Tiếng gõ cửa bất chợt khiến mọi âm thanh trong phòng như đông cứng. Bùi Tuấn mở cửa, nhưng không hề thấy bóng người, chỉ có một cái bọc màu xanh để ngay bậc thềm cửa.
Lương Quan nhanh chóng đuổi theo, muốn bắt người lại. Thanh Nguyên nắm ao hắn lại, nói
"Không cần đâu. Nếu dễ bị anh bắt lại như vậy, thì sao xứng danh Thị vệ Đại nội (Nghĩa là thị vệ của vua í) chứ?"
Bùi Tuấn thắc mắc
"Sao cô biết hắn là ai?"
Thanh Nguyên vừa đón cái bọc từ trong tay hắn, vừa trả lời
"Trong Hạo thành này, người quyền quý đến mức có thể dùng lụa tơ tằm hảo hạng để gói đồ đâu có nhiều."
Trong bọc vải là một cuộn tranh. Bùi Tuấn thất kinh nhìn bức tranh, nói
"Đây chẳng phải là bức "Hoàng hôn trên sa trường" sao?" Thanh Nguyên gật đầu.
"Phải đấy."
Bùi Tuấn tái mặt, giằng lấy bức tranh toan xé. Thanh Nguyên nhanh chóng giật lại.
"Yên tâm, không ai hãm hại chúng ta đâu.:
Hắn suy nghĩ một lúc, mới yên tâm buông tay ra.
Lương Quan khó hiểu, hỏi
"Chỉ là một bức tranh thôi mà, anh làm gì mà kinh hãi thế?"
Bùi Tuấn liếc hắn với vẻ khinh thường
"Những kẻ suốt ngày động đao động thương như anh sao mà hiểu được. Bức tranh này quốc bảo của Chung quốc, nghìn vàng khó mua nổi, vốn được treo trước đầu giường trong tẩm điện của Tông đế. Nay nó lại nằm ở đây, anh nghĩ xem có phải chúng ta gặp họa không?"
Sắc mặt Lương Quan trắng bệch, nhíu mày nhìn bức tranh, hỏi
"Tôi không phải danh nhân tài tử gì, nhưng cũng nhận thấy bức tranh này không có gì đặc sắc, sao lại quý đến thế?"
Không ai trả lời hắn. Sao bức tranh này lại đặc biệt đến thế?
--------------
Từ trong cung truyền ra tin tức, thích khách đột nhập vào cung, trộm mất quốc họa, Tông đế nổi trận lôi đình, cách chức tất cả các đại nội thị vệ, đồng thời hạ lệnh điểu động một trăm tinh binh tỏa ra tìm kiếm, lật tung mọi ngõ nghách trong kinh. Nhất quyết truy bắt thích khách cho bằng được.
Tuy nhiên, cái người đang nổi trận lôi đình trong lời đồn, lại đang ung dung ngồi đánh cờ. A Thuận đi vào, tay cầm bình trà. Hắn rót ít nước sôi vào tách trà, đổ đi, rồi lại châm thêm một lượt trà nữa. Bất chợt, hắn nhớ về cách Thanh Nguyên rót trà cho Tông đế. tỉ mỉ ân cần, động tác vô cùng thuần thục. Rót trà cho thiên tử, nghe thì dễ đấy, nhưng thật ra lại cực kì khó, nhất là với một người yêu trà như Tông đế. Không phải cứ đổ vào tách là xong, còn phải dùng đúng lượng trà, đúng mực nước, dùng đúng lực rót, không cho phép có sai lầm nào. Có nhiều cung nữ chuyên rót trà cho các quý nhân trong cung, nhưng bên cạnh Tông đế thì chỉ có hắn. Hắn đã đi theo Tông đế từ năm tám tuổi, trải qua hơn mười năm hầu hạ, nắm rõ tính cách Tông đế trong lòng bàn tay, mới có thể rót trà một cách thuần thục và hợp ý hắn như vậy. Thế nhưng Trần đại nhân chỉ tương phùng Tông đế có vài tháng. Chẳng lẽ đây là cái mà người ta gọi là Tâm đầu ý hợp sao?
