Tông đế cười, đó là nụ cười luôn thường trực trên môi hắn, Thanh Nguyên đã thấy rất nhiều lần, nhưng có thể khẳng định, đó không phải là nụ cười thật lòng, mà chỉ như một kiểu tán thưởng. Cô nói
"Thần có một thắc mắc muốn thỉnh giáo bệ hạ."
Vạt áo vàng của Tông đế khẽ bay bay trong một buổi chiều lộng gió, giữa sân vườn rộng lớn, chỉ có hai người. Tông đế ngẩng đầu
"Chuẩn."
Thanh Nguyên đứng dậy, đi đến bên Tông đế, đổ ấm nước sôi vào tách trà của hắn. Đem tách trà đổ đi, rồi lại đổ thêm một lượt trà nữa. Vị thái giám bên cạnh trố mắt nhìn cô. Không chỉ vì hành động hết sức vô lễ, mà còn vì, cô có thể nắm rõ sở thích của Tông đê. Tông đế không bao giờ uống trà ở lượt đầu tiên. Bàn tay trắng muốt nhẹ nháng thả vài cánh hoa sen vào tách nước, động tác nhanh gọn, giọng nói thờ ơ, hỏi
"Nếu không dám chắc Trương Nam là hung thủ, hoàng thượng sẽ không bỏ công sức ra điều tra hắn. Vả lại, hôm nay trên công đường, hoàng thượng không có vẻ gì là ngạc nhiên khi thần khẳng định hắn là hung thủ. Xin cho thần biết, bắt đầu từ lúc nào ngài đã nghi ngờ hắn? Hình như bệ hạ còn chưa đọc qua chi tiết vụ án hay kết quả thẩm tra của Bộ Hình."
Tông đế đón chiếc khăn lụa trắng muốt từ tay Thanh Nguyên, bao lấy tách trà nóng hổi, đưa lên mũi, khẽ nhắm mắt thưởng thức hương trà. Trà sen Mẫn thành, là vị trà mà hắn yêu thích nhất. Hắn trả lời
"Ra khỏi nhà vào ban đêm, đối với một người phụ nữ đã có chồng, là một hành vi mờ ám, thiếu đức hạnh. Tứ phu nhân là một cô gái thanh lâu, khó khăn lắm mới thoát khỏi kiếp phong trần, Trương lão lại là người rất coi trọng thể diện, quyết không chấp nhận để ai làm tổn hại danh dự Trương gia, nên trẫm suy đoán, bà ta sẽ không dám ra khỏi nhà vào ban đêm để rồi bị giết hại bên ngoài như Bộ Hình đã kết luận. Và vậy, hiện trường vụ án, chỉ có thể ở trong Trương phủ."
"Bà ta từng thông gian với Dung Hiếu, tại sao bệ hạ không nghĩ rằng họ đã lén lút hẹn hò bên ngoài, rồi Dung Hiếu hay ai đó giết hại?" Thanh Nguyên vặn lại.
Tông đế cười, hỏi
"Khanh thực sự tin rằng một kẻ vô dụng như Dung Hiếu có thể giết người sao? Kết thúc mạng sống một người, cũng cần có lòng dũng cảm và trí thông minh đấy, hắn có sao? Hơn nữa, vụ án xảy ra sau khi việc thông gian của họ bị phanh phui, liệu họ còn dám gặp nhau sao?"
Thanh Nguyên không hỏi nữa, cô nhìn chằm chằm vào gương mặt hiền hòa cùng nụ cười tự tin của Tông đế.
"Nói như vậy, bệ hạ đã nắm rõ toàn bộ mọi chuyện từ trước đây hai tháng, khi vụ án mới xảy ra. Vậy tại sao bệ hạ không....." Nói đến đây, cô im bặt. Thời gian càng kéo dài, Dung Hiếu và Dung gia càng chịu nhiều điều tiếng, thì mâu thuẫn của hai nhà Dung - Trương càng sâu sắc. Như vậy, người được lợi nhất không ai khác ngoài Tông đế. Cô hỏi tiếp
"Bệ hạ, có phải, vụ Dung Hiếu thông gian với tứ phu nhân là do người phanh phui không? Không, phải nói là, ngay từ đầu, là do chính người "sắp đặt" cho họ thông gian với nhau."
