Một cuộc hỗn chiến dữ dội. Vì thực lực hai bên tương đương nhau nên cứ giằng co mãi.
Bùi Tuấn chém một nhát trực diện về phía Lý Lộc. Lý Lộc dùng kiếm đỡ lại. Xét về sức mạnh thì Lý Lộc có ưu thế hơn, hắn dùng sức đẩy mạnh thanh kiếm, Bùi Tuấn lảo đảo ngay.
Bùi Tuấn xuất thân giàu có, Lý Lộc là phường lao động tay chân ngay từ thuở thơ bé. Khỏi phải nghĩ cũng biết đây là một sự so sánh khập khiễng.
Bùi Tuấn thở hồng hộc, Lý Lộc vẫn rất sung sức.
Thừa thế xông lên, Lý Lộc chĩa thẳng mũi kiếm về phía hắn.
Bùi Tuấn không phản ứng kịp,trơ mắt nhìn mũi kiếm đâm về phía hắn.
"Đại ca. Mai Sơn Nghĩa." hắn hét lớn.
Như một câu thần chú, mũi kiếm của Lý Lộc chậm lại rồi ngừng hẳn.
Chỉ thất thần trong giây lát nhưng tình thế đã thay đổi.
Bùi Tuấn nắm chặt thanh kiếm, lao đến, đâm một nhát thật mạnh vào lồng ngực Lý Lộc.
Tất cả hành động diễn ra quá nhanh, đến nỗi không ai kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lương Quan lắc đầu ngao ngán. "Sao lại có người bỉ ổi đến thế chứ?"
Thanh Nguyên không đồng tình. "Bỉ ổi hay không là do cách nhìn của người khác thôi. Ta thấy nên gọi là "Tùy cơ ứng biến" thì đúng hơn."
Nàng lẩm bẩm. "Đủ lạnh lùng, đủ tàn nhẫn, đủ thông minh, đủ bình tĩnh.Những người như vậy, Sinh ra trong thời điểm, địa điểm thích hợp thì làm hoàng đế, sinh nhầm chỗ thì thành sơn tặc."
Người ta đồn rằng, trước đây khi còn trong doanh trại, Bùi Tuấn và Lý Lộc vốn không ưa nhau.
Lý Lộc ghét cay đắng những kẻ đọc sách.
Chuyện Lý Lộc bắt nạt Bùi Tuấn diễn ra như cơm bữa.
Cho đến một ngày, đội binh của cả hai phải đến núi Mai Nghĩa Sơn tập luyện.
Do tính háo thắng, nôn nóng lập công, Lý Lộc thất lạc đồng đội và bị lạc trong rừng.
Lúc đó, những người từng choàng vai bá cổ, xưng anh gọi em với hắn, không ai chịu ở lại tìm kiếm hắn.
Họ được lệnh phải về trại trước khi mặt trời xuống núi.
"Quân lệnh như sơn", không ai dám chống, thế là Lý Lộc bị bỏ rơi.
Duy chỉ có Ngô Cường và Bùi Tuấn kiên quyết chống lệnh, suốt đêm tìm kiếm, mãi gần sáng mới tìm thấy Lý Lộc đang ngất lịm vì đói và lạnh.
Hoạn nạn thấy chân tình, ba người kết nghĩa anh em, gắn bó suốt mười năm trời.
Có lẽ Lý Lộc không bao giờ ngờ rằng, cái ơn cứu mạng mười năm trước, đã trở thành miếng giấy nợ đòi mạng vào mười năm sau.
Lý Lộc trợn to mắt nhìn Bùi Tuấn rồi ngã xuống, tắt thở ngay.
Ngay cả lúc chết mắt vẫn không nhắm.
Bùi Tuấn cúi xuống, vuốt mặt hắn, đôi mắt nhắm lại, nhưng những cảm xúc bất ngờ, tuyệt vọng, đau đớn trong ánh mắt ấy vẫn cứ ám ảnh.
