[Dịch]Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 53 : Quan trường (5)




Thanh Nguyên bước vào chùa, mùi nhang khói thoang thoảng, tiếng gõ mõ đều đều nghe thật não lòng, có lẽ đó là lý do kẻ ác không dám bước vào cửa chùa. Bởi mỗi tiếng gõ, nhưng một lời cảnh báo về tội ác của họ. Đón lấy nén nhang từ trong tay vị tiểu tăng, cô quỳ xuống thành tâm cúng bái. Xong, có một tiểu tăng đưa cô đến hậu viện.

Đó là khu vườn rất đẹp và yên tĩnh, nắm sau chùa. Không có hoa cỏ gì cả, chỉ có những cây cổ thụ to lớn, cùng một màu xanh mướt của lá cây.

Trong vườn, chỉ duy có một căn phòng. Chú tiểu đưa cô đến trước căn phòng, gõ cửa hai cái, rồi tự động mở cửa, mời cả ba vào.

Ba người bước vào trong. Có một vị tăng trẻ đang ngồi tụng kinh trên giường.

Người này tuổi chỉ chừng đôi mươi, có lẽ cũng không lớn hơn những tiểu tăng khác, nhưng lại khoác áo cà sa của trụ trì.

Xem ra đây chính là trụ trì Minh Đức cùa chùa Hoàng Viên.

Lý do thứ hai mà ngôi chùa này nổi danh như thế, là bởi vì vị trụ trì đức cao trọng vọng này.

Chẳng những là một cao tăng đắc đạo, Minh Đức đại sư còn sỡ hữu

gương mặt đẹp như tượng tạc, ánh nhìn xa xăm buồn bã trước thế tục, khí chất nhân từ, thanh cao như phật sống, không ai dám mạo phạm.

Tiếng tụng kinh nhẹ nhàng, êm dịu như rót nước ấm vào tai người.

Cuối cùng, sư mở mắt ra, nhìn thẳng vào Thanh Nguyên, nói

"Nữ thí chủ muốn đàm luận về vấn đề gì?"

Cô ngồi xuống, nói

"Thường nghe danh Minh Dức đại sư đức cao trọng vong, là vị cao tăng đắc đạo, vậy xin thỉnh giáo đại sư. Tình yêu thế tục, khiến ta si mê, đắm say, khiến ta ghen tuông, hận thù, khiến ta lạc lối mù quáng, Đó chính là tham, sân, si, là những liều thuốc độc mang lại khổ não, mà đức phật luôn răn dạy ta phải tránh xa. Thế nhưng vì sao con người vẫn lao vào như con thiêu thân gặp lửa?"

Hắn có vẻ bất ngờ trước câu hỏi của cô, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời

" Dòng ái dục chảy khắp

Như dây leo mọc tràn"

"Người say đắm ái dục

Tự lao mình xuống dòng

Như nhện sa vào lưới

"Ba mươi sáu dòng ái

Trôi người về biển ái

Các tư tưởng tham ái

Cuốn trôi kẻ cuồng si"

cội nguồn ái dục của con người như dòng chảy luân lưu bất tận. Nó cuốn trôi đời người vào thế giới trầm luân, sinh rổi tái sinh. Chỉ những người giác ngộ phật pháp, hiểu rõ bể khổ vô bờ, mới ra khỏi dòng chảy này. Những sự khổ não, được ngụy trang bằng một cái vỏ bọc hoàn hảo, đẹp đẽ, gọi là tình yêu. Có người thấy rõ nhưng vẫn mù quáng bị vỏ bọc bên ngoài mê mẩn, có người không hiểu rõ thì vẫn lao vào. Việc thực hiện con đường đi ra khỏi “tham, sân, si” luôn luôn được Đức Phật quan tâm và khuyến khích các đệ tử của Ngài hành trì để từ đó các pháp an lạc được tăng trưởng và các pháp khổ đau được diệt trừ. Nếu không khéo hành trì thì không những các khổ đau tăng trưởng mà các thiện pháp cũng bị tiêu trừ. Nếu ai ráng tu tập và trau dồi tâm trí để thoát khỏi vòng phiền não “tham, sân, si” tất nhiên người ấy sẽ được hoàn toàn giải thoát."

Thanh Nguyên gật đầu, nói tiếp

"Đại sư nói đúng, nhưng không phải lúc nào tình yêu cũng cho quả đắng. Chẳng phải vẫn có những gia đình hanh phúc no ấm, kết tinh từ tình yêu đó sao?"

"Đúng. Đó là những người, không thể ra khỏi dòng chảy đó, đành tự thích nghi với nó, sống hạnh phúc trong bể khổ. Không phải lúc nào tình yêu cũng gắn với tham, sân, si, nhưng nếu tình yêu mà không có những ghen tuống, không có si mê, thì đó chỉ đơn giản là tình người với nhau, không phải tình yêu nam nữ." Minh Đức đại sư trả lời.