Đang mải miết suy nghĩ, thì nghe giọng nói trầm ám của Tông đế vang lên
"Việc đó làm xong chưa?"
Hắn khẽ cúi người, đáp
"Bẩm, thần đã đích thân mang "nó" đến nhà Trần đại nhân." Thấy Tông đế không trả lời, hắn suy nghĩ một lúc rồi đánh bạo hỏi
"Vậy còn những đại nội thị vệ kia thì xử lý thế nào ạ?"
Tông đế không hề ngẩng đầu lên, cũng không trả lời, ánh mắt vẫn dán chặt vào ván cờ. Dáng vẻ hờ hững tùy tiện như không quan tâm đến lời A Thuận. Nhưng A Thuận biết, với tính cách của Tông đế, những lúc càng im lặng thì càng đáng sợ. Hắn toan muốn quỳ xuống xin tha tội, thì nghe Tông đế trả lời
"Ngươi thấy tội nghiệp họ à?"
A Thuận không cần suy nghĩ, thẳng thắn đáp ngay.
"Bẩm, họ không làm gì sai cả. Họ đã canh phòng hết sức nghiêm ngặt, không để lọt vào một con muỗi nào. Họ được đưa vào cung từ lúc lot lòng, không hề có chút nhận thức gì về thế giới bên ngoài, họ chỉ biết bảo vệ hoàng cung và thánh thượng thôi. Nếu cách chức và đuổi họ ra khỏi cung, e rằng....."
Tông đế là người thà chấp nhận sự thật khó nghe, còn hôn chìm trong nhũng lời nói dối hoa mỹ. Vì vậy, chẳng thà thẳng thắn nói thật.
Tông đê chỉ vào một quân trắng trên bàn cờ, nói
"Từng nước đi của quân cờ này do đích thân ta bỏ công tỉ mỉ bố trí, giữ nó lại sẽ có ích."
Xong, lại láy một quân đén bên đối phương. tấn công quân trắng, loại ra khỏi bàn cờ.
"Nhưng nó lại nằm ở một vị trí bất lợi, vì nó, mà ta sẽ mất nhiều quân cờ khác,Tại sao ta lại phải vì một quân cờ mà làm hỏng cả ván cờ, hỏng cả thế cục mà ta tốn công bày trận?"
A Thuận cúi đầu
"Thần sẽ đến Phòng Hình lãnh phạt. Tạ ơn thánh thượng chỉ bảo."
"Lui đi." Tông đế phất tay.
------------------------
Ngày mười lăm.
Hôm nay là ngày đầu Hương lâu mở cửa đón khách. Từng đoàn người quần áo chỉnh tề, quần áo lụa là sang trọng chỉnh tề, dáng vẻ đạo mạo, nho nhã. Không có các cô gái ăn mặc suồng sã sà chèo kéo đong đưa với khách, chỉ có những cô gái xinh đẹp giả thành thư đồng,
Dịu dàng hữu lễ đến nổi nếu không nhìn thấy tấm biển rất to đề hai chữ Hương lâu, chắc không ai nghĩ đây là những cô gái phong trần.
Bước vào trong, ai cũng bị choáng ngợp trước sự xa hoa lộng lẫy nhưng không hề dung tục, Trên bàn chỉ bày một tách trà, một dĩa trái cây, một chén cơm, một dĩa rau. Chẳng khác gì bữa ăn đạm bạc của thư sinh thời chưa đạt được công danh. Thế nhưng giá trị lại không hề "đạm bạc" tí nào.
Lụa Song quốc dùng làm khăn trải bàn. Trái vải được ví còn đắt hơn vàng dùng để tráng miệng, trà sen Mẫn thành. Cơm được nấu từ gạo Lộc thành. Gạo Lộc thành nổi tiếng ngon nhất Lục quốc, nhưng năm nay Lộc thành lũ lụt, gạo Lộc thành vừa hiếm vừa đắt. Thế mà mỗi vị khách ở đây đều được một chén đầy ụ như nhau, không phân biệt sang hèn.
Cả gian khách lớn. chia thành nhiều gian nhỏ, ngăn bằng những tấm lụa lớn, như những túp lều, không ai thấy mặt ai, vây quanh thành vòng tròn. Giữa vòng tròn là một đài cao.