Một giọt nước mắt rơi xuống gương mặt xác chết.
Tỉnh cảm anh em mười năm trời, chỉ đổi lấy một giọt nước mắt.
Bàn tay cầm kiếm đâm vào không hề run rẩy, không hề áy náy, không hề do dự.
Có lẽ giọt nước mắt ấy là thứ duy nhất chứng tỏ hắn còn là con người.
Thanh Nguyên nghĩ, nếu lúc nãy Bùi Tuấn không đọc câu "thần chú đoạt mạng" đó, Lý Lộc có nỡ đâm nhát kiếm đấy không.
Và câu trả lời là không.
Lý Lộc chưa bao giờ có ý muốn giết Bùi Tuấn.
Hắn cũng không nghĩ đến việc Bùi Tuấn sẽ giết mình.
Có lẽ vì vậy, trong những giây phút cuối cùng, ánh mắt hắn là sự ngạc nhiên đến kinh hoàng.
Thời cơ đã đến.
Thừa lúc hỗn loạn, Thanh Nguyên chạy ra ngoài sân, bắn pháo bông lên trời.
Trong lúc ồn áo như vỡ chợ, tất nhiên không ai để ý đến.
Chỉ một lúc sau, đã có một toán quân lính ùa vào sảnh trong. "Các ngươi đã bị bao vây. Đầu hàng đi."
Lũ sơn tặc bất ngờ nhưng không hoảng loạn.
Đối với chúng, quan binh chả là cái đinh gì hết.
Bùi Tuấn quát: "Anh em, mau ngừng tay."
Trước nay, dù ai cũng biết họ là cướp nhưng không ai có bằng chứng.
Bởi bọn hắn luôn nhanh chóng phi tang tang vật sau khi cướp.
Nói cách khác, không ai có quyền kết tội hắn.
Theo bọn chúng về công đường, cùng lắm ngồi vài ngày lại thả ra.
Nhưng nếu bây giờ họ chống trả quan binh thì mọi chuyện hỏng hết.
Khác nào có tật giật mình, không đánh mà khai.
Thậm chí, quan binh có thể ỷ vào cớ bọn hắn có ý chống đối quan phủ, giết sạch tất cả.
Tuy nhiên, những tên sơn tặc ít ăn học, hữu dũng vô mưu làm sao hiểu được điều đó.
Thanh Nguyên cười cười, Bùi Tuấn này thật có bản lĩnh, trong lúc này vẫn đủ bình tĩnh suy xét mọi chuyện.
Nàng đứng trên chiếc bàn, hét thật lớn. "Anh em, lũ quan binh này suốt ngày cứ chèn ép, hà hiếp chúng ta. Chúng thì có khác gì ta chứ. Chúng cũng chỉ là lũ cướp cạn thôi, ăn hối lộ trên mồ hôi công sức của dân thì khác nào cướp. Chỉ khác ở chỗ chúng ta là cướp đêm chúng là cướp ngày, chúng ta cướp trong bí mật, chúng thì cướp giữa thanh thiên bạch nhật, cướp quang minh chính đại. Nhân cơ hội này, giết sạch chúng đi."
Những lời của nàng nhanh chóng kích động lũ sơn tặc đang trong cơn nóng nảy.
"Đúng"
"Hà cớ gì bọn chúng sống an nhàn còn ta phải chui nhúc chui nhủi."
"Giết hết lũ quan binh này đi"
"Xông lên."
Trong sự náo động vỡ òa đó, giọng nói của Bùi Tuấn trở nên lạc lõng và yếu ớt đến tội nghiệp. Phải căng hết tai lên mới nghe được.
"Nghe ta nói, bình tĩnh..."
Những tưởng một cuộc hỗn chiến khác sẽ kéo dài.
Nhưng mọi chuyện nhanh chóng ngả ngũ.
Một phần ba số người trong đám sơn tặc đột nhiên quay ngược mũi kiếm, trợ giúp quan binh.