Cô gật gù, định nói gì đó, nhưng tiếng gõ cửa phòng đã cắt ngang cuộc đối thoại. Có đến ba tiếng gõ vào, mỗi tiếng cách nhau một nhịp nhất định, nhu một mật hiệu.

Minh Đức đứng dậy cáo lỗi, rồi bỏ ra khỏi phòng. Thanh Nguyên quay qua liếc nhìn Lương Quan. Ngay lập tức, Lương Quan cũng bỏ đi theo.

Một lúc sau, Lương Quan quay trở lại. Thanh Nguyên nhìn hắn, hắn gật đầu xác nhận. Bùi Tuấn nói

"Có vẻ như cô đã đoán trúng rồi."

Thanh Nguyên mỉm cười, không trả lời.

Lát sau, cô quay qua nói với Lương Quan

"Vài ngày tới, tôi sẽ không vào triều, cáo bệnh giúp tôi, xử lý cho khéo."

Cô đưa mắt nhìn ra cửa, một chú tiểu đang quét sân nhưng mắt vẫn không ngừng lén lút nhìn vào phòng, theo dõi sát sao mọi hành động của họ.

Rồi lại nói với Bùi Tuấn

"Cứ tiến hành theo kế hoạch."

------

Nhiều ngày tiếp theo, trong kinh thành xuất hiện nhiều lời đồn đại không hay về ngôi chùa nổi tiếng này.

"Bà có nghe gì chưa? Nghe đâu dạo gần đây có một cô gái tá túc trong cửa phật mấy ngày liền đấy." một bà bán cá nói.

"Nghe chứ. Chị họ tôi là người tạp dịch trong chùa mà, chị tôi nói cô ta còn ngang nhiên vào phòng Minh Đức đại sư, đến tận đêm khuya mới rời mà." cô bán rau bên cạnh góp lời.

"ÔI dào, đừng ngây thơ thế chứ, lấy cớ đàm đạo kinh phật, nhưng làm gì trong phòng thì ai biết được. Đầu năm nay, số người thành tâm hướng phật đâu có nhiều"

"Ngay cả thấy tu cũng không tha, đúng là...."

------------------

"Đồ lẳng lơ, dâm phụ, không biết xấu hổ, mất nết, không biết lễ nghĩa liêm sỉ. Và còn rất nhiều lời khó nghe khác, cô còn muốn nghe tiếp không?" Bùi Tuấn nói.

Thanh Nguyên cười

"Anh làm tốt lắm. Mới một ngày mà tin đồn đã lan cả thành rồi."

"Tôi từng gặp nhiều loại người....."

"Nhưng người có thể đem cả danh dự ra đánh đổi thì chỉ có tôi thôi, phải không? Có người đã nói với tôi câu đó rồi, anh không cần nhắc lại." Thanh Nguyên nháy mắt tinh nghịch.

Bùi Tuấn nghi hoặc nhìn cô

"Nhưng liệu "người đó" có thực sự ra tay không? Chưa chắc gì hai người họ...như cô nghĩ. Những gì Bùi Tuấn thấy cũng chẳng chứng minh được gì. Vào chùa tìm trụ trì là chuyện bình thường mà"

Thanh Nguyên toan nói gì đó, nhưng đã thấy sắc mặt Bùi Tuấn đanh lại, hắn hét lớn

"Cẩn thận." rồi chạy lên đẩy cô sang một bên.

Thanh Nguyên té nhào xuống đất, lúc cô định thần lại, đã thấy hai bóng áo đen bịt mặt đang chĩa kiếm về Bùi Tuấn.

"Đúng là ban ngày đừng nhắc đến người ban đêm không nhắc đến ma mà." cô nghĩ thàm, ròi bình tĩnh đứng dậy, lui vào một góc phòng, quan sát mọi động tĩnh.

Cô tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường. Chẳng phải can đảm gì, chỉ là cô tin chắc Bùi Tuấn dễ dàng hạ gục đám thích khách này.

Cũng chẳng phải cô biết kiếm thuật, dù dễ dàng nhận thấy kiếm pháp của Bùi Tuấn sắc bén, mạnh mẽ hơn hai tên thích khách.

Quả nhiên, Bùi Tuấn dễ dàng tránh khỏi mũi kiếm của tên thứ nhất, đồng thời ngăn cản mũi kiếm của kẻ thứ hai đang hướng đến cô.

Đường kiếm nhẹ như lông ngỗng đâm thẳng vào ngực tên thích khách, mũi kiếm đang hướng về người thứ hai, thì giọng nói của Thanh Nguyên vang lên

"Đủ rồi, Bùi Tuấn."