Gian đầu tiên, gần "sân khấu" nhất, có khá nhiều người.
Dung tể tướng mỉa mai
"Không ngờ thánh thượng còn có sở thích này. Giai lệ hậu cung ai cũng là quốc sắc thiên hương, cớ gì phải tìm đến thứ đàn bà tầm thường dung tục như vậy."
Tông đế vỗ đùi cười vang
"Ăn nhiều sơn hào hải vị quá sẽ đâm ra trướng bụng. Lâu lâu ăn cơm trắng với rau cũng tốt mà. Hơn nữa, hoa dại cũng có hương thơm riêng mà.'
Thanh Nguyên ngồi kế bên, nịnh nọt
"Hoàng thượng nói đúng lắm. Phong vị dân gian cũng thú vị lắm. Các cô gái ngoài cung đặc biệt phong tình quyến rũ, nương nương trong cung sao sánh bằng được,"
Tông đế cười hắn ám, vỗ vai Thanh Nguyên ra chiều thân thiết lắm.
Đây là hình mẫu gian thần hôn quân điển hình trong truyền thuyết.
Kỳ vương miệng méo xệch, sắc mặt khó coi. Hứa Sơn ngồi trong góc không nói lời nào.
Các vị quan ngồi kế nghe vậy, khẽ lắc đầu ngán ngẩm,
Tông đế quay qua hỏi Bình vương
"Hoàng đệ này, sao không thấy Dung quốc công và Trịnh thái sư đâu?"
Bình vương đáp
"Họ cảm thấy không khỏe ạ."
Tất nhiên ai cung biết đây chỉ là cái cớ. Đột nhiên, Thanh Nguyên làm đổ tr2 vào nười Hứa Sơn. Cô hốt hoảng cáo lỗi
'Xin Hứa tướng quân thứ lỗi, tôi vụng về quá, để tôi lau giúp."
Cô đứng dậy, vội vã lau vết trà ố trên áo hắn. Hắn toan nói không cần, nhưng rồi lại im lặng, để mặc cô. Ánh mắt hắn nhìn cô vừa có chút khó hiểu, vừa pha chút thích thú.
Bất chợt, tất cả các ngọn nến trong gian tắt hết. Cả ba tiết mục đều giống như đã từng biểu diễn ở Phong thành. Và phản ứng của khán giả cũng như vậy, trầm trồ si mê. Tông đế tỏ ra thích thú, mê mẩn, nhưng trong mắt lại không gợn chút sóng.
Kết thúc tiết mục thứ ba, một cô gái trẻ, nhan sắc bình thường bước lên đài, nói
"Sau đây là tiết mục cuối cùng, mời thưởng thức."
Cô gái đi xuống, nhưng một lúc lâu sau, vẫn không có động tĩnh gì,
Một người hầu đi vào gian của Tông đế. Các thị vệ nhanh chóng giữ hắn lại. Thanh Nguyên vội quỳ xuống
"Xin thánh thượng thứ lỗi, đó là người hâu của thần, do thần không biết dạy dỗ, gây ra hành động thất lễ, xin các vị đại nhân tha lỗi."
Tông đế vẫn si mê dán mắt vào khán đài, ra vẻ không quan tâm, nói
"Ái khánh không cần áy náy, chắc hắn có việc cấp bách nên mới thất lễ như vậy."
Thanh Nguyên đạp mạnh vào người kẻ đó, mắng
"Cẩu nô tài nhà ngươi, sao dám làm mất hứng caci1 vị đại quan như vậy."
Tên hầu không ngừng dập đầu, khóc thưa
"Có cho nô tài mười cái mạng cũng không dám. Chẳng là có tin từ Phong thành gửi đến, báo rằng lão phu nhân bệnh nặng đã lâu, sắp không qua khỏi, muốn đại nhân về gấp, nô tài vì quá hoảng sợ nên mới...."
Thanh Nguyên nắm áo hắn, quát
"Cái gì? Mẹ ta làm sao?"
Tông đế khuyên can
"Vậy khanh mau về phủ chuẩn bị lên đường đi. Đứng chần chừ nữa."
Một vị quan nói mát
"Mẫu thân bệnh nặng như vậy, mà vẫn có thể đến thanh lâu tìm hoan lạc. Bái phục."
