Thật ra không phải Thanh Nguyên may mắn hay có tài tiên đoán gì. Chỉ là nàng quan sát thấy mỗi lần bên tài đặt nhiều tiền hơn, thì thể nào cũng lắc ra xỉu, và ngược lại.
Rõ ràng nhà cái đã giở trò trong mấy viên xí ngầu đó. Đây chỉ là một loại bạc bịp đơn giản. Chỉ cần chịu khó để ý là biết ngay.
----------
Trước cửa hiệu nhà họ Huỳnh.
Thanh Nguyên tự tin bước vào, tên chưởng quầy đon đả cười hỏi nàng muốn giao hàng hay làm ăn.
Nàng chỉ cười, dúi vào tay hắn một nén bạc, nói muốn tìm tam gia. Có bạc, hắn cười tươi rói đưa nàng vào phòng khách ngồi đợi.
Tam gia Huỳnh Tân nổi tiếng là một nhà buôn mát tay, rất giỏi kinh doanh, quan hệ rộng rãi, được người Phong thành yêu mến.
Tam gia là con riêng của Huỳnh lão gia với một người hầu nữ trong nhà. Luôn bị đại phu nhân căm ghét. Cũng như tam tiểu thư của Tiêu phủ, nhờ tài kinh doanh mà được Huỳnh lão gia để ý, tin tưởng.
Hắn không háo sắc như đại gia, không ham mê cờ bạc như nhị gia, cũng không rượu chè. Nhưng đã là con người thì ai cũng phải có dục vọng, chỉ là người thông minh thì biết áp chế dục vọng của mình. Và vị tam gia này, tuyệt đối là một người thông minh.
"Nghe nói công tử tìm ta có việc."
Quay đầu lại, Thanh Nguyên thấy một thanh niên chưa đến ba mươi, gương mặt có nhiều nét tương đồng với hai người kia, nhưng khí chất thì thanh tao hơn hẳn.
Hắn ngồi vào vị trí giành cho chủ rồi mỉm cười, hỏi: "Xin hỏi là việc gì vậy?"
Thanh Nguyên ngồi vào vị trí của khách, mỉm cười đáp: "Quân tử không thích vòng vo dài dòng. Ta xin nói thẳng, ta có một lô hàng, muốn nhờ Huỳnh gia cho quá giang sang Lục quốc."
Hắn hơi sửng sốt trước thái độ quá thẳng thắn của nàng, nhưng không phải suy nghĩ lâu, hắn đáp: "Xin lỗi, chuyến hàng tới Lục quốc rất quan trọng, ta không muốn vì một món lợi nhỏ mà hỏng việc."
Thanh Nguyên cũng không bất ngờ gì, thực tế ai cũng thấy, Phong thành vừa xuất hiện thích khách, lại đang rối loạn, chỉ cần là người sáng mắt sẽ không nhận lời, nhưng.....
"Nhưng nếu không phải một món lợi nhỏ. Mà cơ hội làm chủ sản nghiệp của Huỳnh gia thì sao?"
Tay cầm tách trà của Tam gia hơi khựng lại, lát sau, hắn đặt cái tách xuống, nói: "Cậu có dụng ý gì? Muốn chia rẽ anh em tôi sao?"
Tam gia này quả thông minh, vẫn còn biết tỉnh táo trong mọi trường hợp. Nhưng tách trà bị khựng lại chứng tỏ hắn đã ít nhiều động lòng.
"Xin tam gia đừng lo, ta không phải là người của Huỳnh lão phu nhân, hay đại gia, nhị gia phái tới đâu thăm dò ngài đâu. Ta thật sự có thành ý làm ăn cùng tam gia. Trong chuyện này ngài tuyệt đối "Trăm lợi không có một hại."
Thấy hắn vẫn có vẻ do dự, nàng còn bồi thêm một câu: "Ở đây không có ai cả. Không ai nghe được đâu."
"Nói đi"
"Xin ngài xem hai bản hợp đồng này, ngài sẽ hiểu." vừa nói nàng vừa rút hai bản hợp đồng đã được kí, đưa cho tam gia.
Hắn nhìn lấy, đọc sơ qua một lượt, rồi trợn mắt lên, vẻ không thể tin được, đọc thêm một lần nữa. Trong đó viết: "Huỳnh gia đồng ý giúp Trần Thanh Nguyên, vận chuyển một chuyến hàng sang Lục quốc vào giờ Mùi (13-15h) ngày hai mươi lăm năm Tông đế. Nếu chuyến hàng bị mất mát hay hao tổn gì, thì ta Đại gia Huỳnh Kính và Nhị gia Huỳnh Thành, xin rút khỏi vị trí chủ nhân của Huỳnh gia. Để lại toàn bộ quyền điều hành mọi việc kinh doanh của Huỳnh gia cho tam gia Huỳnh Tân"
Hằn dĩ nhiên hiểu điều này nghĩa là gì, hắn thắc mắc: "Làm sao cậu có được chữ kí của các anh ấy?"
"Xin tam gia yên tâm, ta có nhân chứng cho thấy họ kí những bản hợp đồng này trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo."
Hắn nhìn nàng, ánh mắt như muốn hỏi tại sao nàng phải làm vậy?
Hiểu được nghi vấn của hắn, nàng đáp: "Tam gia yên tâm, trên đời này không ai cho không biếu không ai cái gì cả. Dĩ nhiên ta cũng có mục đích của mình. Chuyến hàng này của ta rất quan trọng, nếu không chuyển khỏi Phong thành ngay hôm nay thì sẽ rất phiền phức. Ta cần chuyển hàng, tam gia cần phá bỏ hai hòn đá ngáng chân. Hai ta đều có lợi cả. Tội gì không làm?"