Cô bước đến trước mặt tên thích khách đang bị Bùi Tuấn giữa chặt, cúi xuống, gỡ khăn che mặt của hắn ra, mỉm cười

"Xin chào Mỹ An, chúng ta từng gặp nhau ở Phong thành. Nhắn với Hứa tiểu thư của cô, tôi muốn gặp cô ấy vào giờ Hợi đêm nay."

Mỹ An sửng sốt nhìn cô, đúng là cô đã theo hầu tiểu thư đến Phong thành dự Thi hội, nhưng cô chưa từng gặp người này. Nhưng là một người thông minh, cô hiểu đây không phải là lúc tắc mắc, bèn nhanh chóng đứng dậy chạy ra khỏi phòng, lao vào màn đêm.

--------------

Đêm nay trời thanh mây nhẹ, ánh trăng tròn vằng vặc, màn đêm mang hơi thở thanh dịu, từng cơn gió thổi qua, mang chút hơi lạnh của sương đêm.

Lúc Hứa Thu đến nơi, không thấy "cô gái" kia,chỉ có một người đàn ông trẻ đang ngồi suy tư dưới trăng. Dù mang bộ râu thô kệch, quân áo tầm thướng như dân đen, nhưng trên người hắn lại tỏa ra khí chất nho nhã, thanh dịu.

Hứa Thu hơi ngạc nhiên, dừng lại suy nghĩ trong chốc lát rồi đi vào.

Như cảm giác được có người đến, Thanh Nguyên trưng ra nụ cười khó ưa quen thuộc

"Xin chào, Hứa tiểu thư."

Hứa Thu nhíu mày

"Công tử là..."

"Trần Thanh Nguyên, chúng ta đã gặp nhau ở Phong thành. Mời ngồi"

Hứa Thu dịu dàng mỉm cười.

"Hóa ra là Trần công tử, xin chào."

Thanh Nguyên cầm bình trà, rót một tách rồi đưa đến trước mặt cô. Tự tay rót trà cho khách là cách thể hiện lòng hiếu khách và sự thiện chí.

Hứa Thu thong thả ngồi xuống, cầm tách trà trước mặt, đưa ngang mũi rồi nhấp từng ngụm một.

Tuy không phải là một giai nhân tuyệt sắc, nhưng chắc chắn là một cô gái bản lĩnh.

Danh tiếng thanh quan Trần Thanh Nguyên đang như nắng giữa trưa, nếu thực sự nhớ ra Thanh Nguyên là ai, cô đã gọi thẳng là Trần đại nhân chứ không phải Trần công tử.

Không hề biết thân phận, ý đồ của đối phương. vậy mà vẫn bình tĩnh ngồi uống trà, không hề có chút thất thố hay sợ hãi, hiếm có vị thiên kim tiểu thư nào đủ bản lih4 như vậy.

Gióng nói thánh thót vang lên, xua tan màn đêm tĩnh lặng

"Chẳng hay Trần công tử hẹn gặp tiểu nữ trong đêm khuya thanh vắng như vậy, chắc không đơn giản để thưởng trăng làm thơ chứ?"

Thanh Nguyên trả lời.

"Chẳng qua là lâu nay nghe tiêng Hứa tài nữ học rộng tài cao, lại tinh thông Phật pháp. Trùng hợp thay, họ Trần tôi cũng rất yêu thích đạo phật. Có một vấn đề muốn thỉnh giáo, không biết Hứa tiểu thư có bằng lòng chỉ giáo,"

"Chỉ giáo thì không dám, chút tài thô học mọn, nhưng cũng xin rửa tai lắng nghe."

"Chẳng là thế này. ần đây, có tin đồn một phật tử tu hành trong ngôi chùa gần nhà bị phát hiện có tư tình với cô thôn nữ gần làng. Bản thân họ Tràn tôi cho rằng, đã là người tu hành, thì phải tu tâm dưỡng tính, tuân thủ Ngũ giới, cắt đứt mọi thất tình lục dục, hành vi của phật tử này đã làm ô uế cửa Phật linh thiêng, xúc phạm các vị thánh phật, tuyệt đối không thể tha thứ. Nhưng người đồng hương của tôi thì nói rằng, chúng sinh hưu tình. Tình yêu nam nữ, tình bằng hữu hay tình huynh đệ thì đều mang một chữ tình. Đoạn tuyệt chữ Tình đi, thì sẽ trở nên vô tình,. Một phật tử vô tình, thì làm sao phổ độ thế gian, yêu thương chúng sinh như những gì Phật dạy. Tiểu thư nghĩ sao?" Thanh Nguyên lặng lẽ quan sát từn thay đổi trên gương mặt Hứa Thu.