Thanh Nguyên làm như không nghe thấy, quỳ xuống tạ ơn rồi nhanh chóng cùng tên hầu rời khỏi.
Cả hai lẩn ra ngoài, thông qua cầu thang nhỏ trong vườn, đi vào căn phòng trên tầng hai. Trong phòng có nhiều cô ái đang vây quanh một cô gái sắc mặt trắng bệch, mồ hôi ròng ròng.
"Có chuyện gì vậy?"
Bùi Tuấn cởi trang phục nô tài trên người, khẽ xoa nhẹ chỗ bị đá khi nãy, nói
"Nô Lan bị tiêu chảy, không thể biểu diễn."
Thanh Nguyên khẽ xoa huyệt thái dương, mệt mỏi hỏi
"Không ái thay thế cô ấy sao?"
Các cô gái im bặt, tiết mục này không quá khó, nhưng.......
Thanh Nguyên lầ lượt nhìn từng cô gái trong phòng, ai cũng cí đầu lẩn trốn.
"Tôi không muốn ép buộc ai cả. Nhưng tình thế rất cấp bách, không ai thay thế được sao?"
Một cô gái rụt rè nói
"Xin ông chủ thứ lỗi. Tuy chúng tôi là gái thanh lâu, mang thân thể ra mua vui cho khách, nhưng bảo chúng tôi phơi tất cả da thịt ra trước bao nhiêu con mắt, chúng tôi thực sự không làm được."
Nô Lan đang nằm trên giường, cắn răng nhịn đau, nói
"Nếu không nhờ họ giúp đỡ thì các cô đã phải tiếp những tên khách biến thái đáng tuổi cha ông, bị sai bảo không khác trâu chó. Các cô có tư cách từ chối sao? Các cô cũng biết mình là gái thanh lâu, sao? Tôi cứ tưởng các cô là liệt nữ trung trinh, thiên kim tiểu thư đấy."
"Thôi đủ rồi. Nô Lan, cô nghĩ ngơi đi." Thanh Nguyên đến gần giường, nắm tay Nô Lan nhét vào chăn.
"Các cô ra ngoài đi."
Các cô gái áy náy nhìn nhau, nhưng cuồi cùng cũng bước ra khỏi phòng.
"Bùi Tuấn, Lương Quan, các anh cũng đi đi."
-----------
Cả gian khách xôn xao bàn tán, đã hơn một nén nhang rồi mà vẫn không tiết mục. Nhân lúc không ai chú ý, Kỳ vương cúi người nói nhỏ.
"Em nhớ tên này không có cha mẹ thân thích mà, ở đâura một bà mẹ đang bệnh nặng chứ? Hắn đang giở trò gì vậy?"
Tông đế gõ đầu hắn, nói
"Bao nhiêu tuyệt sắc mỹ nhân không quan tâm, lại đi lo lắng cho mto65 tên đàn ông làm gì?"
Kỳ vương nhăn nhó muốn phản bác, mới phát hiện cả khán phòng bất chợt im lặng lạ thường, không chút tiếng động. Hắn tò mò nhìn ra ngoài, rồi cũng ngẩn người ra.
Có tám cô gái cùng khiệng một cái mâm lớn. Trên cái mâm, là một đóa hoa sen bằng gỗ rất lớn, trang trí sống động như thật. Mỗi cô gái cầm một cánh sen, mở đóa se ra.
Hoa sen tinh khiết nhất nằm ở phần nhụy hoa, ẩn trong những cánh hoa.
Phần nhụy của đóa saen gỗ này, là một cô gái. Cô gái mang mặt nạ, không ai nhìn thấy khuôn mặt cô, nhưng đôi mắt phượng khẽ xếch cùng với cặp chân mày đẹp như họa, cũng dễ dàng khiến người khác nín thở. Trên bờ trán cao là một nốt ruồi son màu đỏ. Màu đỏ tương phản trên nền da trắng, càng diễm lệ hơn.
Trên người cô chỉ quấn một tấm lụa mỏng, quấn quanh ngực và cặp đùi thon dài, để lộ ra vùng bụng trắng ngần, thon thả.