Tông đế không thừa nhận cũng không phủ nhận. Thanh Nguyên nghĩ đến một khả năng nữa.
Không được tiết lộ danh tính khách làng chơi, là nguyên tắc nghề nghiệp của thanh lâu. Nhất là với vị khách danh giá như Dung Hiếu, thì lại càng phải giữ bí mật Vậy tại sao việc Dung Hiếu là khách quen của cô gái thanh lâu nọ, lại bị đồn thổi khắp Hạo thành.
Hơn nữa, việc hôn ước giữa hai nhà Dung - Lê cũng chỉ là lời nói suông của các bậc trưởng bối, vốn không có văn tự hay tín vật làm chứng. Nay, Dung Hiếu lại làm ra hành vi đáng xấu hổ như vậy, theo lý, Lê gia phải giấu nhẹm vụ hôn ước đi, hoặc bí mật "giải quyết" với Dung gia. Cớ sao lại còn tuyên cáo từ hôn khắp nơi, khác nào bôi tro trét trấu vào mặt. Phải chăng...
"Có phải chính bệ hạ đồn thổi, lan truyền tin đồn, để gieo vào lòng người suy nghĩ rằng, hung thủ là Dung Hiếu?"
Tông đế không trả lời, lát sau, hắn chen vào một câu nói vu vơ lạc đề
"Trà sen Mẫn thành đúng là cực phẩm trong các loại trà, khanh cũng nên thưởng thức."
Thanh Nguyên "dạ" một tiếng, rồi cầm tách trà thơm lừng lên. Đôi mắt vẫn không ngớt chăm chú nhìn vào người đàn ông có gương mặt bình thường nhưng hiền hòa trước mặt. Con người này, tuyệt không vô hại như vẻ bề ngoài. Lúc này, cô mới thấm thía câu nói "Không nên đánh gía quyển sách qua cái bìa."
Tháng mười hai, năm Tông đế thứ mười.
Trong Hạo thành hiện nay, có hai tin tức lớn đang rất được quan tâm. Thứ nhất, đó là tiệc thưởng hoa đào hằng năm do thái hậu tổ chức.
Khí hậu Chung quốc vốn không thích hợp để trồng hoa, huống hồ còn là loại hoa đỏng đảnh, khó chiều như hoa đào. Nên việc chăm sóc một cây đào, đến khi nó ra hoa kết trái là việc rất khó khăn. Chỉ có trong cung Từ Mẫu của thái hậu là trồng được, hơn nữa còn kết quả, quả nào quả nấy đều to và mọng nước. Đó cũng là món ăn chủ đạo trong bữa tiệc thưởng hoa. Có người còn đùa rằng, tiệc thưởng hoa của thái hậu không khác gì tiệc bàn đào của Vương mẫu nương nương. Khách được mời trong bữa tiệc này, chỉ toàn các bậc vương tốn công tử, tiểu thư đài các danh giá còn độc thân. Bởi bữa tiệc này, còn có một tên khác, là tiệc se duyên.
Các cô gái, chàng trai đến đây, thể hiện hết mọi tài hoa, để tìm được bậc lang quân, phu nhân như ý. Thậm chí, nếu may mắn, còn được đích thân thái hậu, hoàng thượng ban hôn nữa. Hôn nhân của các công chúa, hoàng tử, đa phần là từ các bữa tiệc thưởng hoa này mà ban hôn.
Năm ngoái, nhị tiểu thư của Dung gia, Dung Thanh Nghi được gả cho đại công tử của Trịnh thái sư, còn em gái của thái úy Lâm Hiệp, Lâm Linh, thì được gả cho thân vương Lưu Hàn. Còn năm kia, con gái duy nhất của Giang gia được đích thân hoàng thượng mai mối cho quận công Chung Tuấn Minh, em họ của Tông đế. Ai cũng nói Giang gia may mán, được làm thông gia với triều đình. Không ngờ, chỉ chưa đầy hai năm sau, Giang gia đã bị khép tội mưu phản, tru di cả nhà. Cũng may Giang đại tiểu thư đã gả đi, nên mới thoát nạn.
