Mộng mơ lầu
Đây là quán nước nổi tiếng nhất Phong thành, dành riêng cho giới trí thức, văn nhân tài tử.
Thanh Nguyên ngồi ngay trên cái bàn gần cửa số, tiếng tranh luận vẫn không dứt, chủ đề chính vẫn là Thi hội. Dưới lầu là những người đi đường, người buôn bán náo nhiệt cả một góc phố. Thanh Nguyên mang một bộ râu dày, mặc đồ nam giới vải thô. Nhìn cực kì khác biệt giữa những con người nho nhã, vải lụa thượng hạng, mặt mày trắng trẻo.
Nàng chỉ muốn đến để nhận dạng đối thủ của mình ở vòng một, nhưng có vẻ người có tài thực sự sẽ không ngu ngốc tới độ đến nơi này để người khác dò xét mình đâu nhỉ? Tam tiểu thư qua vòng loại, không có gì bất ngờ, hai vị tiểu thư rớt, cũng bình thường. Chỉ có nhị phu nhân là cực kì thất vọng.
Đột nhiên, có một giọng nói kéo nàng ra khỏi những suy nghĩ ngổn ngang.
"Xin hỏi, hai chúng tôi có thể ngồi ở đây chứ. Quán không còn chỗ."
Thanh Nguyên ngẩng đầu lên, thấy hai người đàn ông đứng trước mặt mình. Một người mặc áo của gia nhân, một người trông có vẻ là chủ nhân.
Người vừa lên tiếng là anh chàng thị vệ có gương mặt hết sức bình thường. So với người bình thường càng bình thường hơn. Nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn cứ như đang hút hồn nàng. Đó là cặp mắt rất đen, rất tròn, rất sâu.
Người còn lại thấy vẻ ngẩn người của nàng, bèn khinh bỉ: "Này, coi chừng nước miếng chảy ra kìa. Đừng nói với ta ngươi thích đàn ông đấy nhé"
Thanh Nguyên hoàn hồn lại, nhìn gã công tử, bình thản đáp lại với giọng bông đùa. "Đúng vậy, ta thật ngưỡng mộ anh bạn có một tình nhân đáng yêu như vậy. Anh bạn thật tốt số."
"Ngươi...."
"Phóc", gã gia nhân cười phá lên, rồi vỗ vỗ tên chủ nhân đang muốn nổi nóng của mình, nói: "Thôi đi, là cậu chọc người ta trước mà." rồi quay sang nhìn nàng với vẻ hứng thú.
"Chúng tôi ngồi nhé."
"Tự nhiên."
Hai người ngồi xuống hai chiếc ghế đối diện với nàng,tên gia nhân thắc mắc hỏi: "Chỗ này ngay hướng gió, lạnh như vậy, sao huynh lại chọn ngồi đây"
Thanh Nguyên bỏ tách trà xuống, nói: "Ta từng đọc một quyển sách (Chú thích : là truyện Hoa tư dẫn của Đường Thất Công Tử, trong đó có đoạn nhân vật Diệp Trăn bình luận như thế này)
nói rằng, những người ngồi ngay một góc của quán nước, đều là những nhân vật tài giỏi, truyền kì..."
Gã chủ nhân nghe vậy, không bỏ qua cơ hội phục thù, bèn trêu: "Thế hóa ra huynh tự cho mình là người tài giỏi nên mới ngồi đây à? Huynh có soi gương chưa vậy? Đúng là không biết lượng sức."
Thanh Nguyên nhìn hắn cười rất tươi, ghẹo lại: "Còn ta, chỉ vì lúc ta đến còn mỗi vị trí này, muốn bỏ đi nhưng đã lỡ gọi món, đành ngồi lại. Anh bạn hình như chưa gọi món thì phải? Sao huynh không bỏ về? Quán còn nhiều bàn, sao huynh không ngồi với người khác, mà lại nhất quyết ngồi chỗ này với ta. Chẳng lẽ huynh tự tin mình là người thông minh, tài giỏi à? Ta cho huynh mượn tiền mua gương nhé." nói xong còn làm động tác móc tiền.