Nhạc vang lên, không phải những bài hát não tình như thường, mà là một khúc nhạc tươi vui.
Cô gái lắc bụng theo nền nhạc. Bàn tay trắng ngần lấp ló trong lớp lục trắng giơ lên, tấm lạu trượt xuống, để lộ cánh tay trần thon đẹp tuyệt.
Cô gái giơ tay lên, mô phỏng động tác hoa sen vươn cánh đón nắng. Những ngón tay mềm mại không khác gì cành hoa.
Khuôn eo dẻo dai, nhỏ nhắn, uốn éo rtheo điệu nhạc, nhưng lại không mang cảm giác phô tục. Đó là một sự quyến rũ rất khó tả. Đó là vẻ đẹp lả lơi phong tình nhưng không làm người khác xem thường. Dịu dàng, trong sáng nhưng không nhàm chán gò bó.
Những người phụ nữ đeo quá nhiều trang sức, hở hang quá mức sẽ khiến người ta thấy phản cảm. Nhưng cô gái này thì khác, vẻ đẹp của cô đã vượt qua mỹ cảm của con người, vượt qua những định nghĩa về cái đẹp.
Điệu nhạc kết thúc, bổng nhiên cô phi thân lên trời, tấm lụa mỏng duy nhất trên người rớt ra. Khán phòng như sắp đổ sập. Nhưng chẳng ai nhìn thấy thân thể cô, chỉ có tấm lụa mỏng nhẹ nhàng từ từ rơi xuống, không một tiếng động. Còn nhụy hoa tuyệt đẹp, đã chui vào đóa sen gỗ.
Như lúc đầu, tám cô gái đi lên đài, mỗi cô cầm một cánh hoa, đóng đóa hoa lại, khiêng lên mâm, rời khỏi khán phòng.
Phải một lúc sau, mọi người mới thức tỉnh, những tràng pháo tay nổi lên liên tục. Nghe còn chói tai hơn pháo thật.
Có người si mê, cũng có người chỉ trích, có người tán thưởng, cũng có người ghê tởm.
Tông đế hưng phấn vỗ tay
"Hay lắm, rất hay. "Nhan sắc hồng nhan, nghiêng nước đổ thành" cũng chỉ đến thế thôi."
Nhưng cũng như lần trước, trong mắt hắn vẫn không gợn chút sòng.
Giữa những lời tán dương và chê bai, Tú bà bước lên đài, nói
"Các vị đã thưởng thức hết các tiết mục hôm nay. Và bây giờ đã đến lúc đấu giá."
Nghe đến từ đấu giá, khán phòng lại xôn xao.
Trong mắt đàn ông, gái thanh lâu chỉ là những thứ rẻ mạt, dùng tiền là có, vậy mà nay họ phải tranh giành để đoạt lấy.
"Cô nghĩ rằng họ thực sự bỏ tiền ra sao?" Lương Quan hỏi.
Thanh Nguyên khẽ nhấp ngụm trà, trả lời
"Anh không bao giờ hiểu nổi suy nghĩ của những kẻ lắm tiền đâu. Họ chỉ thích những thứ khó đoạt được. Còn những cái dễ dàng ắm bắt, thì không bao giờ biết trân trọng. Thứ họ dư nhất là tiền, dùng tiền để ua chút thử thách mới lạ, họ sẽ không tiếc đâu."
"Ba ngàn lượng." tiếng hô giá vang lên.
Cả ba cùng đưa mắt nhìn xuống dưới lầu, nơi cuộc cạnh tranh giành người đẹp dang trở nên gay cấn. Lần lượt từng cô gái được xướng lên.
Cuối cùng, là cái tên được mong đợi nhất. Nhưng đợi mãi mà không thấy, có người sốt ruột, hỏi
"Còn một cô gái nữa, ía khởi điểm là bao nhiêu? Ta mua tất."
"Đúng đấy. Ta mua mua cô ấy." những người khác cũng nhao nhao lên đòi người.
Tú bà mỉm cười nói
"Các vị không biết đấy thôi. Cô ấy là một người tứ cô vô thân, không thuộc Hương lâu, không ai biết cô ấy là ai, tên gì. Chỉ là một lần bình thủy tương phùng, tệ lâu mới may mắn được cô ấy giúp đỡ."