Lúc đầu là ngẩn ra, trong ánh mắt lóe lên vẻ đau đón, tự giễu, nhưng rồi lại khôi phục sự tĩnh lặng ban đầu. Cô hỏi

"Ngũ giới của Phật giáo có năm điều, không sát sinh, không nói dối, không uống trượu, không tà dâm, không trộm cắp. Chẳng hay công tử cho rằng, vị phật tử kia đã phạm phải điều nào trong Ngũ giới."

"Điều thứ ba, không tà dâm."

"Không tà dâm là không dụ dỗ hay dùng thủ đoạn để cướp vợ người khác, không ép buộc người khác phải thỏa mãn tình dục với mình, không hãm hiếp đàn bà, con gái. Người Phật tử không được xui bảo, bày mưu cho người khác làm việc tà dâm. Cũng không vui, mà còn phải khuyên can, lên án khi thấy người làm điều tà dâm. Thế gian có tình. Phật dạy, là con người thì phãi biết yêu thương nhau, sống phải có cái tình với nhau. Nếu tình cảm giữa hai người họ chỉ đơn thuần là tình cảm, không mang ý niệm thể xác xấu xa, thì vẫn nằm trong phạm trù của chữ tình, sao có thể gọi là tà dâm. " trong giọng nói có chút kích động khó nhận thấy, tách trà trong tay cô cũng run lên vì lực nắm quá chặt.

Thanh Nguyên gật gù

"Nói vậy, tình cảm của Minh Đức đại sư và Hứa tiểu thư, có vượt qua phạm trù chưa?"Sắc mặt Hứa Thu trắng bệch ra. Ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh lùng cực điểm,

"Hừ, biết ngay mà. Vô sự bát đăng tam bảo điện ( Không có việc thì không tìm đến.), ngươi muốn gì."

Thanh Nguyên khẽ vỗ tay

"Quả không hổ danh tài nữ, phong thái hành sự cũng khác người thường. Tôi còn nghĩ tiểu thư sẽ nói những câu nhàm chán đại loại như "ta không hiểu ngươi nói gì?' hay "ngươi đừng nói bậy bạ" gì gì chứ. Không ngờ tiểu thư lại thẳng thắn thế này. Đợ mất công sức biết bao nhiêu"

"Lời thừa thãi thì không cần nói nhiều. Bị ngươi nắm tẩy rồi thì ta cũng không còn gì để nói. Ngươi muốn gì, tiền bạc hay danh lợi. Nhưng ta chỉ trả một lần thôi, đừng hòng đòi thêm, nếu ngươi không biết giữ mồm, thì ta cũng có cách bắt ngươi im lặng mãi mãi." giọng nói không có chút độ ấm, rợn cả da gà.

Cô bình tỉnh trả lời

"Đơn giản thôi, tôi muốn tiểu thư phải lên kiệu hoa trong năm nay."

Hứa Thu sửng sốt, chưa kịp nói gì, đã nghe Thanh Nguyên nói tiếp

"Có thể gả vào cung làm phi tử của Tông đế hay làm vương phi của Kỳ vương, tùy tiểu thư lựa chọn."

Hứa Thu đưa mắt nhìn cô, không trả lời. Lát sau, cô nàng khẽ thăm dò

"Ngươi là người của phe Tông đế?"

Thanh Nguyên gật đầu. Hứa Thu nói

"Ta tuy là bậc nữ lưu, nhưng cũng không ngu ngốc như những cô gái suốt ngày ngồi thêu thùa trong phòng. Các người chẳng qua chỉ muốn nhắm tới Binh phù trong tay anh trai ta thôi, ta chẳng qua chỉ là quân cơ để các người lợi dụng. Nhưng tấm Binh phù đó rất quan trọng, quyết định sự thành bại của các người và tương lai của gia tộc họ Hứa ta. Chỉ bằn vào một bí mật nho nhỏ, đó, mà muốn thuyết phục ta, ngươi quá coi thường ta đó."

"Hứa tiểu thư dĩ nhiên không phãi là bậc nữ lưu tầm thường, tôi đâudám khinh thường. Đúng, tin rằng tiểu thư cũng thấy rõ, tình hình hiện nay đang rơi vào thế cân bằng, không thể nói rõ ai sẽ làm vua ai làm giặc. Hứa tướng quân muốn ngồi yên làm kẻ nhàn rỗi, đợi tình hình ngã ngũ rồi mới nhảy vào hưởng lợi, nhưng e rằng cả Tông đế và Bình vương đều không phải kẻ dễ dàng bị qua mặt, bị lợi dụng như vậy. Họ sẽ có cách lôi kéo Hứa gia. Không sớm thì muộn, Hứa gia cũng phải nhúng vào vũng lầy này thôi. Việc tiểu thư bắt buộc phải lên kiệu hoa cũng chỉ là vấn đề thời gian. Những đãi ngộ của Bình vương và Tông đế đưa ra đều như nhau. Trong hai cái lợi thì chọn cái lợi nhiều, trong hai cái hại thì chọn cái hại ít, sao tiểu thư không biết tranh thủ cho mình?"