Nghe thì có vẻ như họ được quyền quyết định đại sự chung thân của mình, nhưng thực tế, có bao nhiêu cuộc hôn nhân, là không mang nặng hơi thở chính trị trong đó.
Thanh Nghi quận chúa là cháu họ ngoại của thái hậu, còn Trịnh thái sư là đại thần rường cột của triều đình. Chẳng qua Dung gia chỉ muốn tranh thủ thêm sự ủng hộ của ông ta. Tuy nhiên, Tông đế cũng không chịu thất thế, lập tức ban hôn cho Lưu Hàn và Lâm Linh. Lưu Hàn là cháu trai của Sâm đế, có quan hệ thân thiết với Kỳ vương, còn Lâm Hiệp, cũng là quan nhị phẩm, chức vị hay danh tiếng đều không thua kém so với Trịnh thái sư.
Thời điểm đó, Tông đế đã có chút kiêng dè với Giang gia, nhưng chưa dám hành động vì không có chứng cơ, nên đành mượn quan hệ thông gia để kiềm chế, dò xét họ.
Bữa tiệc này, thực tế chỉ là tấm màn che đậy những âm mưu chính trị phía sau.
Hay nói cách khác, chỉ là dịp để hai phe tìm thêm đồng minh, tìm thêm thế lực ủng hộ, thông qua những cuộc hôn nhân chính trị đầy mưu toan.
Và con mồi lần này của họ, không ai khác ngoài Hứa Thu tiểu thư, em gái của Hứa Sơn đại tướng quân. Trong tay Hứa Sơn là tấm binh phù có thể điều khiển năm vạn tinh binh Chung quốc. Hiển nhiên, có được tấm binh phù này, sẽ như hổ thêm cánh, chiến thắng đã gần như nắm trong tay.
Còn sự việc thứ hai, là cuộc viếng thăm của Lục quốc. Sứ giả Lục quốc chính là thừa tướng Mạc Tuân. ( Đố các bạn biết anh ấy là ai?)
Điện Liêm Chính.
Không khí như đang bị ngưng tụ. Im lặng tuyệt đối, thậm chí ngay cả tiếng vo ve của con ruồi cũng có thể nghe thấy.
Giữa đại điện, cả đám quan lại , đang quỳ thẳng tắp, mặt cúi gằm xuống đất.
Tông đế cao cao tại thượng, nheo mắt nhìn những người đang sụp gối dưới chân mình, cười mỉa
"Trẫm không biết, thì ra dân chúng chi trả cả ngàn lượng bổng lộc, chỉ để các khanh quỳ xuống xin tha tội, rồi hô hào "chúng thần không dám" như vậy ư?"
"Chúng thần không dám." tiếng hô đồng loạt vang lên như một phản xạ.
"Trẫm không quan tâm các ngươi dám hay không, trẫm chỉ muốn biết, đối với sự khiêu chiến của Xuân quốc, rốt cuộc nên hòa, hay chống." Tông đế tức giận.
Sáng nay, khoái mã phi nước đại về báo tin, Song quốc đã thất thủ trước Xuân quốc. Giang sơn đổi chủ, kinh thành nước Song thất thủ, hoàng đế tự vẫn, quan lại cung phi đua nhau ôm của chạy trốn. Song quốc sát nhập Xuân quốc, trở thành kinh đô của Xuân quốc.
Mọi người thất kinh, không ai nghĩ một quốc gia trù phú, lớn mạnh như vậy, lại bị tiêu diệt chỉ trong vòng vỏn vẹn năm tháng.
Thanh Nguyên thầm nghĩ, trù phú, giàu có thì sao, nhà Tống hùng mạnh là thế, đất Trung Hoa rộng lớn là thế, vậy mà vẫn chịu cảnh mất nước vào tay quân Mông Cổ đấy thôi.
Để phát triển một đất nước, giáo dục là quan trọng nhất, nhưng để bảo vệ giang sơn, sức mạnh quân sự mới là yếu tố quyết định hàng đầu.