"Tuy nhiên, có câu nghìn vàng khó mua được duyên phận, Vô Danh cô nương đồng ý trao thân cho người có duyên." tú bà nhắt chiếc khăn lụa trên đài, nói
"Trước hết, tiểu như sẽ cho tắt tất cả nên trong phóng đi. A Nhi sẽ bưng cái khay có tấm lụa này đi quanh phòng. Khi nến sáng lên, cô ta sẽ vứt tấm lụa này vào gian khách gần nhất. Vị khách nhặt được tấm lụa sẽ trở thành người đàn ông đầu tiên của Vô Danh cô nương"
Nhìn cảnh đám đông kích động hưng phấn không thôi, Bình vương thở dài, than rằng
"Thanh lâu này quả biết cách làm ăn. Nếu Chung quốc ta có thêm mười Hương lâu, thì chắc sẽ chìm đắm trong sự sa đọa mất."
"Chàng tìm hoan lạc bên ánh đèn
Thiếp ngồi vá áo bên đàn con
Thứ sinh tìm vui bên giai nhân
Thánh hiền công danh vứt xó nào
Nụ cười hồng nhan đạp đổ nước
Nước mắt hồng nhan ngập chìm thành."
Lâm Hiệp khẽ ngâm nga.
"Từ cổ chí kim, hồng nhan luôn gắn với họa thủy," hắn nói
Nến phụt tắt. Màn đêm bao phủ cả gian nhà, Mọi người căng tai hồi hộp lắng nghe tiếng bước chân của cô hầu, Tiếng bước chân di chuyển đều đều rồi bất chợt dừng lại.
Nến thắp lên. Không ai bảo ai mọi người cùng đưa mắt tìm kiếm bóng dáng cô hầu. Cô ta đứng ngay gian đầu tiên, sắc mặt trắng bệch, hoảng hốt. Tuy nhiên, chả ai thèm quan tâm điều đó,
Từ trong gian khách, Hứa Sơn đi ra, trên tay là tấm khăn lụa màu trắng.
Tú bà hưng phấn nói
"Vậy là công tử đây là người có duyên với Vô Danh cô nương." Hứa Sơn nhanh chóng được đưa đi "động phòng".
Cuộc vui vẫn tiếp tục, đằng sau những màn hoan lạc đó là cả một cái bẫy đang vận hành. Người say thì vẫn tiếp tục say, người vui thì vẫn vui.
Bùi Tuấn lạnh lùng nhìn những con người say sưa dưới lầu. Đó là cuộc sống sa hoa ma có những người không bao giờ mơ tới được, A Nhi rụt rè đến gần hắn, hoảng hốt thưa
"Xin công tử tha lỗi, tôi đã làm hỏng việc rồi ạ."
Bùi Tuấn quay sang nhìn cô ta, hỏi
"Ngươi nói gì thế?"
"Tôi đã làm rơi chiếc khăn vào gian phòng thứ nhất. Chiếc khăn lụa đó không biết rơi vào tay ai rồi ạ?"
Bùi Tuấn đánh mặt lại. Chiếc khăn đó đã rơi vào tay ai?
Hứa Sơn được dẫn vào căn phòng nhỏ trên tầng hai. Chỉ một lát sau, đã nghe tiếng cửa mở sau lưng. Hắn không hề quay lưng lại, nói
"Chẳng hay Trần đại nhân có việc gì không tiện nói trên triều mà phải hẹn gặp riêng tôi như thế?"
Thanh Nguyên đi vào phòng, ngồi đối diện Hứa Sơn, nói
"Chỉ một tám lụa đã hiểu ngay lời mời của tôi, Hứa tướng quân quả rất nhạy bén."
Lúc lau vết trà, cô đã lén nhét tấm khăn lụa vào tay hắn. Tuy không hiểu nhưng hắn vẫn giữ tấm lụa lại. Rồi khi tú bà công bố cái gọi là "duyên phận ngẫu nhiên", hắn mới hiểu hóa ra đây là cái bẫy. Ngay từ đầu, người được chọn đã là hắn. Việc cô hầu cầm tấm lụa đi chọn người có "duyên phận", chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu. Nói cách khác, trong khán phòng lúc đó có hai tấm lụa trắng. Một tấm trên tay cô hầu, một tấm trong tay hắn. E rằng chính tay cô ta đã tự giấu tấm lụa đi, và nghiễm nhiên hắn trở thành người có "duyên phận". Tuy nhiên,....