"Tranh thủ cho ta?" Hứa Thu khó hiểu nhìn Thanh Nguyên.

"Chẳng hạn như, Tông đế có thể lấy cớ giác ngộ phật pháp, cho triệu Minh Đức đại sư vào cung. Dây chỉ là một cuộc hôn nhân vì lợi ích, Tông đế sẽ hiểu và thông cảm cho "lòng hướng phật" của tiểu thư."

Hứa Thu trợn tròn mắt với vẻ không thể tin được. Đàn bà nhục nhã nhất là không thể sinh con.

"Tông đế thực sự để yên cho ta làm những gì mình muốn sao? Đàn ông xấu hổ nhất là bị vợ cắm sừng. Tông đế thực sự chịu được sao?"

Thanh Nguyên im lặng, Bình vương thì không chắc, nhưng nếu là Tông đế thì chắc chắn được. Một thiên tử có thể hạ chiếu chỉ xin lỗi dân đen, một người dám tiến vào tận ổ sơn tặc để cướp tiền quân hưởng, một người dám lám tất cả vì ngôi vua như vậy, thì có việc gì mà không dám. Đó là điểm mà Bình vương không bì kịp với Tông đế. Bình vương cần tôn nghiêm, cần thể diện, còn Tông đế thì bất chấp.

"Được." Thanh Nguyên khẳng định chắc nịch.

Ánh mắt Hứa Thu lóe lên một niềm vui không thể che giấu, gương mặt đỏ lựng, nụ cười e thẹn tràn ngập hạnh phúc. Có lẽ vì vẻ mặt đó quá hạnh phúc, quá sinh động, nên cứ khắc ghi mãi trong lỏng Thanh Nguyên. Nhiều năm sau đó, mỗi khi hồi tượng lại nụ cười hạnh phúc kia và những sự việc xảy ra sau đó với Hứa Thu, lòng cô lại nhói lên cảm giác áy náy. Nếu thời khắc này, cô không đưa ra yêu cầu này, liệu cuộc đời Hứa Thu có rẽ sang hướng khác không? Và nếu biết trước những việc kinh khủng sau đó, liệu cô cò còn muốn thực hiện vụ trao đổi này không?

Nhưng đó là sau này, và cuộc đời thì không bao giờ có chữ "nếu".

Nhưng chỉ bừng lên trong chốc lát, nụ cười nhanh chóng tắt ngấm đí, thay vào đó là vẻ hoài nghi, pha chút bi ai

"Đừng trách ta không nhắc ngươi, ta hiểu anh mình hơn ai hết, nếu bản thân không muốn, thì không ai có thể bắt anh ấy giao tấm binh phù đó ra. Ngươi nghĩ rằng anh ấy sẽ vì hạnh phúc tương lai của ta mà phục tùng Tông đế sao? Ngươi quá đề cao ta rồi đấy." Hứa tướng quân qua đời từ lâu, chỉ còn hai anh em họ Hứa nương tựa lẫn nhau, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Hứa Thu được anh trai bao bọc, nuông chiều, mà không biết rằng, trong lòng Hứa Sơn, tình thân ruột thịt còn mong manh hơn tấm binh phù.

Đó là nổi thê lương của những người phụ nữ đứng sau tham vọng của đàn ông.

Hiểu theo một nghĩa nào đó, thì người thông minh là người đau khổ, còn người điên mới là người hạnh phúc. Bởi có câu người chỉ dau khổ khi họ biết mình đang khổ.

Hứa Thu đủ bản lĩnh để nhận ra vị trí quân cờ của mình trên bàn cờ của anh trai. Vì thế, cuộc đời cô là một chuỗi đau khổ.

Thanh Nguyên trả lời

"Tôi sẽ có cách bắt hắn ta phải đồng ý."

Cô mìm cười nhìn Hứa Thu, giọng nói chân thành

"Việc duy nhất tiểu thư cần làm là chuẩn bị lên kiệu hoa. Gả cho Tông đế, sống với người cô yêu."

Hứa Thu mỉm cười đáp lại. Đêm nay trời lạnh, nhưng có vẻ sáng mai sẽ là một ngày nắng ấm.

------------

Trần thị lang phủ.

Kỳ vương phun cả ngụm trà vừa uống, bắt đầu ho sằng sặc. Hắn nhìn Thanh Nguyên với ánh mắt không thể tin được, rồi quay sang nhìn Tông đế. Tông đế nhìn Thanh Nguyên,lạnh lùng hỏi

"Ngươi quá làm càn rồi đấy, có phải do trẫm quá nuông chiều ngươi?"

