Năm người cuối cùng của cuộc thi này được xếp vào một khu nhà sang trọng trong biệt viện phía Tây. Phòng của Thanh Nguyên nằm giữa phòng của Tiêu Lam và Lâm Công Khanh. Căn phòng rộng lớn, đầy đủ tiện nghi, nằm giữa một khu vườn lớn, cây lá xum xuê, gió thổi vào phòng mang theo mùi thơm hoa cỏ rất dễ chịu.
Thanh Nguyên ngồi trên ghế nhắm nghiền mắt, bên cạnh là Lương Quan đang nghiêm túc canh gác giấc ngủ cho nàng. Gương mặt rất nghiêm túc nhưng ánh mắt vẫn không kiềm chế được, liếc nhìn về phía “người đàn ông” đang ngủ say sưa. Kể cả trong giấc ngủ, hàng lông mày của nàng cũng nhíu lại. Hắn thật sự muốn tiến lên xoa đôi lông mày, giúp nàng có một giấc ngủ yên bình.
Bàn tay vươn lên, chưa kịp chạm vào, đã nghe tiếng nói thanh nhẹ, đối lập với vẻ ngoài thô lỗ.
“Lương Quan”
Hắn giật mình vội rút tay về
“Ta đây”
“Làm giúp ta ba việc” ánh mắt vẫn chưa mở ra.
“Thứ nhất, báo tin cho Tú Tú, nói ta muốn mở thêm chi nhánh của Hương lâu ở Hạo thành, cho người lo việc này đi. Thứ hai, tìm Huỳnh Tân, nói ta muốn lấy tiền về. Thứ ba, giúp ta mua sữa bò tươi, phải là sữa tươi, đừng mua tập trung một chỗ, phân tán ra mà mua. Ta cần dùng trong bữa tiệc ngày mai.”
Bữa tiệc ngày mai là cơ hội tốt nhất và duy nhất để hạ độc.
Chắc chắn Thụy vương sẽ hành động.
Bữa tiệc được tổ chức ở khu trung tâm trong biệt viện.
Tiêu Lam là người xuất hiện đầu tiên, chiếc áo lụa màu xanh bao bọc thân hình hoàn hảo, gương mặt luôn túc trực nụ cười dịu dàng, trông nàng thật thanh nhã, sang trọng.
Đàn ông ngước theo mỗi bước đi của nàng, mải đến đến khi nàng vào chỗ ngồi.
Tiếp theo là La Viện Kỳ, Lâm Công Khanh, Hồ Nhật theo sau.
Mọi người cũng gặp nhau rồi, nên không phản ứng gì nhiều. Cuối cùng, Thanh Nguyên bước đến. Thái độ của mọi người càng hờ hững hơn,chẳng thèm nhìn lấy một lần.
Chỉ có Kỳ vương là long mắt lên, nghiến răng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Bữa tiệc rất xa hoa, chén đĩa bằng bạc, món ăn toàn là thức hảo hạng.
Năm vị giám khảo ngồi ở năm hàng ghế đầu tiên.
Dưới hơn nữa là bọn người Thanh Nguyên.
Sau đó là những người lọt vào vòng bốn.
Dưới hơn nữa là vòng ba.
Rồi vòng hai.
Hàng ghế cuối cùng là vòng một.
Bình vương đứng lên, giơ ly rượu lên: “Ngày mai, các vị phải rời khỏi Phong thành rồi, sự tham gia thi đấu hết mình của mọi người đã góp phần tạo nên thành công của Thi hội. Bồn vương thay mặt Chung quốc, kính các vị một ly” rồi ngửa cổ lên uống.
Mọi người cũng giơ ly rượu lên, uống cạn.