"Trần đại nhân, nếu tôi không hiểu ý đồ của đại nhân, nếu tôi không trưng ra tấm lụa đó, hoặc giả nếu tôi quyết định tố cáo đại nhân, chẳng phải màn kịch của đại nhân sẽ bị đổ bể sao? Trước mặt hoáng thượng và các vị bá quan mà dám giở trò như vậy, là tử tội đấy."
Hứa Sơn nói
"Tôi tin tướng quân đủ bản lĩnh để hiểu ý đồ của tôi. Tôi tin tướng quân sẽ không tố cáo tôi, bới ngài là người thông minh, bản lĩnh. Một người thông minh sẽ không làm những chuyện hại người mà không lợi mình như thế."
Hứa Sơn cười khẩy
"Tôi không biết thì ra mình lại bản lĩnh như vậy đấy. Quân tử không vòng vo, đại nhân gặp tôi là có việc gì?"
Thanh Nguyên trả lời
"Theo nhận định của tướng quân, hiện nay, trong triều, ai là người có lợi thế nhất? Tướng quân không cần e ngại, chỉ có hai chúng ta ở đây thôi."
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói
"Không thể nói trước điều gì. Mọi thứ vẫn chưa ngả ngũ."
"Sai. Người có lợi thế nhất là người nắm giữ một phần binh lực Chung quốc, Hứa Sơn đại tướng quân."
Hứa Sơn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô. Thanh Nguyên nói tiếp
"Quyền lực của Dung gia bao phủ khắp triều, nhưng Tông đế mới là người danh chính ngôn thuận ngồi trên ngai vàng. Một đất nước thanh bình thì kinh tế và văn hóa rất quan trọng, nhưng trong lúc nội chiến như thế này, thì quân sự mới là yếu tố quyết định. Họ lao vào cuộc chiến giành quyền lực chính trị mà quên mất, có được quân lực mới là quan trọng nhất. Hay nói cách khác, nắm được tấm binh phù trong tay mới là tấm kim bài miễn tử chắc chắn nhất. Có được dự trợ lức của Hứa tướng quân, như hổ thêm cánh, rồng thêm vây."
"Tôi không có ý định giao tấm binh phù ra. Ta không muốn phò tá ai cả. Cho dù đại nhân là người của Tông đế hay Bình vương, thì cũng không cần mất công sức làm gì?"
"Không muốn phò tá hay chỉ là đang cân nhắc bên nào có lợi thế hơn. trong lòng tướng quân biết rõ nhất. Ngoài mặt, thái độ trung lập của tướng quân có vẻ như rất thanh liêm, chính trực, không kết bè phái, nhưng nếu thực sự là một vị thần tử trung thành, thì tướng quân nên tìm vị quân phù hợp mà phò tá, chứ không lập lờ như thế này." Thanh Nguyên nói
Những lời của cô không làm Hứa Sơn tức giận, hắn trả lời
"Thì sao nào? Chỉ vì cái tiếng trung thành mà ta phải hy sinh tấm binh phù dổi bẳng xương máu bao nhiêu đời nhà họ Hứa ư? So với lợi ích thực tế thì cái hư danh này xá gì. Người quân tử thì phải trung thành với chủ, người thông mình phải đặt lợi ích của mình lên trên hết. Chẳng phải Trần đại nhân đã nói, tôi là người thông minh đó sao?"
"Đúng vậy, và tôi cũng chẳng có ý phê phán gì. Những câu kiểu như "Quân xử thần tử thần bất tử bất trung" chỉ dành cho lũ thư sinh ngu ngốc, suốt ngày chúi mũi vào sách vở. Tấm binh phù đó đang như mỡ treo miệng mèo, việc phải ngả theo một hướng, chỉ là vấn đề sớm muộn thôi."