Cái kết của Song quốc, hoàn toàn có thể dự báo từ trước, chỉ là hình ảnh phản chiếu lại cuộc chiến Mông _ Tống nổi tiếng trong lịch sử Trung Quốc.
Tuy nhiên, dã tâm của hoàng đế Xuân quốc quá lớn, vừa chiếm được Song quốc, chưa kịp bình ổn thiên hạ, đã vội đưa quân tiến sát biên giới Song_Chung, ngày ngày luyện binh, hành động diễu võ giương oai quá mức lộ liễu, không khác gì khiêu khích. Chỉ còn thiếu một lá thư khiêu chiến thôi. Tông đề nhẹ nhàng cầm một quyển tấu chương lên. Màu vàng rực rỡ khiến người ta chói mắt. Hắn chậm rãi đọc từng chữ trong đó. Giọng đọc đều đều, mềm mại cứ ngỡ như đang đọc một quyển sách hay, nhưng giọng điệu và nội dung lại khiến người ta nổi da gà.
"Khải bẩm Thánh thượng.
Ngày mười hai, quân Xuân tập trận tại Quan thành, chỉ cách biên giới nước ta hai mươi dặm. Ngày mười lăm, nay từ rạng sáng, quân Xuân đã cho luyện binh ngay sát biên giới, gây ảnh hưởng đến sinh hoạt của dân chúng nước ta. Trước đây quan ệ giữa hai nước Song-Chung rất tốt, dân chúng quanh biên giới thường hay qua lại, mua bán trao đổi với nhau. Nhưng vào ngày mười bảy, quân Xuân đã cho bắt hơn một trăm con dân Chung quốc đang buôn bán, sinh hoạt trong Quan thành, dù họ đã có giấy phép thông hành, được chính quan phủ Quan thành đóng dấu thừa nhận. Ngày hai mươi, với lý do xâm phạm biên giới, Xuân quốc tuyên bố không chịu thả người. Đại tướng quân Xuân quốc Tô Quốc Hùng tuyên bố, những tấm giấy thông hành mà người dân có trong tay, là thuộc về Song quốc, nay Song quốc đã mất, Xuân quốc không chịu trách nhiệm. Xét thấy đây là hành động phi lý, kiếm cớ gây chiến, mong Thánh Thượng nhanh chóng xử lý, trả lại công đạo cho dân chúng.
Tri huyện Thọ thành Ngô Phương "
Đọc xong, hắn bỏ quyển tấu chương xuống, hỏi
"Trong các khanh, cò ai quen biết quan tri huyện Ngô Phương này không?"
Lại rơi im lặng. Những người trong triều, đều là những vị quan ngũ phẩm trở lên, làm sao quen được vị quan thất phẩm nhỏ bé, cai trị một thành nhỏ như Thọ thành.
Tông đế nói, trong giọng nói không kiềm chế nổi sự tức giận
"Con dân của trẫm đang bị giam giữ, chưa biết sống chết thế nào, quân Xuân thì ngang nhiên khiêu chiến, Song quốc mất nước đã mười ngày, bao nhiêu tin tức lớn như vậy, thế mà trẫm lại không biết chút gì. Lục quốc, Trần quốc, Nam quốc có thể không biết vì họ cách Song quốc quá xa, nhưng Chung quốc ta giáp sát với Song quốc, thế mà lại không biết một tí gì. Xung quanh biên giới nước ta cò đến sáu thành lớn nhỏ, có ba vị quan ngũ phẩm, cùng Thái thú tam phẩm Lý Cường cai trị. Vậy mà, cuối cùng, trẫm chỉ được biết tin qua một vị quan thất phẩm nhỏ nhoi, không ai biết tên."
Tông đế ném mạnh quyển tấu chương xuống đại điện, màu vàng của tấu chương, nổi bật trên nền đất màu nâu.
Những cái đầu vốn đã cúi thấp, nay lại càng thấp hơn.
Tông đế chống tay lên đầu, mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau, hắn có vẻ bình tĩnh hơn, giọng nói cũng không gay gắt như lúc đầu nữa, ánh mắt hướng về Ngọc Long, hỏi
"Ngọc tể tướng, ý của khanh như thế nào?"