Kỳ vương đón chiếc khăn từ trong tay cơ hầu, vừa lau nước trà phun ra, vừa tức giận nói

"Đúng là tự tung tự tác, nhất vô tử, nhì mọc sừng. Sinh con là thiên chức của đàn bà, tự tôn là mạng sống của đàn ông. Một người đàn bà không thề sinh con, một người đàn ông không có tự tôn thì còn có thể làm gì, còn gì nhục nhã cho bằng. Ngay cả dân đen còn phải giữ thể diện huống chi thiên tử, sao ngươi có thể nói ra những lời phạm thượng như vậy, sao ngươi có thể lấy tự tôn của thiên tử ra trao đổi? Có biết ngươi đang phạm tội khi quân không?"

Thanh Nguyên đứng dậy, quỳ xuống, đầu khấu thật thấp, trả lời

"Tự cổ anh hùng phải biết "nhẫn", phải nhẫn thì mới làm nên việc lớn. Bản thân thần cũng lả đàn ông, tất nhiên thần hiểu, đối với đàn ông thì tự tôn quan trọng như thế nào. Nhưng hoàng thượng, trong cuộc đời một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có ba thứ phải giữ cho được. Thứ nhất là quyền lực trong tay, thứ hai là tự tôn trong lòng, thứ ba là người đàn bà bên cạnh. Nếu không có quyền lực, thì tự tôn và đàn bà, chẳng cái nào giữ được cả. Một người đàn ông thì phải giữ được tự tôn, nhưng một anh hùng thì phải giữ được cả ba thứ đó. Thần tin rằng hoàng thượng là một anh hùng, không chấp nhặt những thứ lễ nghĩa, dị nghị tầm thường, vì vậy mới cả gan thực hiện cuộc trao đồi này, mong hoàng thượng tha tội."

Lời nói vừa đấm vừa xoa, Kỳ vương dù muốn bắt lỗi cũng không tìm ra chổ hỏng.

Vẻ mặt Tông đế dịu lại, cúi người mỉm cười thú vị nhìn Thanh Nguyên

"Hóa ra miệng lưỡi của ái khanh lợi hại đến vậy, có phải khanh cũng thuyệt phục Hứa tiểu thư bằng cách đó? Và bây giờ thì muốn dụ dỗ cả trẫm ư?"

"Thần không dám, chẳng qua thần chỉ ăn ngay nói thật." Thanh Nguyên trả lời.

"Khá khen cho câu "ăn ngay nói thật", ngươi quả là có tố chất nịnh thần, miệng lưỡi lươn lẹo thật. A Thuận này, ta cứ nghĩ rằng ngươi là người khéo miệng nhất Chung quốc, xem ra ngươi có đối thủ rồi." Kỳ vương xoay qua nói với vị thái giám thân cận của Tông đế.

A Thuận cúi đầu khó xử không biết đáp sao. Nói vậy chẳng phải bảo Thanh Nguyên không khác gì lũ thái giám chỉ biết nịnh nọt, hầu hạ chủ nhân?

Thanh Nguyên ngẩng đầu lên

"Phục vụ cho thánh thượng là nhiệm vụ của tất cà mọi người nhận bổng lộc vua. Về khoản đó thần còn phải học hỏi A Thuận nhiều."

Kỳ vương không biết nói gì trước độ mặt dày, chửi xéo hoài mà không thủng của cô, đành làm ngơ, vẻ mặt tràn đầy vẻ "ta đây không chấp kẻ tiểu nhân"

Tông đế ra lệnh

"Đứng lên đi, trẫm không có ý phạt ngươi."

"Đa tạ thánh thượng." Thanh Nguyên khom lưng đứng dậy, tính ý cầm bình trà, rót vào tách của Tông đế, rồi lại đem đổ đi. Động tác thành thục như thể đã làm việc này cả trăm lần. Tông đế nhận tách trà như lẽ hiển nhiên. Hắn thắc mắc hỏi

"Ta tự hỏi, Hứa Thu giấu rất kỹ, ngay cả Hứa Sơn cũng không biết, Làm sao ngươi phát hiện ra."

""Không phải Hứa Thu giấu quá kỹ, chỉ đơn giản là không ai quan tâm đến thôi. Mọi người đều nghĩ, muốn lấy binh phù thì phải ra tay từ Hứa Sơn, Hứa Thu chỉ là một quân cờ, không ai muốn phí công tốn sức. Nhưng đôi lúc, chính quân cờ nhỏ nhoi mới là người làm thay đổi cục diện ván cờ. Nếu một cô gái rất ghét mùi nhang khói, đột nhiên mùng một mười lăm nào cũng chăm chỉ đi lễ phật, tất phải có nguyên nhân. Chỉ cần bỏ công điều tra chút đỉnh là được."