"Nhưng càng để lâu, khi mọi thứ đã dần ngả ngũ, thì ta càng dễ xác định ai sẽ là người có cơ hội ngồi lên ngai vàng cao hơn. Lúc đó, vẫn chưa muộn mà." Hứa Sơn nói.
"Không. Tấm binh phù đó phải là của Tông đế."
"Ồ. Vậy ra đại nhân là người của Tông đế. Sao đại nhân lại chắc như thế, đại nhân định dùng cách gì để tôi phải nhả miếng mỡ này ra đây. Mỹ nhân kế? À, cô gái tên Vô Danh kia khá quyến rũ đấy, đại nhân muốn dùng cô ta để dụ dỗ tôi sao?" Hứa Sơn mỉa mai.
"Không. Tướng quân không nông cạn đến thế. Nếu dễ dàng bị nữ sắc quyến rũ nhu vậy, thì tôi đã chẳng phải bỏ công sắp xếp cuộc gặp này làm gì?"
"Có ba lý do tướng quân nên đầu quân cho Tông đế. Thứ nhất là vì chữ Quốc (đất nước). Cuộc chiến này sẽ kéo dài rất lâu, sẽ gây ra rất nhiều tổn thất nặng nề cho Chung quốc, lòng dân oán than, triều đình chia bè kết phái, quốc khố trống rỗng, sẽ trở thành miếng mồi cho những nước khác. Nếu có sự trợ giúp của tướng quân, mọi việc sẽ sớm ngả ngũ, sẽ tránh khỏi một trận phong bà lớn." Thanh Nguyên nói.
"Rất có sức thuyết phục." Hứa Sơn gật đầu tán đồng, nhưng lại không có vẻ gì như bị thuyết phục. "Còn lý do thứ hai."
"Thứ hai là vì một chữ Gia (nhà). Hứa tiểu thư vừa gặp Tông đế đã nhất kiến chung tình, không phải thánh thượng thì nhất quyết không gả. Vì hạnh phúc tương lai của em gái, thân là quốc cựu gia, thiết nghĩ Hứa tướng quân nên làm chút chuyện cho em rể."
"Thu chỉ là đứa trẻ, cả thèm chóng chán, vì muốc có được món đồ chơi mà bất chấp mọi thứ, nhưng có được thì sẽ vứt qua một bên mà tìm vui thú mới. Chỉ vì sự bướng bỉnh nhất thời mà chiều theo, chỉ làm hại nó thôi. Mà cho dù nó có thực sự yêu Tông đế thì đã sao? Nếu Tông đế thực sự yêu thương nó, sẽ không vì tấm binh phù mà thay đổi thái độ. Còn nếu không phải, thì chỉ trách nó không có mắt nhìn đàn ông thôi. "Nữ sinh ngoại tộc", đã gả ra ngoài rồi thì như bát nước đổ đi, không cách nào thu lại, ngay cả ta cũng không có quyền can thiệp vào cuộc sống của nó."
Những lời nói rất hợp tình hợp lý, nhưng lại tuyệt tình đến đáng sợ. Cốt cách lạnh lùng bộc lộ trong từng lời nói, thái độ khiến Thanh Nguyên rùng mình. Chợt nhớ lại một câu chuyện được lan truyền về vị tướng quân truyền kì này. Trong quân ngũ của Hứa Sơn, có một quân kỹ ỷ thế xinh đẹp mà tìm cách quyến rũ hắn. Chẳng những không động lòng, hắn còn khép cô ta vào tội làm loạn kỹ cương quân ngũ, xử chém. Phó tướng Lưu Thành khuyên can cả canh giở, chỉ đổi lại một câu "Quân lệnh như sơn, nếu tha cho ả thì còn gì là phép tắc?" Thế mà chỉ vì một câu "Không muốn thấy máu đổ" của Hứa Thu, mà cô quân kỹ đó được toàn mang.
Yếu thương em gái là thế, nhưng chỉ cần dính đến vấn đề quyền lực lợi ích, hắn có thể trở thành một người khác hẳn. Thanh Nguyên nói xéo
"Tình cảm huynh muội của Hứa Sơn xem như tôi đã lĩnh giáo. Vậy thì đến lý do thứ ba. Thứ ba, là vì chính bản thân tướng quân."