Đó chính là một trăm người được Tông đế phái đến, trà trộn vào sơn trại..
Lũ sơn tặc ngơ ngác nhìn nhau.
Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Mặt Bùi Tuấn tối lại.
Lúc đầu, quan phủ chỉ có vài người, so với gần nghìn tên sơn tặc thì quả là trứng chọi đá.
Nhưng lũ sơn tặc đã bị thương rất nhiều trong cuộc hỗn chiến trước đó, lại mất thêm một trăm người nữa, hơn nữa hôm nay là ngày vui, không ai đem theo vũ khí phòng thân.
Thế là phần thắng nhanh chóng nghiêng về phía quan phủ.
Bùi Tuấn thấy được điều đó.
Hắn không có cách nào ngăn cản được, mọi việc đã được sắp xếp hoàn hảo, không có lấy một khe hở.
Hắn đứng né sang một bên, bàng quan nhìn cuộc đấu đang đi đến hồi kết.
Quả nhiên, chưa đầy một canh giờ sau. quan binh đã áp đảo sơn tặc.
Cả băng cướp từng hoành hành ngang dọc suốt mười năm trời bị tóm gọn trong chưa đầy một canh giờ.
Đại thủ lĩnh chết, nhị thủ lĩnh bị bắt, tam thủ lĩnh bị thương. Đại phu nhân thắt cổ tự tử trong ngục.
Triều đình thu giữ gần năm mươi vạn lượng vàng, là tang vật của lũ cướp, xung vào quốc khố.
Trận ra quân đầu tiên của Thanh Nguyên, thành công vang dội.
Băng cướp này làm bá chủ một phương suốt mười năm, số thành việc lên đến cả ngàn người, ai nấy đều thông thạo địa hình, gan lỳ và hung dữ, đường vào hang ổ của chúng được canh gác cực kì cẩn mật.
Trước đây, Tông đế định dùng hơn một nghìn binh để tóm gọn lũ cướp.
Nhưng Thanh Nguyên chỉ dùng chưa đến năm trăm người, trong vòng chưa đầy mười ngày.
Ngay cả chính Tông đế cũng thấy ngỡ ngàng.
Kỳ vương thì khỏi nói, ngỡ ngàng chưa đủ hình dung, phải nói là sửng sốt.
Tông đế mỉm cười hài lòng: "Không làm trẫm thất vọng. Nào, nói đi, ngươi muốn được ban thưởng gì. Quy tắc cũ, đừng nói những câu như là....."
"Tiểu nhân vẫn nhớ chứ." Thanh Nguyên nói. Xong, nàng hắng giọng, nhại theo điệu bộ của Tông đế. "Đừng nói những câu như là "Tiểu nhân không cần ban thưởng gì hết. Chỉ cần được phục vụ cho hoàng thường đã là một vinh hạnh.", ta sẽ không tin đâu. Nhưng câu này chỉ dành cho những kẻ giả dối." (Các bạn xem lại chương 43 : Nhân sinh như kỳ (Phần 1 ) để hiểu rõ hơn.)
Tông đế phì cười.
Nàng nói tiếp: "Tiểu nhân sẽ không nói những câu giả dối, và làm những chuyện vô nghĩa như vậy đâu ạ. Tiểu nhân muốn ba điều."
Tông đế phất tay: "Nói"
"Thứ nhất, tiểu nhân muốn có một phần mười số tiền thu được của bọn cướp."
Kỳ vương trố mắt: "Một phần mười. Tức là năm vạn lượng, sao ngươi không đi ăn cướp cho rồi."
Thanh Nguyên đáp: "Chính vì không phải là cướp nên chỉ lấy năm vạn lượng thôi. Nếu tiểu nhân là cướp, sẽ lấy hết cơ."
Kỳ vương chưa kịp tranh cãi đã nghe tiếng Tông đế vang lên: "Chuẩn."
Hắn bực bội: "Huynh. Là năm vạn lượng vàng. Vàng chứ không phải bạc đâu."