Ngọc Long khẽ cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi thận trọng trả lời
"Thần nghĩ không nên gây chiến, có câu dĩ hòa vi quý, thực lực Xuân quốc vốn rất hùng mạnh, nay chiếm được Song quốc, lại càng như hổ thêm vây, đối đầu với họ lúc này quả không nên."
Dung quốc công phản bác
"Ý của tể tướng là, ta nên để mặc Xuân quốc muốn làm gì cũng được, sát hại dân ta ư? Đúng là dĩ hòa thì vi quý, nhưng nếu cứ nhường nhịn thì chúng sẽ được đằng chân lấn đằng đầu."
"Vậy theo ý quốc công, ta nên làm sao?" Tông đế hỏi.
"Theo thần, ta nên cho bắt tất cả người Song ở nước ta."
Mọi sự chú ý tập trung vào người vừa nói, Binh bộ thượng thư Trương Kiệt. Ông ngẩng đầu lên, dõng dạc nói tiếp
"Quân Xuân đã bắt người của ta trước, chúng ta có trả đũa lại cũng là hợp đạo lý. Bắt chúng phải trao đổi tù binh"
Đôi lông mày của Tông đế giãn ra, ai cũng nghĩ hắn tán thưởng ý kiến của Trương Kiệt, nhưng để ý kĩ sẽ thấy, nụ cười như có như không của hắn, tràn đầy vẻ khinh thường pha chút chán nản.
Thanh Nguyên thầm nghĩ, với tầm nhìn hạn hẹp và thiển cận như vậy, mà cũng leo lên được chức quan thượng thư tam phẩm, triều đình Chung quốc đúng là bất ổn.
Tông đế liếc nhìn hai vị vương gia đứng hai góc giữa đại điện, hỏi
"Ý kiến của hai vị vương gia thế nào?"
Kỳ vương đáp
"Ý đồ của Xuân quốc đã quá rõ ràng, chúng ta không thể nhường nhịn nữa. Hòa được một lần thì sẽ có lần thứ hai, rồi chúng sẽ lấn cả lên đầu chúng ta.Thần đệ tự nguyện lĩnh binh mã đến biên giới, quyết cho chúng biết, Chung quốc ta tuyệt không dễ bắt nạt."
"Thần cũng cho rằng ta nên làm cho ra lẽ, không nên nhún nhường." một vị quan đồng tình.
"Đúng, không nên bỏ qua chuyện này." một vị quan khác nữa.
Chẳng mấy chốc, tiếng xì xầm bàn tán, hưởng ứng bắt đầu vang lên. Trong số những người đang quỳ ở đây, đa phần đều tự hào cho rằng Chung quốc là nước lớn, há dễ gì để một bộ tộc man di nhỏ nhoi đe dọa. Gọi một cách văn hoa, là lòng yêu nước, nói trắng ra, thì là kiêu ngạo, không biết lượng sức.
Tuy nhiên, Thanh Nguyên không phải là người duy nhất nghĩ vậy.
"Thưa thánh thượng, thần không nghĩ vậy. Xuân quốc vừa chiếm được Song quốc, lòng hiếu chiến và sỹ khí đang dâng tràn, trong khi chúng ta lại chẳng kịp chuẩn bị binh lực. Nếu bây giờ gây chiến, chúng ta sẽ ở vào vị thế bất lợi." Hứa Sơn nói, tuy đang quỳ nhưng bóng lưng vẫn thẳng, không hề e dè nhìn thẳng vào Tông đế.
Kỳ vương tức giận phản bác
"Vậy theo ý tướng quân, ta nên làm một con rùa rụt đầu, bỏ mặc sự sống chết con dân chúng ta sao?"
"Vậy có phải biết là đường cụt nhưng vẫn đâm đầu vào tường mới được xem là dũng cảm không? Người làm việc lớn phải biết co dãn đúng lúc, không chắp nhặt việc nhỏ" Bình vương nói xen vào.
"Bình vương không thể nói như vậy." thái úy Lâm Hiệp nhìn Bình vương, rồi quay sang thưa với Tông đế
"Thưa thánh thượng, đó là hơn một trăm tính mạng, không thể xem là việc nhỏ được."
