì hắn bước ra mừng rỡ vỗ tay nói “Đệ quả nhiên đã luyện được Hợp Phong Thần Khí, trên giang hồ còn ai là địch thủ nữa, ha ha ha!”

Lê Hiểu Bình giật mình khi nhận ra Trần Hưng Lễ, lại nghe hắn nói vậy thì mặt mày đỏ ửng lên nói “Không, chỉ là đệ vò vẽ ra mà thôi, đệ không nhận ra huynh đến thật ngại quá!”

Trần Hưng Lễ cười nói “Không có gì, huynh được tận mắt thỉnh giáo nội công Hợp Phong Thần Khí tái xuất một lần quả không có gì đáng tiếc! Đệ phải là đệ nhất thiên hạ rồi!”

Lê Hiểu Bình vốn không muốn ai biết mình đã học được Hợp Phong Thần Khí ngay cả lão quản đốc sư, thì làm sao dám khoe khoang ra bên ngoài, sợ sau này sẽ xảy ra nhiều chuyện thị phi không hay, gã liền tảng lờ hỏi. “Trần huynh đã biết rõ chuyện thực hư ở Châu Sa hay chưa?”

Trần Hưng Lễ vốn muốn hỏi đến yếu quyết, nào ngờ nghe gã hỏi vậy biết nếu chằm chằm vào chuyện đó xem ra không có ý nhị, liền khàn giọng nói “Ta vừa nhận được từ người đưa tin nói, quả đúng chuyện Cao huynh bị bắt giam ở Châu Sa là có thật!”

Lê Hiểu Bình lo lắng nói “Không biết đại ca bị chuyện gì mà có vẻ nghiêm trọng đến như vậy!”

Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Đại ca bị người giang hồ nghi ngờ là Thất Sát Truy Long. Anh hùng hảo hán các nơi đang kéo đến thành Châu Sa, hòng báo thù cho người thân, bằng hữu của mình, phải nói đây không thể là chuyện nhỏ được!”

Lê Hiểu Bình giật mình, tám phần ngạc nhiên nói “ Cao đại ca không thể là người xấu được! Còn Thất Sát Truy Long thật ra hắn là ai vậy?”

Trần Hưng Lễ lắc đầu nói “Thất Sát Truy Long, ta thật không biết rõ lắm nhưng nghe đồn hắn giết rất nhiều người, qua một đêm có thể tận diệt cả một gia tộc, lớn bé đều bị giết hết. Mục đích của hắn, người trên giang hồ đồn đại rằng chỉ nhằm vào người tham gia đại tỷ thí võ lâm Nam Quốc nhưng thực chất thì khó mà nghĩ như vậy được. Không ai biết hắn ta ra sao, cũng chưa từng ai biết mặt. Nghe nói La Khải đã giăng thiên la địa võng ở phủ Châu Sa hòng bảo mật cuốn sách ghi danh tên tuổi các nhân vật tham gia đại tỷ thí, thì chính Cao đại ca là người đánh cặp nó. Ngươi ta đồn đại Cao đại ca là người bị oan nhưng khó có thể biện minh được, khi các cao thủ mai phục đều cho rằng người đánh cắp danh sách dùng chính võ công của gia tộc họ Cao, không thể nghi ngờ gì khi bản danh sách đó lại nằm trên người của đại ca nửa! Hừ, ta thật đã nghe được từ tên mật thám báo về, không biết mọi chuyện sẽ đi đến đâu!”

Lê Hiểu Bình thở dài nói “Đệ không tin Cao đại ca là người xấu được!”

Trần Hưng Lễ gật đầu nói “Ta cũng nghĩ như đệ!”

Hai người đang nói chuyện thì Đinh, Võ cùng lúc xuất hiện như đã nghe hai người nói chuyện, Võ Danh nói liền “Chúng ta đến Châu Sa một chuyến, thực hư thế nào sẽ rõ cả. Ở đây đón mò thì có làm được gì!”

Đinh Lỗ nói “Nếu Lê tiểu đệ không về Thăng Long thì tốt nhất nên đến đó, bọn ta cũng muốn đến đó một chuyến xem sao!”

Trần Hưng Lễ nghe vậy có ý không vui, vốn hắn không muốn rời xa Lê Hiểu Bình khi còn chưa chứng thực rõ ràng khẩu quyết Hợp Phong Ngũ Đĩnh của Chế Vân là đúng hay sai. Nhưng thấy gã có vẻ phấn chấn, chỉ biết bật cười nói chen vào “Nếu đệ cảm thấy cần thiết thì có thể đến Châu Sa một chuyến cũng không có gì đáng ngại!”

Lê Hiểu Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu nói “Vậy thì đệ đến đó một lần xem sao, sau đó về lại Thăng Long cũng không phải là muộn gì!”

Cả hai Đinh, Võ cùng cười hà hà thích thú nói “Tốt quá, chúng ta quay lại phòng thu xếp hành trang lên đường ngay hôm nay, chuyện tốt không nên đợi lâu!”

Lê Hiểu Bình quay sang hỏi Trần Hưng Lễ nói “Trần huynh ở lại bảo trọng!”