Gã gia nhân cười ngặt nghẽo, chảy cả nước mắt, còn tên chủ nhân thì tức tới đỏ mặt.
Cười xong rồi, tên gia nhân hòa giải: "Thôi nào, hai người đừng trêu ghẹo nhau nữa."
Tên chủ nhân hậm hực nhìn nàng rồi bưng tách trà lên uống cho hạ hỏa, nàng cũng cười cười làm lành.
Ngay lúc tên chủ nhân muốn nói gì đó, lại có tiếng nói sang sảng vang lên. "Ta nghĩ Tông đế điên rồi. Chỉ vì một trăm lượng vàng, đã cho Nam quốc thuê cả một vùng núi Thuận Lam. Đất của mình mà đem cho người khác như vậy, thật hồ đồ."
Cả ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Bàn đó có khoảng mười người, người vừa thốt ra những lời đó là một chàng thư sinh trắng trẻo, nho nhã.
Hắn vừa dứt lời, đã có kẻ tán thành ngay: "Đúng đó, rõ ràng là tự cắt thịt của mình cho kẻ khác ăn mà."
"Lại còn cái luật tử hình nữa. Như vậy thì còn gì là nhân đạo nữa."
Lại có tiếng thở dài: "Sâm đế (tiên đế ấy) nhân từ, Minh đế cơ trí, sao lại có con cháu bất tài như vậy?"
"Còn nói nữa. Theo ta, ông ta không chỉ bất tài mà đích thực là một tên hôn quân. Lộc thành phía Nam hạn hán, lũ lụt liên tiếp, vậy mà triều đình không thèm mở kho lương tiếp tế. May nhờ Giang gia nhân từ ra tay cứu giúp, nếu không, Lộc thành không biết đã có thêm bao nhiêu cái xác."
Hôn quân? Thanh Nguyên cười khẩy, chính các người mới là lũ hồ đồ thì có.
Thấy nụ cười chế giễu của nàng, tên gia nhân hứng thú hỏi: "Hình như anh bạn không nghĩ vậy thì phải?"
Gã chủ nhân nghe vậy cũng nhìn nàng chằm chằm.
"Hay là thử nói ý kiến của huynh ra, để chúng ta cùng bàn luận."
Thanh Nguyên suy nghĩ một lát, thấy cũng không gây hại gì, chỉ như nói chuyện phiếm, dù sao cũng không gặp lại họ nữa. Nàng thấp giọng nói: "Tông đế tuyệt đối không hồ đồ. Trái lại, hắn rất cơ mưu. Thuận Lam là vùng núi cao, đất đai cằn cỗi, địa thế cực kì hiểm trở, là nơi ẩn náu lí tưởng của lũ sơn tặc hung hãn. Thuận Lam hướng về Nam quốc, nằm sau núi Thuận Sơn, nhưng lại không cao bằng Thuận Sơn. Nghĩa là không có tác dụng phòng thủ khi bị tấn công. Đất đai không thích hợp trồng trọt. Là một ngọn núi "chết", hoàn toàn vô dụng, giữ lại làm gì?
Nhưng Nam quốc, vốn thừa đồng bằng thiếu núi cao, thì lại rất hữu dụng.Thuận Lam nằm tiếp giáp biên giới của họ. Họ có thể xây một pháo đài trên núi để quan sát tình hình những nước khác, lại có thể trồng cây lấy gỗ. Tuy nhiên Chung quốc có núi Thuận Sơn cao hơn nhiều, có tác dụng che chắn, Nam quốc vốn không thể dò xét được gì. Nguồn lợi kinh tế từ việc lấy gỗ vốn không lớn, nói chung Chung quốc hoàn toàn không có tổn hại gì cả, lại có thêm một khoản tiền lớn. Hơn nữa, nếu người Nam muốn "dùng" Thuận Lam, thì nhất thiết phải tiêu diệt lũ sơn tặc, vậy chẳng phải là Chung quốc ngồi không hưởng lợi sao? Tiêu diệt đám sơn tặc cũng đâu có dễ?"
