Trần Hưng Lễ nghe vậy thì cười nói “Cảm tạ lòng tốt của đại nhân!”
Trần Liệt xua tay nói “Đó là bổn phận của phủ Thanh Đô cần làm không thể chậm trễ được, mong tướng quân đừng vì chuyện này mà quá khách sáo.” Lão nói nhỏ với người quản gia, ông ta vào trong một lúc sau đi ra cùng với hai tên người hầu, khệ nệ khuân một rương lớn.
Trần Liệt bước đến mở nắp ra bên trong toàn một thứ bạc ròng đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ nói “Không biết tướng quân có dùng đủ hay không!”
Trần Hưng Lễ bước đến gõ gõ quạt đắc ý, quắc mắt nhìn Lê Hiểu Bình nói “Quả nhiên đại nhân rộng lượng với tại hạ quá, tại hạ làm sao đền đáp được cái ơn này được!”
Trần Liệt cười nói “Tướng quân đừng khách khí, hạ quan chỉ muốn góp một chút công sức làm sao so bì với tướng quân cực khổ ngoài xa trường cho được!”
Trần Thế Huy cười nói xen vào “Đại nhân quả nhiên có lòng tốt, tướng quân chớ khách sáo!”
Trần Hưng Lễ gật đầu cười lớn nói “Trần tướng quân nói chí phải, ta không khách sáo với đại nhân nữa!”
Lê Hiểu Bình không để ý đến cái nháy mắt đắc ý của Trần Hưng Lễ. Gã chỉ một mực đưa mắt nhìn quanh xem có thấy Chế Vân đâu không, nhưng thủy chung vẫn không thấy nàng, càng sốt ruột, lo sốt vó. Trần Hưng Lễ thấy gã luống cuống thì hỏi “Đệ không sao chứ? Ta còn có nhiều chuyện để hỏi đệ đấy.” Hắn vừa nói đã nhếch miệng cười trừ, không biết hắn đang có ý gì với Lê Hiểu Bình, gã thì làm sao biết được chỉ một mực xem hắn là vị huynh đệ tốt gật gật đầu nói “ Ờ…ờ huynh đừng lo chỉ là đệ hơi ngạc nhiên!”
Cả hai ngồi vào ghế thưởng thức trà, thì thấy gia nhân mang thức ăn rượu thịt ngon lành bày lên. Trần Liệt quay sang bộ đầu Lý Nhân Bảo nói “ Ngươi cho mời hai vị thiếu hiệp lúc sáng đến dự tiệc để thỏa lòng tốt của ta!” Vừa nói lão như giật mình lại hỏi thêm “ Họ không gây chuyện gì nữa chứ?”
Lý Nhân Bảo cúi đầu đáp “Bẩm đại nhân họ vẫn ở trong phòng riêng, tại hạ sẽ đi mời ngay, còn Mai Công tử thì thuộc hạ nghĩ không thể tự đi ra ngoài được!”
Trần Liệt thở dài lắc đầu nói “Ngươi cho người chăm sóc Mai công tử thật tốt đừng để xảy ra chuyện gì không hay, nếu không ta chẳng ngủ yên được với gia tộc họ Mai họ đâu. Hừm, các ngươi để mắt đến họ đừng để họ động thủ gây chuyện với nhau nữa!”
Lý Nhân Bảo nói “Thuộc hạ đã mấy lần ngăn họ rồi nhưng cả hai chẳng mảy may đến, gặp nhau liền động khẩu thóa mạ, thuộc hạ thật cũng đành bó tay!”
Trần Liệt xua tay nói “Thôi thôi ngươi hãy mời vị thiếu hiệp kia đến đây, không đến thì mặc họ không nên thúc ép làm gì để rồi lại xảy ra chuyện không hay ho gì.”
Lê Hiểu Bình thì quan tâm đến chuyện hai người nói, lắng tai nghe kỹ, khi thấy bộ đầu Lý Nhân Bảo đi ra thì gã cũng xin phép ra ngoài.
Lê Hiểu Bình chạy theo sau Lý Nhân Bảo qua hành lang phía sau phủ, hai bên là những dãy nhà gian cửa khép kín, đến khu vườn, đến một sân lát đá có một ao nước thì đến căn phòng lớn, Lý Nhân Bảo chạy vội đến bên cửa gõ nhẹ nói lớn “Tiểu thiếu hiệp! Đại nhân có lời mời mong thiếu hiệp nể mặt đến dự tiệc nhỏ. Không biết thiếu hiệp đã thức hay chưa?”
Lê Hiểu Bình nấp sau một cây cột lớn lắng nghe, một lúc mới thấy phát ra tiếng nói khó chịu vang ra “Hay nhỉ! Chưa đến giờ ngọ đã tới làm phiền ta, ta còn bận ngủ đừng đến đây quấy rầy ta nữa!”
Lý Nhân Bảo lại nói “Không phải chỉ là…!”