Thụy vương đề nghị: “Sao ta lại phải tiễn biệt theo cách thông thường này thế nhỉ? Chúng ta đang có năm vị tài tử hay chữ ngồi đây mà. “
Bình vương tán đồng: “Thụy vương nói đúng. Sao ta lại quên mất nhỉ? Nào, mời năm vị”
Vừa dứt lời, Tiêu Lam đã “mở hàng”
(Bài thơ này tên “Tạ đình tống biệt của Hứa Hồn)
Lao ca nhất khúc giải hành chu
Hồng diệp thanh sơn thuỷ cấp lưu
Nhật mộ tửu tinh nhân dĩ viễn
Mãn thiên phong vũ há tây lâu
( Bản dịch)
Nghe xong bài hát giã biệt bạn lên thuyền ra đi
Núi non xanh biếc, lá trở màu hồng, giòng nước chảy xiết
Trời chiều xuống, tỉnh rượu dậy bạn đã đi xa lắm rồi
Bước xuống lầu ngoài trời mưa gió chan hòa
Ý thơ
“Cùng bạn ca hát nâng ly tiễn đưa, xong bạn lên thuyền giữa cảnh trời đất đẹp đẽ, cây lá đỏ hồng, núi xanh biếc, sông nước thuận dòng. Buồn quá, bạn đi rồi ta say túy lúy, tỉnh dậy trời đã về chiều, giờ thì bạn đã xa cách ngàn trùng. Quay về, bước xuống lầu quán rượu thì ngoài kia đã gió mưa chan hòa! Mưa ngoài trời hay mưa trong lòng?”
“Tuyệt tác. Đúng là tuyệt tác” một giọng nói hưng phấn từ hàng ghế dưới vang lên
“Được tiễn biệt bằng một bài thơ như vậy, ta thấy rất vinh hạnh.”
Tiêu Lam gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Đúng là cô nàng này đã quyết tâm nổi bật, không thèm khiêm tốn gì cả.
La Viện Kỳ cũng không chịu thua kém, đứng lên đọc tiếp
(Bài thơ này tên là“Biệt Đổng Đại” của Cao Thích. Cao Thích (705-765) có người bạn thân là Đổng Đại tức Đổng Đình Lan, một danh cầm thời bấy giờ. Trong buổi chiều tiễn bạn, Cao Thích làm bài thơ “Biệt Đổng Đại” với lời lẽ thân thương)
Mười dặm vàng pha bóng nhật vân,
Nhàn xuôi gió bấc, tuyết bay nhanh.
Đừng buồn nẻo trước không tri kỷ,
Thiên hạ ai người chẳng biết anh.
(Tản Đà dịch)
Mọi người thả hồn theo tiếng thơ, trong giọng ngâm ấm áp của La Viện Kỳ.
Chưa kịp có một tiếng tán thưởng nào, Tiêu Lam lại trổ tài
Sông dài nước chảy lênh đênh,
Dặm nghìn đất khách mối tình mênh mông.
Hoa kia chia mối hận lòng,
Lúc rơi tới đất tuyệt không tiếng gì.
(Bài thơ này của Vi Thừa Khánh. Nhà thơ Vi Thừa Khánh (?- 707) vì liên can đến vụ Trương Dịch Chi dưới thời Võ Hậu nên bị đày đi Lĩnh Nam (tỉnh Quảng Tây). Dịp này ông làm bài thơ “Nam hành biệt đệ” để từ biệt em mình)
Quả là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai nhịn ai. Thanh Nguyên nhàn nhã cắn miếng bánh, cứ tình hình này thì không đến lượt nàng phải vắt óc suy nghĩ. Tiêu Lam cố tình thể hiện như vậy thì cũng dễ hiểu, vì mục đích của cô nàng là vào cung, càng nổi bật thì cơ hội càng cao. Tuy không hài lòng lắm với hành động cướp lời của nàng, nhưng vì bài thơ quá hay nên mọi người cũng đành im lặng, không phản đối.
Đọc xong, nhìn phản ứng tán thưởng của mọi người, Tiêu Lam không thể nhịn nỗi một nụ cười đắc ý, dù được che giấu rất kỹ nhưng khóe miệng nhếch khẽ lên đã bán đứng tâm tình vui sướng, kiêu ngạo của nàng ta.
Tới lượt Lâm Công Khanh ngồi kế La Viện Kỳ, giọng đọc không hàm chứa cảm xúc gì cả, nhưng ý nghĩa bài thơ thì quá đầm thắm.
Lộng gió xuân tươi gác giữa hồ,
Ly tình dây cuốn liễu quanh co.
Ong vàng ở mãi thành quen biết,
Từ giã kêu vài tiếng liếu lo…
( Xa hồ Thượng Đình – Lê Nguyễn Lưu dịch )
(Bài thơ “ Biệt hồ Thượng Đình” của nhà thơ Nhưng Dục)
Rồi đến Hồ Nhật. Anh chàng này cũng khá nổi bật, chỉ tiếc là Thanh Nguyên vốn chỉ chú ý đến nhóm người Tiêu Lam, nên không chú ý đến anh ta.