Ngọc tể tướng phản đối
"Một trăm mạng người thì đúng là không phải việc nhỏ. Nhưng so với sự an nguy của quốc gia, của hơn hàng vạn người, thì chỉ là việc vặt. Nếu trận chiến nổ ra, con số thương vong không chỉ là một trăm đâu."
"Tể tướng, ông......." Dung quốc công muốn nói gì đó, nhưng chưa nói đã nghe tiếng quát của Tông đế
"Đủ rồi."
Cả đại điện rơi vào im lặng. Tông đế nhìn lướt qua một lượt những người đang quỳ trên đại điện, ánh mắt hắn rơi vao Thanh Nguyên, hắn hòi
"Trần khanh gia, khanh có cao kiến gì không?"
Mọi người im lặng tập trung nhìn về phía cô. Thanh Nguyên than thầm, sao đến cuối cùng, củ khoai lang nóng bỏng tay lại rơi vào tay cô rồi.
Cô ngẩng cao đầu, đáp
"Bẩm thánh thượng, lúc nãy, thần chợt nhớ đến một câu chuyện xưa lúc còn ở Phong thành."
Tông đế tỏ vẻ hứng thú
'Chuyện gì?"
"Là thế này. Trong làng của thần, có hai gia đình họ Lưu và họ Phan nhà đối diện nhau, phía trước là một mảnh sân chung. Lúc đầu, hai gia đình rất hòa thuận cùng sẻ chia mảnh sân đó, bởi bà con xa không bẳng láng giềng gần. Nhưng tiếc thay, sau đó, nhà họ Lưu chuyển lê núi, bán lại căn nhà cho họ Lý từ nơi khác đến. Họ Lý muôn độc chiếm cái sân nên ra sức gây náo loạn, buộc họ Phan phải hai tay dâng không mảnh vườn. Quá đáng hơn, họ còn bắt cả con gà trống của họ Phan, nói rằng, vì con gà chạy lạc về phái sân của họ, nên họ có quyền làm thịt. Nhà họ Phan không biết làm sao, bởi họ Lý nổi tiếng hung hãn, ưa sinh sự, nếu báo quan, thì cuộc sống sau này cũng khó sống yên ổn. Hơn nữa, chỉ vì một con gà trống mà làm vậy thì không đáng, nhưng họ cũng không thể nuốt trôi cục tức này. Thế là họ kéo nhau đến nhà thầy của thần, hỏi xin ý kiến. Thầy thần nói, "cho dù báo quan hay bỏ qua thì cũng dở cả. Chỉ có cách vừa đấm vừa xoa thì may ra hệu quả. Nhà họ Lý tuy dữ dằn, nhưng dù sao cũng chỉ vừa chuyển đến, có nhiều cái còn phải nhờ vả lối xóm chỉ bảo, nên lẽ dĩ nhiên, họ cũng không muốn làm mất lòng ai cả. Chỉ là do bản tính họ hiếu thắng, ưa mềm không ưa cứng. Nếu ta làm căng với họ, họ sẽ cứng hơn cả ngàn lần, nhưng nếu ta chịu mềm mòng, họ sẽ càng mềm hơn ta. Biếu họ nắm thóc hay bánh trái, bắc cho họ cái thang, thì họ sẽ tự động leo xuống thôi. Ta vừa không phải mất con gà, vừa giữ được tình nghĩa láng giềng, hơn nữa còn được tiếng thơm hòa nhã, cư xử phải phép."