Y chưa nói hết câu, người bên trong lại quát lớn “Đã bảo đừng quấy rầy ta! Cút đi!”
Lý Nhân Bảo nghe giọng điệu thô lỗ thì hừ một tiếng lớn bỏ đi nói “Thiếu hiệp không đi thì thôi vậy, ta không làm phiền nữa!”
Y vừa đi khuất thì Lê Hiểu Bình rón rén bước đến gần cửa khẽ nói “Cô đó phải không?”
Gã vừa dứt lời đã nghe tiếng động vội vã bên trong, một giọng nói thốt ra vẻ hứng khởi khác hẳn “Lê Hiểu Bình, có phải ngươi đó không?”
Lê Hiểu Bình mừng rỡ nói “Chính ta đây!”
Lời gã vừa dứt thì cánh cửa bật mở, bên trong một vị thiếu niên tướng mạo tuấn tú xuất hiện, mặt mày rạng rỡ, đưa tay chụp lấy vai gã kéo vào trong, người thiếu niên ấy chính là Chế Vân cải trang liền nói “Sao nhà ngươi biết ta ở đây mà đến?”
Lê Hiểu Bình cười hề hề nhìn quanh Chế Vân một lượt nói “Không ngờ cô cải trang nam nhân trong rất phong nhã khiến ta cũng không thể nhận ra, quả nhiên là tuấn tú phi thường!”
Chế Vân nghe gã nói vậy thì phì cười nói “ Hừ, ta hỏi ngươi sao không trả lời còn trêu chọc ta!”
Lê Hiểu Bình gãi gãi đầu kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho nàng nghe, khi kể đến chuyện gã gặp Trần Hưng Lễ thì giật mình nhớ đến chuyện quan trọng gã chưa nói cho nàng nghe thốt lên “Không xong rồi!”
Chế Vân nghe gã thốt lên thì hỏi “Không xong chuyện gì, ngươi nói rõ cho ta nghe xem?”
Lê Hiểu Bình nói “Chẳng là Trần huynh từng gặp cô lần trước ở bản doanh Ẩn Nam ta, nếu để huynh ấy bắt gặp cô lần nữa thì gây to!”
Chế Vân cười nhạo nói “Người ngươi nói có phải là cái tên mặt trắng, tay cầm quạt lúc nào cũng cung cung kính kính đáng ghét đó không?”
Lê Hiểu Binh nhăn mặt nói “Đúng là huynh ấy, nhưng huynh ấy không phải là người xấu đâu!”
Chế Vân bĩu môi nói “Tốt xấu thế nào tự ta biết, ta không sợ hắn!”
Lê Hiểu Binh lo lắng nói “Trần huynh chắc phải biết cô là công chúa rồi!”
Chế Vân nghĩ ngợi một lúc rồi đưa ngón tay lên như chợt nhận ra điều gì hay ho, cười khúc khích nói “ Ta đã có cách, ngươi không phải lo lắng cho ta đâu!” Nàng lại buột miệng nói thêm “Ta cứ nghĩ ít ra vài mươi ngày ngươi mới đến đây, nào ngờ chúng ta lại gặp nhau sớm như vậy, hẳn ở phiệt trấn không có việc gì để nhà ngươi làm mới đến đây chơi với ta, đúng không?”
Nghe Chế Vân nói vậy Lê Hiểu Bình nheo mày nói “ Ta dù gì cũng là một tiểu trại chủ, ta không rảnh rỗi đến đây vui chơi với cô đâu!”
Chế Vân bật cười nói “Vậy à! Nói cho ta biết ngươi có chuyện gì mà đến đây, chắc có chuyện quan trọng rất gấp gì đó phải không?”
Lê Hiểu Bình lắc đầu nói “Chuyện riêng của phiệt trấn ta làm sao nói cho người ngoài biết được!”
Chế Vân bịu mặt nói “Ngươi không tin ta hay sao ?”
Lê Hiểu Bình nghe nàng nói vậy thì hơi áy náy lắc đầu nói “Ta tin cô, nhưng là chuyện riêng của phiệt trấn ta làm sao dám nói ra được, tội đó không phải nhỏ đâu!” Gã nghĩ mình thật là hồ đồ tự nhiên lại nói ra chuyện này, lần sau nhất định là không dám tái phạm nữa thì hay hơn.
Chế Vân giận dỗi bước đến ghế ngồi nói “Thì thôi, ta không thèm hỏi nhà ngươi nữa!”
Mấy tháng sống chung với Chế Vân ít nhiều Lê Hiểu Bình cũng biết rõ tính cách của nàng, gã bước đến ngồi đối diện cười dài trêu nàng. Không hiểu vì sao nhưng kể từ khi hai người sống ở trong hang động, thủy chung không nhắc đến chuyện báo thù hay có ý nhớ đến chuyện Chế Vân gây ra không biết bao nhiêu chuyện ở phiệt trấn. Chuyện riêng tư của hai người đều kể cho nhau nghe, nên nàng dỗi hờn chuyện Lê Hiểu Bình không nói ra chẳng có gì là ngạc nhiên. Lê Hiểu Bình an ủi nói “Cô giận ta thì có gì tốt chứ!”