Tam gia vẫn chần chừ không dám quyết định. Thanh Nguyên biết hắn đang dao động, tranh thủ thuyết phục tiếp. "Tam gia. Không chỉ ta mà dân chúng trong thành đều biết, đại gia là kẻ háo sắc, bất tài, còn nhị gia thì là một tên phá của. Huỳnh gia đều nhờ ngài mới được ngày hôm nay. Ngài cam lòng nai lưng ra làm trâu làm ngựa, để họ rung đùi ngồi hưởng sao? Ta biết ngài đang nghĩ gì. Ngài sợ người ta đàm tiếu nói ngài là kẻ phản trắc, bán đứng cả anh em. Nhưng chẳng phải người xưa có câu "Vô độc bất trượng phu" sao? Người làm việc lớn thì xá gì miệng lưỡi thế gian. Ngài là người thông minh, ta không cần nói ngài cũng biết, đây là cơ hội duy nhất để ngài tống cổ hai kẻ ăn hại đó. Ngài suy nghĩ kỹ lại đi. Bây giờ họ muốn lợi dụng ngài, nên mới để ngài yên ổn làm "Tam gia", nhưng khi ngài hết giá trị lợi dụng, chắc gì họ sẽ không vứt bỏ ngài. Lúc trước còn có Huỳnh lão gia giúp ngài, nhưng bây giờ lão gia đã không còn nữa. Họ lúc nào cũng có thể viện lý do ngài là con kẻ ở mà đá ngài đi. Tam gia, "Thà ta phụ người chứ đừng để người phụ ta.", ngài hiểu đạo lý đó mà."
Có vẻ như hắn hiểu lời nàng, lại cũng như không hiểu.
Hắn cứ miên man suy nghĩ mãi nhưng Thanh Nguyên đã nắm chắc phần thắng. Ngay từ đầu, khi thấy tách trà khựng lại thì nàng đã biết tam gia này cũng không ưa hai ông anh, cũng có sẵn những bất mãn. Chỉ cần quạt tí lửa là cháy bùng ngay.
Quả nhiên, sau khi suy tính rất lâu, hắn thận trọng hỏi: "Cậu tính làm sao để lô hàng của mình bị tổn thất, nên biết bảo tiêu của Huỳnh gia không phải kẻ vô dụng. Hơn nữa, làm sao ta biết những món hàng của cậu không gây hại cho Huỳnh gia."
Thanh Nguyên nghiêm mặt lại, đáp: "Tất nhiên sẽ có nguy hiểm. Ta đã nói rồi sẽ không ai cho không biếu không ai cái gì. Nếu không nguy hiểm, việc gì ta phải tốn bao công sức thuyết phục các ngài. Nhưng càng nguy hiểm thì phần thưởng càng lớn. Ta cam đoan chỉ cần ra khỏi Phong thành, ta sẽ làm cho lô hàng của mình biến mất ngay. Trách nhiệm của ngài là làm sao cho món hàng của ta qua cổng thành trót lọt. Đó không phải việc của ta. Lô hàng của Huỳnh gia vận chuyện khá quan trọng, lại toàn đồ dễ vỡ, quan sai sẽ không dám tra xét kỹ càng. Việc qua mặt họ tương đối dễ, chỉ sợ ngài không có gan làm thôi."
"Ta có thể biết lô hàng đó là gì không?" hắn cầm tách trà lên uống, mắt nhìn nàng với vẻ dò xét. Tên này rốt cuộc là ai.
"Ta nghĩ ta có quyền bảo vệ sự riêng tư của mình. Ngài chỉ cần biết đây là một lô hàng nguy hiểm."
Thanh Nguyên rút tờ hợp đồng đã ghi sẵn, để lên bàn: "Nếu ngài đồng ý thì hãy xem kỹ bản hợp đồng này rồi ký. Yên tâm, ta sẽ không lừa ngài đâu. Ta sẽ không xài một chiêu tới ba lần."
Tam gia lấy tờ hợp đồng lên, săm soi thật kỹ, trong đó viết: "Tam gia Huỳnh Tân đồng ý vận chuyển một lô hàng ra khỏi Phong thành. Sau khi đến Lục quốc, Trần Thanh Nguyện có trách nhiệm làm cho lô hàng biến mất, và giao lại hai bản hợp đồng của nhị gia, đại gia cho Tam gia. Trần Thanh Nguyên cam đoan sau khi ra khỏi Phong thành, sẽ đường ai nấy đi, không làm phiền Huỳnh gia nữa. Nhưng bù lại, tam gia không được phép xem xét, dò hỏi bất cứ thông tin gi về lô hàng. Nếu Tam gia nuốt lời không chịu chuyển hàng, thì phải dùng toàn bộ sản nghiệp của Huỳnh gia để bồi thường. Ngược lại, nếu Trần Thanh Nguyên không chịu giao hàng hay vi phạm bất cứ điều khoản gì trong hợp đồng, thì cả Trần Thanh Nguyên và lô hàng sẽ giao cho tam gia toàn quyền xứ lý."
Xem thật kỹ hợp đồng, hắn quyết định liều một phen. "Được ăn cả ngã về không." Hắn đặt bút ký tên vào bản hợp đồng. Chữ ký đẹp như rông bày phượng múa. Huỳnh Tân.