Hồ Nhật hơi bối rối, suy nghĩ một chốc mới đọc. (Bài thơ này là bài “Biệt nhân” của Vương Bột)
Khói sông mờ lãng đãng
Núi tịch mịch mù sương
Tiễn bạn về sau bến
Ngẩn ngơ những dặm đường
(Nguyễn Hữu Vinh dịch)
(Trên sông dày đặc sương mờ
Núi tịch mịch nhạt màu vì khói mây buông phủ
Tiễn bác đi, ở ngoài bến phía nam
Bây giờ về ngơ ngẩn nhìn theo!)
“Hay. Rất hay” Bình vương khen ngơi. “Các vị đúng là nhân tài, trong một thời gian ngắn đã có thể sáng tác ra những bài thơ hay tuyệt như thế này”
Thanh Nguyên cười thầm trong lòng, trong bữa tiệc chia tay kiểu này, thể nào chả có những tiết mục văn vẻ, thơ ca chứ. Chỉ sợ ai cũng đã có sự chuẩn bị sẵn rồi.
Cuối cùng, chỉ còn mình Thanh Nguyên. Nàng nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu rồi thành thật trả lời: “Đành làm mọi người mất hứng vậy, trong thời gian ngắn ta không thể sáng tác ra một bài thơ cho ra hồn chứ đừng nói là những tuyệt tác như bốn vị. Xin thứ lỗi.”
Mọi người cũng không ý kiến gì, dù sao cũng không ai ưa nàng, trong lòng họ, nàng mãi chỉ là một tên bình dân, không ăn học gì, dù có vào tới vòng nào, thì trong tiềm thức, ấn tượng của họ về nàng sẽ không thay đổi. Địa vị đáng sợ thế đấy, thân phận đại diện cho tất cả mọi thứ về bạn, từ học thức, phẩm chất đến tính cách. Một anh nông dân thì luôn phải gánh theo cái mác lạc hậu, quê mùa. Còn một người giàu có thì sẽ không bao giờ bị nghi ngờ là kẻ cắp, bởi đơn giản, họ có địa vị.
Như mọi khi, Kỳ vương châm chọc, đây gần như trở thành thói quen của hắn: “Cũng đúng. Ngươi thì biết cái gì. Thứ ái nam ái nữ.”
Trong lúc mọi người vẫn không hiểu ái nam ái nữ là sao, Thanh Nguyên lại tỏ ra vô tội: “Ta đâu có”
“Còn không nhận, ngươi đã hôn…” rồi im bặt, sợ lỡ lời nên im luôn, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi không thèm nhìn nàng nữa.
Thanh Nguyên cười cười, tên nhóc này dễ thương thật đấy.
Thụy vương nhìn nàng chằm chằm, như con thú đang nhìn miếng mồi của mình vậy. Một ánh mắt thật đáng sợ.
Bình vương đứng dậy, vỗ tay hai cái, lập tức có một đoàn người hầu bước vào, dọn các món ăn ra. Mỗi người cầm một cái khay đựng ba đĩa thức ăn khác nhau. Bàn nào cũng có một khay như vậy. Kể cả bàn của Thụy vương.
Thứa ăn vừa để lên bàn, những người hầu đó đã cầm một cây kim lên thử độc. Chắc đây là sự chuẩn bị của Kỳ vương.
Thanh Nguyên nhìn những món trong khay.
Một dĩa thịt cua, một dĩa trái cây, một dĩa canh có rải cánh hoa.
Nước Chung vốn là xứ nóng, núi cao bao quanh, không hề có biển. Vì vậy, những món hải sản được xem như của quý.
Bình vương tự hào: “Món này là món cua hấp muối, được chuyển trực tiếp từ Lục quốc về, ngựa phi nhanh liên tục không ngừng nghỉ trong nhiều ngày, chuyển về Phong thành mà cua vẫn còn sống. Món này có mùi thơm thanh nhạt, thịt mềm như tan ra trong miệng, rất bổ. Xin mời các vị thưởng thức.”
Kỳ vương giãn mày ra, có vẻ yên tâm vì không tìm thấy độc trong kim.
Tất nhiên là không thấy rồi, thịt cua vốn đâu có độc. Nhưng các loại hải sản đều giàu Protein và canci. Nếu trước hoặc ngay sau bữa ăn có hải sản ta ăn các loại hoa quả chứa nhiều acid tanic như nho, cam, quýt,... sẽ làm mất đi chất dinh dưỡng của hải sản. Ngoài ra hoa quả ăn cùng với hải sản còn có tác dụng kích thích nhu động ruột gây đầy bụng, nôn mửa, tiêu chảy.