Tên gia nhân nhìn cô với vẻ thú vị, hỏi tiếp: "Vậy còn đạo luật tử hình thì sao?Ý kiến của huynh thế nào?"
"Cổ nhân có câu "Nhân chi sơ, tính bổn thiện", nhưng giết người thì phải đền mạng. Nếu cướp của, phóng hỏa, hiếp dâm xong mà vẫn nhởn nhơ thì người dân sẽ xem thường pháp luật, còn đâu là kỉ cương. Triều đình phải tốn tiền nuôi lũ cặn bã ấy, sau khi ra tù, chúng lại tiếp tục phạm pháp, cùng lắm thì vào ngồi tù tiếp. Chỉ có tử hình mới là biện pháp tốt nhất. Con người đều sợ chết. "Cái chết nhẹ tựa lông hồng" chỉ có trong sách vở thôi. Biết sợ thì sẽ biết kiềm chế hành vi của mình."
"Vậy còn vụ lũ lụt ở phía Nam. Chẳng lẽ cách làm của Tông đế là đúng ư? Bỏ mặc người dân là đúng ư? " lần này là gã chủ nhân. Vừa nói gã vừa nhìn về phía tên gia nhân như chất vấn.
Thanh Nguyên cười cười, đáp: "Giang gia có họ hàng với hoàng tộc, là một gia tộc hiển hách lâu đời, của cải không để đâu cho hết. "Trời cao hoàng đế xa", Tông đế vốn không có cách nào thăm dò tài lực thực sự của Giang gia. Cho dù triều đình có mở kho lương đi nữa, nhưng đường quá xa, lại có lũ tham quan như chó đói luôn sẵn sàng nhảy vào ăn chặn, phần đến tay người dân e rằng không còn bao nhiêu. Muốn giải quyết vấn đề này, cách tốt nhất là để Giang gia ra tay. Vừa dò xét được thực lực của họ, vừa đỡ được bao nhiêu vấn đề. Số tiền để cứu tế,giải quyết vấn đề lương thực lên đến hơn một ngàn lượng vàng ròng. Vậy mà Giang gia chỉ cần một tháng là đã huy động được. Vậy đã chứng tỏ, thế lực, tiền bạc của gia tộc lớn đến mức đáng sợ. E là đã "Phú địch khả quốc". Tuy Giang gia luôn im hơi lặng tiếng, không phô trương, không kiêu ngạo, nhưng càng giấu diếm thì càng đáng ngờ. Biển càng êm thì khi sóng đến càng dữ dội. Không có âm mưu thì sao phải ra sức lấy lòng người dân chứ. Ta e những tin tức mà chúng ta nghe được đều do chính Giang gia tung ra. Lũ lụt mới xảy ra ở phía Nam có hơn một tháng, vậy mà ngay cả Phong thành ở phía Đông còn biết tin, không phải quá nhanh sao? Tuy nhiên, họ đã ngu ngốc khi quá xem thường vị hoàng đế này. Theo cách nhìn của riêng ta, có lẽ Tông đế đã chuẩn bị cách để đối phó họ, nên mới không thèm tìm cách giải thích hay ngăn chặn tin đồn. Ông ta muốn họ lơ là mất cảnh giác, rồi mới ra tay thanh trừng."
Nói xong một hơi dài, Thanh Nguyên lấy tách trà lên uống, nên không nhìn thấy ánh mắt chằm chằm của tên gia nhân đang "chiếu tướng" nàng.
Gã công tử mở miệng dùng khẩu hình hỏi tên gia nhân: "Huynh thật sự nghĩ vậy à"
Rồi quay qua hỏi tiếp: "Nếu huynh là Tông đế huynh sẽ làm sao để diệt mối họa Giang gia?."
"Chia để trị."
"Chia để trị?" cả hai người thốt lên cùng lúc.
"Phân tán lực lượng của họ ra nhiều nơi, rồi tiêu diệt từng nơi một."
"Nếu họ phản kháng" gã chủ nhân hỏi: "Càng tốt, vậy ta sẽ có cớ ghép họ vào tội mưu phản."