“Ta giận ngươi làm gì!” Chế Vân ‘hừm’ một tiếng không thèm đưa mắt nhìn gã.
Lê Hiểu Bình nói “Ta lo cho cô, cô nở giận ta hay sao. Vậy ta không nói chuyện với cô nữa!”
Lê Hiểu Bình thấy Chế Vân vẫn không thèm để ý đến lời nói của mình thì đứng dậy vờ bước ra ngoài, Chế Vân thấy vậy thì hỏi “Ngươi đi đâu?”
Lê Hiểu Bình nghe nàng hỏi đến thì cười hì hì nói “Ta phải ra ngoài nếu không họ lại nghi ngờ rồi đi tìm thì gay go!”
“Ta cũng đi!” Chế Vân cũng vội đứng dậy đi ra phía cửa, Lê Hiểu Bình liền nói “Không được! Trần huynh sẽ nhận ra thì sao.”
Chế Vân cười hì hì nói, vẻ mặt trở nên vui vẻ lên hẳn “Ta bảo đã có cách, hắn có nhận ra ta cũng chẳng sợ!”
Nói rồi không thèm đợi Lê Hiểu Bình nói rảo bước đi ra ngoài. Bên ngoài trời đã hừng sáng, tiếng chim chóc ríu rít hót trên mái hiên vừa nghe động đã tung cánh bay đi, nàng líu lo đi về phía đại sảnh, Lê Hiểu Bình theo sau thở dài nói “Cô nói rõ xem cách gì nào?”
Chế Vân hừ một tiếng nói “Nhà ngươi đổi cách xưng hô, gọi ta là công tử đấy!”
Lê Hiểu Bình gãi đầu gãi tai cười hì hì “Đúng là phải như vậy rồi!”
Cả hai đi vào trong đại sảnh, Chế Vân vào trước còn Lê Hiểu Bình vào sau, tránh mọi người sinh nghi ngờ cả hai có quen thân.
Chế Vân giả dạng vừa bước vào đại sảnh, Trần Liệt đã bật cười khúc khích nói “ Ái chà chà! Vị tiểu thiếu hiệp đến rồi, mời ngồi, mời ngồi.” Lão đưa tay chỉ về phía chiếc ghế trống bên cạnh vị bộ đầu Lý Nhân Bảo, rồi giới thiệu Chế Vân với Trần Hưng Lễ “Đây là tướng quân Trần Hưng Lễ, võ công thiên hạ…” Lão chưa nói hết đã thấy Lê Hiểu Bình hớt hơ hớt hải chạy vào thì nói “ …Còn vị thiếu niên kia là…!”
Trần Liệt chưa nói hết câu thì Chế Vân mỉm cười ha hả chấp tay cúi đầu nói lớn “Hân hạnh, hân hạnh cho tại hạ!”
Trần Liệt lại đưa mắt nhìn Trần Hưng Lễ nói “Tướng quân, vị thiếu hiệp trẻ tuổi này là người đả bại Trần tướng quân hôm nay trên võ đài!”
Trần Hưng Lễ nghe lão nói vậy ậm ự hạ cốc trà xuống đưa mắt nhìn nàng, thấy bề ngoài điệu đà, dáng dấp bên ngoài không giống một nam nhân, vốn hắn sống trong cung đình tiếp xúc nhiều với bọn thái giám nên không thấy làm lạ chỉ thầm nhủ “Xem hắn ta chẳng khác nào bọn thái giám!”, rồi chẳng để tâm đến nữa quay sang nói với Lê Hiểu Bình “Đệ thấy trong phủ thế nào? Đệ thích có thể cùng ta đến Thăng Long một chuyến, ta sẽ tấu xin Trưởng Cục Chi Hậu cho đệ một chức quan võ, ta thấy đệ võ công cao cường không để phí phạm như vậy được!”
Lê Hiểu Bình thấy người huynh đệ thủy chung không nhận ra Chế Vân thì vui vẻ lắm cười nói “Đệ trước giờ quen sống ở trên núi không quen sống ở những nơi như thế này, huynh đừng bận tâm đến đệ!”
Nói rồi cả hai cạn rượu cười ha hả uống một hơi cạn sạch, Chế Vân thấy Trần Hưng Lễ đã rất khó chịu vả lại thấy hắn không xem mình ra gì thì càng bực bội không yên. Nàng lắng tai nghe hai người nói chuyện thì ‘hừm’ một tiếng rõ lớn làm cả bọn người trong đại sảnh giật mình, Trần Hưng Lễ ngước mắt lên nhìn Chế Vân chằm chằm liền hỏi “Không biết vị tiểu huynh đệ có chuyện gì muốn nói hay sao?”