Thật trùng hợp, trên bàn có một dĩa cam.
Nhưng dù sao cũng không gây chết người. Cả trong bát canh cũng không chứa độc. Nhưng dù sao nàng cũng không tin Thụy vương lại bỏ qua cơ hội này. Ngày mai, những người không dự thi vòng cuối sẽ bỏ về hết, năm người các nàng cũng chỉ ở lại dự thi một ngày. Mà muốn gây ra một trận chiến lớn thì phải giết thật nhiều người. Buổi tiệc đêm nay là cơ hội tốt nhất.
Nàng nhíu mày nhìn vào bát canh. Bát canh trong suốt như nước, trên bề mặt có rải cánh hoa. Người Chung rất thích uống canh hoa. Họ cho rằng vẻ đẹp của hoa không chỉ để ngắm. Các vị phu nhân trong Tiêu phủ cũng rất thích món này. Nấu canh chung với đường, mật ong, sữa, và cánh hoa. Cánh hoa càng quý thì càng đắt tiền.
Bát canh này nấu chung với những cánh hoa màu đỏ, rất đẹp nhưng nhất thời Thanh Nguyên không nhớ ra là hoa gì.
Chợt nhìn thấy con mèo hoang chạy qua, Thanh Nguyên muốn đem bát canh cho nó uống thử. Nhưng chợt tỉnh táo lại, rút lại bàn tay cầm bát canh lại.
Trong một nơi xa hoa, sang trọng như vậy, xuất hiện một con mèo hoang thì thật vô lý. Vừa đúng lúc nàng muốn tìm cách thử độc, lại có ngay “đối tượng” xuất hiện. Không phải “Cầu được ước thấy”, quá mức thuận lợi sao? Hy vọng là do nàng quá đa nghi.
Nhưng sự thực là Thanh Nguyên đã nghĩ đúng.
Con mèo này thật sự là cái bẫy của Thụy vương. Hắn vẫn luôn nghi ngờ kế hoạch của mình đã có kẻ thứ hai biết. Nhưng vì đã lỡ leo lên lưng cọp, không kịp thời nghĩ ra một cách khác, lại không thể ra về tay không, hắn cũng không muốn dùng đến kế hoạch này.
Hắn nghĩ, nếu có kẻ nào đó biết được kế hoạch của hắn, chắc chắn sẽ tìm cách thử độc. Hắn đã bố trí rất nhiều người quan sát xung quanh, chỉ cần có kẻ nào quẳng thức ăn cho mèo ăn, sẽ thủ tiêu ngay, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Tuy không ai “dính chưởng” cả, nhưng hắn vẫn có một linh cảm không lành.
Thanh Nguyên cảm thấy như đang có một cục gạch hàng tấn đè lên ngực.
Dù biết là sẽ có người chết, sẽ bị đầu độc nhưng lại đành bó tay, không làm gi được, trơ mắt ra nhìn.
Vặn tung óc ra cũng không nhớ được đó là loại hoa gì, có cách thử độc nhưng cũng không dám thử. Uống thì chết, không uống, sau khi mọi người chết hết, chỉ còn mình nàng, thì cũng sẽ bị xem như là hung thủ. Vả lại, nàng cũng không thể để mặc mọi người chết.
Nàng muốn đứng ra cảnh báo nhưng lại không có bằng chứng, không thể chứng minh trong canh có độc. Nàng cũng không chắc trong canh có độc không. Nhỡ không có, thì chính nàng sẽ mang họa sát thân.
Nhưng dù trong lòng có bao nhiêu căng thẳng, gương mặt nàng vẫn rất bình thường. Đây là thành quả có được sau bao năm làm công tác PR, lúc nào cũng phải cười tươi dù trong lòng đang phát hỏa.
Bình tĩnh lạị nào. Hít một hơi thật sâu, nóng nảy chỉ tổ hỏng việc.
Nàng vớt cánh hoa lên, quan sát cẩn thận. Cánh hoa màu đỏ phiếm hồng, hình trái tim, rất đẹp. Nhất định nàng đã thấy ở đâu đó rồi.
“Đây là hoa nước tôi trồng đó” giọng nói pha chút tự hào của Hồ Nhật vang lên.
Thấy vẻ ngẩn người của Thanh Nguyên, hắn cho rằng nàng là kẻ quê mùa, chưa từng thấy qua loại hoa như vậy.