"Chẳng phải huynh nói thế lực của họ rất lớn mạnh sao? Nhỡ họ dấy binh làm liều thì thết nào.?" lần này là tên gia nhân hỏi
"Ta nói thế lực của họ mạnh, nhưng đâu nói là đều tập trung một chỗ. Làm vậy thì chẳng phải quá lộ liễu sao? Chắc chắn thế lực của họ nằm rải rác khắp nơi. Chỉ chờ cơ hội tập hợp lại thôi. Nếu triều đình tấn công, họ sẽ không kịp trở tay. Còn về những thế lực nằm rải rác....Đã chặt được đầu rắn thì lo gì không bắt được cái thân. Cứ thu thập từ từ thôi."
"Tông đế đúng là một tên ngốc", gã gia nhân cảm thán.
Rồi lại lẩm bẩm, chỉ đủ để mình hắn nghe: "Sao ta chưa bao giờ nghĩ ra cách này."
Thanh Nguyên nhìn sắc trời đã xế chiều, bèn nhanh chóng, móc một nén bạc rồi bỏ đi.
Gã gia nhân hỏi túm tay nàng lại: "Có thể cho ta biết tên không?"
"Trần Thanh Nguyên.Ta không muốn biết tên anh bạn đâu. Tạm biệt."
Nói xong, Thanh Nguyên nhanh chân chuồn đi mất. Nàng còn có một cái hẹn với tam gia. Nếu nàng quay đầu lại, sẽ bắt gặp ánh mắt đầy hứng thú pha chút nguy hiểm như gã thợ săn nhìn thấy con mồi của tên gia nhân. Và như vậy, có lẽ nàng đã cảnh giác hơn, và có lẽ cuộc đời nàng sẽ mở một trang mới theo hướng khác. Tiếc là nàng không quay lại một lần nào cả. Cứ vậy mà đi ra khỏi đó.
Hai người còn lại nhìn nhau, gã chủ nhân mở miệng: "Hoàng huynh,....."
Tên gia nhân chặn lại ngay: "Ở đây không tiện nói chuyện."
Rồi cũng móc bạc ra, đi mất.
Đằng sau, tiếng phê phán, chửi rủa Tông đế bất tài vẫn vang lên mãi...
----------
Biệt viện Kỳ vương
"Hoàng huynh, những gì tên đó nói có thật không? Sao hắn như con sâu trong bụng huynh thế?"
Gã gia nhân, lúc này đã bỏ cái mặt nạ tầm thường ra, nằm trên ghế, đáp với giọng lười biếng: "Cũng không hẳn. Lúc đầu, ta muốn tìm cách vu cho Giang gia tội mưu phản. Nhưng bây giờ nghe hắn nói mới biết kế hoạch của mình thật ngốc biết chừng nào. Đã là vu oan thì thế nào cũng để lại sơ hở, hơn nữa còn khiến cho lòng người bất bình. Còn phải đau đầu phái người đột nhập Giang gia, rồi tìm cách chiếm lòng tin của người nhà họ Giang nữa. Trong khi đó, nếu theo cách của hắn, thì Giang gia sẽ tự mình chui đầu vào rọ mà không cần làm gì cả. Haizzz, ta thật ngốc mà".
Rồi hắn ngồi dậy, gọi: "Quang Huy"
Một bóng đen từ trên nóc nhà nhảy xuống, quỳ trước mặt hắn.
"Lập tức đến Lộc thành truyền lệnh của trẫm, nhị lão gia Giang Xương là người vừa khôn khéo vừa trung thành, rất vừa lòng trẫm. Nay trẫm muốn hắn nhanh chóng đến Diệu thành ở phía Bắc để coi sóc chuyện buôn bán tơ lụa. Không được chần chừ. Bảo hắn đừng phụ lòng trẫm. Còn nếu hắn chống đối, cứ ghép vào tội mưu phản."
"Thần tuân lệnh." rồi nhanh chóng biến mất.
"Trăng hôm nay đẹp thật, tam đệ nhỉ. Phong thành đúng là một nơi thú vị." Kỳ vương nhìn lên trời, hôm nay làm gì có trăng, sao còn không có mà???