Tông đế không đáp Kỳ vương, ánh mắt chiếu tướng Thanh Nguyên. " Điều thứ hai là gì?"
Nàng nói: "Điều thứ hai, tiểu nhân muốn có mạng Bùi Tuấn."
"Ngươi muốn có hắn để làm gì?" Tông đế hỏi
"Làm cận vệ."
Lương Quan và Kỳ vương nhìn nàng với ánh mắt không thể tin được. Kỳ vương mải mai: "Không biết nên khen ngươi dũng cảm hay cười ngươi ngu ngốc. Hại hắn mất hết tất cả, giết anh em hắn, nhốt hắn vào ngục mà còn muốn hắn làm cận vệ cho ngươi."
"Chủ nhân, ngài..."
Thanh Nguyên không đế ý đến hai người, chỉ nhìn Tông đế, chờ câu trả lời.
"Quân vô hý ngôn (Vua không nói đùa bao giờ)" nàng nói.
Tông đế nhìn nàng bằng ánh mắt thú vị, xoa cằm: "Đúng vậy. Tuy hắn là tên tử tù tội ác tày trời nhưng vua thì không nói chơi. Được."
Thanh Nguyên định quỳ xuống cúi đầu cảm ơn. Nhưng câu nói tiếp theo của Tông đế đã cản nàng lại: "Năm vạn lượng vàng."
"Hả?"
"Mạng của Bùi Tuấn, năm vạn lượng vàng."
"Nhưng hoàng thượng nói..."
"Ngươi chỉ nói là muốn có mạng Bùi Tuấn, đâu có yêu cầu ta giao hắn cho người. Ta đã tha mạng hắn rồi đấy, muốn lấy hay không là quyền của ngươi." Tông đế bình thản trả lời.
Kỳ vương cười phụt cả ngụm trà vừa uống.
Đúng là "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn". Muốn đối phó với tên gian xảo phải tìm tên xảo quyệt.
Tông đế làm như không nhìn thấy vẻ mặt tiếc của đến nỗi muốn giết người của nàng, hỏi. "Sao? Trẫm đã ban thưởng đấy. Ngươi muốn hay không?"
Thanh Nguyên nghiến răng nghiến lợi: "Muốn."
Tông đế mỉm cười: "Chuẩn tấu."
Tên hoàng đế trùm sò, keo kiệt, hãy đợi đấy.
"Còn việc thứ ba."
"Tiểu nhân muốn có Kim bài ngự ban."
Kỳ vương tức giận: "Ngươi đúng là lòng tham vô đáy."
Có Kim bài ngự ban của Hoàng đế, chẳng những có thể tự do ra vào trong cung, không cần hành lễ với bất kì ai kể cả hoàng đế, mà còn có tác dụng như tấm kim bài miễn tử. Cho dù phạm phải tội nặng đến đâu, cũng có thể được miễn chết một lần.
Tấm kim bài này chỉ dành tặng cho những công thần có công lớn với quốc gia, những bậc trung thần nghĩa sỹ, và dành cho người ngoại quốc chiến thắng trong Thi hội. (Các bạn xem lại Chương 8 (Phần 1) : Mệnh Phượng Hoàng sẽ hiểu rõ hơn.)
Một tấm kim bài quý giá như vậy.....
Tông đế trầm ngâm không trả lời.
Thanh Nguyên nói: "Hoàng thượng. Xin nói thẳng. Muốn người khác bán mạng, ít nhất cũng phải có một phần thưởng hợp lý chứ."
"Ồ, vậy ra ngươi cho rằng mình có đủ năng lực để xứng đáng với phần thưởng này sao?"
Nàng tự tin đáp lại: "Không phải "cho rằng", mà là chắc chắn. Tiểu nhân không bao giờ chọn những "chiếc áo" không vừa khổ người mình. Hoàng thượng yên tâm."
"Tốt. Mong ngươi sẽ không bị "chiếc áo" đó siết chết. Chuẩn."