“Hoa này mới được phát hiện ở khu rừng Cát Hòa nước tôi. Có mùi thơm đặc biệt, màu sắc đẹp và kiêu sa.”
Thanh Nguyên sửng sốt: “Cát Hòa?”
“Đó là vùng rừng núi có khí hậu nhẹ nhàng, ấm áp quanh năm. Nếu huynh đến đó một lần thì sẽ biết thế nào là chốn tiên cảnh. So với Cát Hòa, Phong thành chỉ là nơi trần tục” khí thế kiêu ngạo, không thèm nể mặt ai cả. Nhưng Thanh Nguyên vẫn đang tập trung suy nghĩ, không thèm so đo.
“Thế người nước huynh có ăn thử cánh hoa này bao giờ chưa?”
“Chúng tôi chỉ mới phát hiện loại hoa này gần đây thôi. Vả lại, Trần quốc chúng tôi yêu mến vẻ đẹp của hoa, làm sao có thể làm ra cái việc man rợ như nuốt chửng, nhai nát cánh hoa chứ?” lắc lắc đầu tỏ vẻ ghê tởm.
Vậy thì đúng rồi.
Thanh Nguyên chưa kịp làm gì, đã thấy có nhiều người lăn đùng ra. Có người chỉ nôn mửa. Có người đau bụng dữ dội.
Kỳ vương không tỏ vẻ bất ngờ cho lắm. chỉ có sự tức giận: “Lập tức gọi đại phu ngay”
Bình vương thì hết sức ngỡ ngàng: “Người đâu, khiêng các vị khách về phòng nhanh. Văn Sinh, mau…..”
“Để yên đó cho ta” tiếng quát tháo, ra lệnh vang dội của Thanh Nguyên khiến mọi người sững sốt, dừng lại ngay. Giống như sư tử đầu đàn ra lệnh cho các con sư tử khác trong đàn. Động tác dừng lại đó, tự nhiên như phản xạ không điều kiện, nhanh đến nỗi họ không biết mình đang nghe theo lệnh nàng, giống như thần tử thì phải nghe lệnh vua. Đó là bậc khí thế của Đế vương chi hậu.
“Lương Quan. Mau đem sữa lại đây.” Lương Quan lập tức chạy đến khu vực nhà bếp, lấy hai thùng sữa lớn ra.
“Càng di chuyển thì càng mất thời gian, càng làm chất độc lan ra nhanh hơn. Các người hãy sắp xếp những người có triệu chứng nhẹ, nặng vào hai chỗ khác nhau. Những người nhẹ hơn thì chỉ cần chờ đại phu tới. Người bị nặng hơn thì lập tức dùng sữa bò súc miệng liên tục, nhớ là phải liên tục và không được di chuyển đi đâu cả. Súc đến khi họ nôn ra. Nhanh”
Những người hầu đưa mắt hỏi ý kiến các vị vương gia. Kỳ vương gật đầu cho phép, bọn họ nhanh chóng làm theo lời nàng. Văn Sinh bình tĩnh đến gần xem xét tình trạng của nạn nhân. Thụy vương liếc nhìn Thanh Nguyên chằm chằm, vậy ra là tên này. Thanh Nguyên cũng không thèm để ý hắn, chỉ lo cấp cứu cho nạn nhân.
Những người còn lại thấy có người bị trúng độc, cũng không hề hoảng loạn, chỉ buông hết thức ăn xuống, đứng qua một bên. Họ đều là những người đã quen với sóng to gió lớn, trúng độc cũng không phài chuyện lớn lao gì.
Thanh Nguyên kiên nhẫn đổ sữa vào miệng một người đàn ông đang co giật liên tục. Người đó chỉ nôn sữa chứ không nôn thức ăn. Bãi nôn dơ bẩn hôi tanh nòng nặc dính vào áo Thanh Nguyên, nhưng nàng vẫn không nề hà gì, tiếp tục đút, động viên: “Cố lên. Huynh còn trẻ như vậy, một bụng kinh thi tài văn như vậy, chưa kịp thi thố, trổ tài với đời mà đã chết thì uổng lắm. Mạng của huynh nằm trong tay huynh đấy”
Mồ hôi dính lấm tấm trên trán nàng.
Những người xung quanh nín thở nhìn theo từng động tác của nàng.
Sau gần một canh giờ vật vã, cuối cùng cũng xử lý xong. Có hai người chết và tám người vẫn bị hôn mê.
Thanh Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Những điều nàng có thể làm, chỉ có nhiêu đó.