Trong lúc mọi người đang ngẩn ra, cô nói tiếp
"Vụ viện lần này cũng vậy thôi. Người Xuân hung hãn nhưng không ngu ngốc, vừa chiếm được Song quốc, chưa kịp binh định thế cuộc, đã vội lao vào một cuộc chiến khác, rõ ràng không phải quyết định sáng suốt. Đó là chưa kể, nước Song và nước ta có quan hệ buôn bán, hợp tác rất thuận lợi. Nước Song không thể tự làm ra giấy, viết, đa phần đều phải chuyển từ nước ta vào, lụa nước Song dệt ra, ta cũng là người tiêu thụ nhiều nhất, nếu gây chiến với ta họ sẽ mất đi nguồn thu nhập đáng kể, họ không dại gì làm thế, Thần nghĩ, chẳng qua do dư âm trận thắng Song quốc, nhất thời quá hưng phấn tự cao , nên họ mới làm ra việc thiếu suy nghĩ như vậy. Có lẽ chính họ càng muốn rút khỏi thế cục này, bây giờ, nếu ta tuyên chiến, họ sẽ rơi vào thế cưỡi hổ, vì muốn bảo vệ danh dự, họ sẽ không tiếc tất cả mà chiến đấu. Kết cục, cả hai bên đều thương vong trong một trận chiến vô nghĩa. Nhưng nếu nhường nhịn họ, thì như Kỳ vương nói, họ sẽ coi thường chúng ta, chúng ta sẽ trở thành trò cười trước Lục quốc. Vậy nên theo ý thần, chúng ta phải bắt tất cả người Song quốc đang ở trên đất ta."
Nghe đến đây, Kỳ vương khó tin nhìn cô
"Đó là con dân của Song quốc, không phải Xuân quốc, ngươi nghĩ lũ người hung hăng đó sẽ vì xót thương họ mà chịu nhượng bộ ta ư?"
Binh bộ thượng thư xấu hổ cúi đầu.
Tông đế cau mày, một vấn đề mà ngay cả người đơn thuần như Kỳ vương còn hiểu ra, chẳng lẽ cô không hiểu sao?
"Không, chúng ta không sử dụng trao đổi tù binh với họ. Mà ngược lại, chúng ta còn phải thả họ ra." Thanh Nguyên đáp
Bình vương hỏi
"Thế nghĩa là sao?"
"Xin hoàng thượng hãy loại bỏ bản giấy thông hành cũ, ban hành loại giấy thông hành mới, trên đó ghi rõ, cho phép những người bị bắt đó thông hành từ Chung quốc sang Xuân quốc, nghĩa là họ đã là người nước Xuân. Như vậy, trên danh nghĩa, những người đó đã được chúng ta công nhận là con dân nước Xuân. dù không muốn, nhưng quân Xuân cũng không thể bỏ mặc họ. Như thần nói, chính Xuân quốc cũng không muốn gây chiến trong hoàn cảnh này, nên sau khi chúng ta thả người của họ ra, họ sẽ biết điều mà thả người của ta. Chúng ta vừa không phải gây chiến, vừa không cần khom lưng cầu hòa."
Vừa dứt lời xong, cả điện rơi vào trầm ngâm. Thái úy Lâm Hiệp chất vấn.
"Nhưng đổi giấy thông hành từ Song sang Xuân, khác nào ta công khai ủng hộ hành động cướp nước của Xuân quốc, khác nào bợ đỡ, nịnh nọt chúng. Chung quốc ta sẽ trở thành trò cười cho cả thiên hạ này. Từ cổ chí kim, danh chính ngôn thuận, sự tất thành, danh bất chính ngôn bất thuận, sự bất thành. Trần đại nhân, đại nhân có nghĩ đến điều này không?"
"Vậy hư danh và quyền lợi thực tế, bên nào nặng bên nào nhẹ, thái úy có nghĩ đến không?" Thanh Nguyên bình tĩnh phản biện. "Dù thừa nhận hay không, thì việc Song quốc đã mất, là sự thực. Các nước khác, ai cũng mạnh miệng tẩy chay Xuân quốc, nhưng có nước nào dám đứng ra đòi lại công bằng cho Song quốc đâu. Chỉ là những lời nói suông. Một phần ba lụa là của khắp lục quốc, đều do Song quốc dệt, đồng thau của Nam quốc, cũng là do Song quốc rèn. Ngược lại, phần nhiều hàng hóa của Lục quôc ta, cũng là chuyển sang Song quốc. Tẩy chay Xuân quốc, đồng nghĩa với việc, mất đi một món lợi lớn. Tẩy Điểu vị thực Vong, Nhân vị lợi Vong (Loài chim vì ăn mà chết, người vì lợi mà cắm đầu vào chỗ chết) đứng trước quyền lợi, ai có thể từ chối. Đến lúc đó, những lời phản đối, cũng sẽ trở thành gió thoảng mây bay thôi."