Trần Hưng Lễ thở dài nói “Ta vì việc quân không thể đi cùng đệ được, hẹn ngày tái ngộ!” Nói rồi cùng hai người Đinh, Võ đi về phía gian phong sau vườn.

Lê Hiểu Bình nán lại một lúc lâu, chong ngóng hi vọng lần cuối gặp Chế Vân rồi mới quay về phòng của mình thu xếp hành trang.

Lê Hiểu Bình gói ghém ít bộ đồ, mấy tờ ngân phiếu bỏ vào túi nải đi ra cửa thì đã thấy Thích Đại Pháp, Đinh Lỗ, Võ Danh đã đợi cả ở bên ngoài, trên vai đều đã chuẩn bị xong hành trang, tay giữ cương mỗi người một con ngựa. Trần Hưng Lễ dắt con ngựa đen tuyền tuyệt đẹp, có dây cương tết bằng dải lụa vàng óng vẻ oi phong, khác hẳn những con ngựa mà gã từng cưỡi, gã buột miệng cười nói “Truy Long Bích!” Đó là con ngựa mà Lê Quý Lý tặng gã hôm trước ở đại sảnh phủ, ba người Thích, Đinh, Võ không khỏi thèm thuồng ghen tỵ “Đúng là một con ngựa hiếm có!”

Lê Hiểu Bình chạy đến vuốt ve Truy Long Bích cười nói “Cảm ơn Trần huynh.” Nói rồi nhận lấy dây cương từ tay hắn đưa cho. Trần Hưng Lễ cười nói “ Mọi người lên đường bảo trọng!”

Lê Hiểu Bình khoái trá vuốt ve bờm ngựa, nói “Bọn đệ sẽ không sao đâu!”

Cả bốn người đi cửa sau ra khỏi phủ, rồi thúc ngựa thẳng hướng nam thành mà đi.

Trần Hưng Lễ đợi bốn người đi khỏi thì khẽ nhếch miệng cười, một tên thuộc hạ mặc thường phục bước đến cạnh hắn hỏi. “Bẩm tướng quân chúng tôi lên đường luôn chứ ạ!”

Trần Hưng Lễ nói “Hãy bám theo họ khi nào có chuyện quan trọng thì gửi bồ câu cho ta biết!”

Tên thuộc hạ vâng dạ rồi chạy đi ngay, Trần Hưng Lễ không vào phủ mà cưỡi ngựa thẳng đến khách quán. Hắn thầm nghĩ nếu không có Lê Hiểu Bình thì hãy còn Chế Vân, nàng ta quả nhiên là một người xinh đẹp ta khó lòng mà kiềm chế được. Nghĩ vậy cười khanh khách xuống ngựa chạy thẳng vào trong khách quán. Vừa vào đến đại sảnh thì thất kinh, hơn hai mươi tên quân canh đều nằm chết la liệt, xác chết tím đen thì thốt lên nói “Chế Pháp!”. Trần Hưng Lễ giật mình chạy thục mạng lên gác trên, lại thêm mấy cái xác khác nằm ở bậc cửa, mở cửa bước vào đúng là Chế Vân đã được cứu đi mất, hai a hoàn cũng nằm chết trên sàn vẻ vô cùng thảm não. Hắn chạy xuống phòng dưới, ra phía sau đẩy cửa phòng đi vào bên trong, a hoàn giữ cậu bé nằm chết ở đó từ lúc nào!

Tất cả đều chết bởi độc chưởng của Chế Pháp.

Trần Hưng Lễ thét lên một tiếng nói “Ta thật chễnh mãng, không ngờ hắn ta lại dám xông vào đây cướp mất người!”

Nghe tiếng hét đám quân binh đứng canh bên ngoài khách quán đều chạy ùa cả vào, khi thấy hắn đứng lặng ở cửa phía sau thì thất kinh nói.

“Bẩm tướng quân, ngài không sao cả chứ!”

Cả bọn giật mình khi thấy hắn quay lại, mặt lồng lên giận dữ nói. “Các ngươi canh giữ như vậy hay sao!”

Cả bọn đều quỳ rạp cả xuống nói “Bọn thuộc hạ không hề để bất cứ ai ra vào trong khách quán, cũng không hề thấy bất cứ chuyện lạ gì bên trong cả!”

Trần Hưng Lễ nghe vậy thở dài một tiếng quát đuổi cả bọn ra ngoài thầm nhủ, võ công của Chế Pháp đâu dễ gì để đám người các người phát giác được, hừ, ta thật khinh thường địch thủ quá rồi!

Trần Hưng Lễ bước ra khách quán cho người lục soát khắp trong ngoài thành, không để bất cứ ai khả nghi ra ngoài thành, còn mình thì nhảy lên ngựa định ra chân chạy về phía Nam thành thì gặp tên thuộc tướng liền quát nói “Ngươi mau về bẩm lại với Trưởng Cục, ta có chuyện vài ngày phải rời khỏi phủ, ngài chớ lo lắng!” Nói rồi giục ngựa chạy mau đuổi theo bọn Lê Hiểu Bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.