Tông đế trầm ngâm

"Ta tò mò muốn biết ngươi định làm gì để thuyết phục Hứa Sơn đây. Phải biết rằng hắn là người cực kì cứng rắn và tham vọng. Loại người này không phải chỉ cần ngươi khoa môi múa mép vài câu là ổn đâu."

Thanh Nguyên nói

"Thần có cả một cái bẫy lớn đang chờ hắn sập. Nhưng thánh thượng, xin hãy đáp ứng một yêu cầu của thần."

"Chuần." Tông đế đáp.

"Thần muốn một lời hứa của thánh thượng. Cho dù sau này thần có phạm phải tội lớn đến thế nào, thánh thượng cũng sẵn lòng bỏ qua."

Tông đế lạnh lùng đáp

"Ta đáp ứng. Là người thì ai cũng có quá khứ, có bí mật. Nhưng hãy nhớ rằng, ta tuyệt đối không tha cho kẻ dám lừa gạt ta. Ta chỉ có thể bao dung ngươi một lần."

"Tạ ơn thánh thượng." Thanh Nguyên quỳ xuống khấu đầu tạ ơn.

Xong, cô nẩng đầu dậy, nói

"Thần còn muốn thánh thượng giúp một việc nữa."

"Nói."

"Thần muốn mời thành thượng, Kỳ vương, củng các vị bá quan đến Hương lâu một chuyến."

Kỳ vương làm rơi tách trà, tiếng "choang" vang lên giữa trưa nghe thật chói tai. Kỳ vương tức giận nói

"Ngươi xem chúng ta là gì mà ra vào chỗ đó. Đó là chỗ của phường dung tục. Thật to gan phạm thượng."

Thanh Nguyên không hề sợ sệt trước cơn thịnh nộ của Kỳ vương, chỉ nhìn chằm chằm Tông đế, nói

"Một vị minh quân thì không bao giờ đến lầu xanh. Một vị vua dám dẫn quần thần vào lầu xanh thì tuyệt đối không đáng đề phòng. Mà thiếu đề phòng, luôn là đòn chí tử."

Tông đế gật đầu

"Chuẩn."

Kỳ vương chỉ còn biết ngậm cục tức nuốt vào bụng.

-------------------

Đường phố Họa An là một trong những con phố nhộn nhịp nhất Hạo thành. Đây cũng là con đường duy nhất đến thẳng cổng hoàng cung, nên có không ít phủ xá của các bậc đại thần, quý nhân.

Con phố dài cả trăm thước, có thư quán, có quán ăn, có tửu lâu, có cả trường học. Nhưng nổi bật nhất là tòa kỹ viện Hương lâu.

Thoạt nhìn, khó ai nghĩ đó là thanh lâu. Tòa nhà cổ kính, thi vị với bốn bức tường cao chót vót. Kín cổng cao tường cũng chỉ đến mức như thế.

Cánh cổng to, đóng kín mít, ngoài cổng có hai con sư tử đá. Trong miệng mỗi con, đều treo một mảnh giấy.

"Trong chốn hổng trần này, chỉ có chúng ta là còn sạch sẽ."

Trước cổng, dán một bài thơ. Nét chữ rồng bay phượng múa, viết

"Giai nhân

Tuyệt đại hữu giai nhân,

U cư tại không cốc.

Tự vân lương gia tử,

Linh lạc y thảo mộc.

Quan Trung tích táng loạn,

Huynh đệ tao sát lục.

Quan cao hà túc luận,

Bất đắc thu cốt nhục.

Thế tình ố suy yết,

Vạn sự tùy chuyển chúc.

Phu tế khinh bạc nhi,

Tân nhân mỹ như ngọc.

Hợp hôn thướng tri thời,

Uyên ương bất độc túc.

Ðản kiến tân nhân tiếu,

Ná văn cựu nhân khốc.

Tại sơn tuyền thủy thanh,

Xuất sơn tuyền thủy trọc.

Thị tỳ mãi châu hồi,

Khiên la bổ mao ốc.

Trích hoa bất sáp phát,

Thái bách động doanh cúc.

Thiên hàn thúy tụ bạc,

Nhật mộ ỷ tu trúc. (1)

Chưa chính thức khai trương, nhưng Hương lâu đã trở thành đề tài bàn tán trong những cuộc trà dư tửu lậu của dân chúng.

Trong con người, luôn có sự mâu thuẫn giữa đam mê thể xác và giá trị tinh thần. Nói một cách đơn giản, họ muốn vui vẻ trong lầu xanh nhưng lại không thể vượt qua những định kiến, các giá trị đạo đức và sự hoài nghi nhân cách bản thân.