Lâm Hiệp sửng sốt. Không chỉ hắn, hầu như tất cả mọi người đều bất ngờ trước những lời vạch trần thẳng thắn của Thanh Nguyên. Tất nhiên, họ đều hiểu, đó là bộ mặt thật của chính trị, nhưng đủ can đảm để nói trước đại điện triều đình, thì chẳng mấy ai.
Tông đế mỉm cười hài lòng.
"Trương Kiệt, trẫm giao lại việc này cho khanh, ngay chiều nay, lập tức xuất phát đến Thọ thành."
Trương Kiệt mừng rỡ , cúi rạp xuống nhận lệnh.
"Truyền thánh chỉ của trẫm, tri huyện Ngô Phương, tuy chỉ là bậc quan thất phẩm, nhưng làm việc có trách nhiệm, cơ mưu lanh lẹ hơn người, yêu dân như con, xứng đáng là bậc quan phụ mẫu của thiên hạ. Nay trẫm sắc phong Ngô Phương làm thái thú tam phẩm, cai quản sáu thành quanh biên giới Song_Xuân. Ngược lại, thái thú tiền nhiệm, Lý Cường, thái độ làm việc tắc trách, suốt ngày rượu chè tìm vui, làm chậm trễ quốc sự. Cai trị sáu thành ba năm, thì cả ba năm đều xảy ra nhiều vụ án oan, thất bát mất mùa, dân chúng oán than. Đã vậy, người của quan phủ còn ra sức hà hiếp dân chúng. Thật khiến lóng người oán than, khiến trẫm tự thấy hổ thẹn với dân chúng. Nay, truyền lệnh cách chức Lý Cường, tịch biên gia sản, biếm làm thứ dân."
Thanh Nguyên thở dài, đúng là miệng lưỡi đế vương, muốn nâng người lên cành cao, thì có đủ mọi lời hoa mỹ, muốn đạp ngươi xuống đất, thì tội danh nào cũng đào bới ra được. Có lẽ Tông đế còn không nhớ ra Chung quốc có vị quan tên Ngô Phương, vậy mà lại biết người này "cơ mưu lanh lẹ, yêu dân như con."
Quan phủ hà hiếp người dân, là thực trạng mà thành nào cũng có, còn việc mất mùa là do thiên nhiên, vậy mà cuối cùng lại trở thành con dao đoạt mạng của Lý Cường. Gần vua như gần cọp quả không suông.
-----------------
Chùa Hoàng Viên.
Đây là ngôi chùa lớn và linh thiêng nhất Hạo thành. Có hai lý do, một là do lịch sử lâu đời của nó. Ngôi chùa này đã tồn tại hơn hai trăm năm, chúng tăng trong chùa đều là những cao tăng đắc đạo, đức cao trọng vọng.
Ngày mười lăm hàng tháng, cảnh tượng trong chùa không khác gì trẩy hội, ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
Người đến cầu tình duyên, người đến cầu danh phận, tiền bạc. Cũng có người, đến vì mục đích khác. Tuy trong cảnh đông đúc, chen chúc như vậy, nhưng sự chú ý của mọi người dường như tập trung vào một điểm.
Đó là một cô gái đẹp như tranh. Làn da trắng hồng, gần như trong suốt dưới anh mặt trời. Đôi lông mi cong, mềm tựa như làn bướm. Đôi môi hồng khẽ hé mở, lộ ra hàm răng trắng muốt. Suối tóc dài, đen mượt như dòng thác, thu hút mọi ánh nhìn, Cô gái chỉ chừng mười lăm, vóc dáng nhỏ nhắn, đáng yêu. Bên cô còn hai người thị vệ, một người oai phong dũng mãnh, một người nho nhã như thư sinh.
Thanh Nguyên nở nụ cười mê hoặc, gật đầu cảm ơn người thư sinh nhường đường cho mình, rồi bước vào chùa. (Ai đoán dc cô ấy đến đây làm gì nào.?)