Một nơi có thể giao hòa cả hai thái cực cảm xúc này, vừa dung tục vừa thanh cao, có thể vừa ôm ấp hồng nhan vừa bàn luận thơ văn, dĩ nhiên trở thành chốn lý tưởng của những kẻ ham sĩ diện,

(1) Đây là bài thơ của Đổ Phủ, được viết khi tác giả đi qua Tần Châu. Bản dịch tiếng Việt của Trần Trọng Kim

Người đẹp

Một trang quốc sắc tuyệt đời

Náu thân hiu quạnh ở nơi hang cùng

Kể rằng con cái nhà tông

Sa cơ phải lạc loài cùng cỏ cây

Quan trung loạn lạc những ngày

Anh em bị hại bởi tay hung tàn

Kể chi hiển trật cao quan

Thảm thay đến nổi xương tàn không thu

Tình đời suy có ai phù

Việc đời chi khác đèn cù xoay quanh

Lang quân cũng thói bạc tình

Coi người mới đẹp như hình tiên sa

Biết thời kia dạ hợp hoa

Cặp uyên ương nọ thường là ngủ đôi

Chỉ trông người mới vui cười

Nghe đau tiếng khóc của ai cô phòng

Suối còn trong núi suối trong

Suối ra khỏi núi, suối trông đục ngàu

Sai tì đi bán hạt châu

Lều tranh rác nát phải khâu dây lài

Ngắt hoa mái tóc không cài

Vốc đầy lá Bách, hái hoài không thôi

Lạnh lùng tay áo mỏng tơi

Trời hôm dựa khóm trúc dài thẩn thơ.

Bùi Tuấn từng hỏi, Hạo thành khác Phong thành hoàn toàn. Một nơi được mệnh danh là Dâm thành, một nơi là cái nôi của thánh hiền. Cùng một chiêu thức, sao có thể sử dụng lấy hai lần. Thanh Nguyên trả lời rằng

"Con người ai cũng như nhau thôi. Có phụ mẫu, có bạn bè, có hai con mắt và một cái mũi, có khát vọng, có tham vọng, có cả áo vọng. Chỉ khác nhau ở chỗ, những người phú quý, những kẻ đọc sách thì giấu chúng dưới những bộ quần áo đẹp đẽ, bao một lớp vỏ cho những dục vọng nguyên thủy, kiềm chế chúng. Còn những người khác cứ phơi chúng ra cho thiên hạ biết. Dâm thành hay Hạo thành cũng đều có chữ "thành". Có thành thì có người, có người thì có dục vọng, có dục vọng, thì cách của tôi vẫn sẽ có kết quả."

Bùi Tuấn trầm ngâm ngẫm nghĩ. Lương Quan hỏi tiếp

"Hà cớ gì phải làm như vậy? Tuy tôi không phải người trong chốn quan trường, nhưng cũng nghe nói Hứa Sơn đại tướng quân lý trí, lạnh lùng, không dễ dàng bị nữ sắc mê hoặc. Dùng mỹ nhân kế là hạ sách. Cô..."

Chưa nói hết, đã thấy Thanh Nguyên đứng phắt dậy. Bước chân chầm chậm tiến đến chỗ hắn, trên môi là nụ cười mê hoặc khó cưỡng. Thanh Nguyên càng lấn tới thì Lương Quan càng thụt lùi, Hắn nuốt nước bọt, lắp bắp

"Cô...cô làm gì thế? Cô nam quả nữ không nên...."

Thanh Nguyên đặt ngón tay lên đôi môi đang run rẩy, vòng tay qua cô hắn, ghé sát vào tai hắn, giọng nói nhẹ

"Sao anh biết không ích gì? Đứng bao giờ xem nhẹ giá trị của phụ nữ, sẽ hối hận đấy."

Hơi nóng nhẹ nhè thổi vào tai khiến tim hắn loạn nhịp. Có một thứ gì đó ấm áp mềm mại mơn trớn trên vành tai hắn. Phải một lúc sau, hắn mới nhận ra đó là đôi môi.

Bùi Tuấn thản nhiên như không, mặt không đỏ tim không đập. Nhưng bàn tay đang vô thức nắm nhẹ chứng tỏ hắn không bình tĩnh như những gì đã thể hiện.

Thanh Nguyên đứng thẳng người, vươn tay véo nhẹ chiếc mũi đang đỏ lừ của hắn, cười tinh nghịch

"Hồng nhan họa thủy, sắc đẹp gây họa, chẳng phải tự nhiên rổi hơi mà các bậc trí giả cảm thán như vậy đâu. Không tin vào lời người xưa, là bất kính đấy."

Lương Quan há hốc mòm không biết nói gì. Vừa lúng túng vừa ngượng nghịu, lẩm bẩm

"Đúng là rất hiệu quả."

Thanh Nguyên phá lên cười. Ngày hôm đó là một ngya2 lộng gió nắng đẹp. Đó cũng là khởi đầu cho một loạt giông tố sau này. Liệu cô còn có thể giữ nụ cười sảng khoái như vậy trong bao lâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.