[Dịch]Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 20 : Trò chơi cân não (7)




Thanh Nguyên đứng trước thanh lâu lớn nhất trong Phong thành. Nơi này không hổ là chốn ăn chơi, cả ban ngày ban mặt mà cũng công khai làm ăn như thế. Cả tòa nhà sừng sững hùng vĩ, bên trong là cảnh trụy lạc, xa hoa, khắp nơi đều có mùi phấn hoa, tiếng cười đùa.

Nàng vừa bước vào, tú bà liền đon đả chạy tới chào hàng. Khuôn mặt bà ta dày phấn, nụ cười rất thân thiện, nhưng cực kỳ giảo hoạt, lõi đời.

Nàng dúi một nén bạc vào tay bà ta

"Bà chủ, ta muốn tìm ông chủ Huỳnh."

Bà ta nghiêm mặt lại, ông chủ Huỳnh bí mật đến đây, làm sao nàng ta biết được.

Thanh Nguyên cười cười, vậy ra ông ta ở đây thật. Khi nàng đến Huỳnh gia tìm, không ai biết ông ta ở đâu, nàng liền nghĩ ngay tới thanh lâu. Con người thường có tâm lý không thích đến chỗ ăn chơi vào buổi trưa, thấy không thoải mái, sợ người ta phát hiện, đến buổi tối thì vui vẻ hơn. Nhưng thực tế, cho dù họ có đến buổi tối thì cũng không che giấu được việc họ đã đến thanh lâu, và cũng chẳng vui vẻ hơn tí nào. Đây chỉ là tâm lý. Nhưng có một con cọp cái trong nhà, muốn ăn vụng chỉ còn cách đến vào ban ngày, hơn nữa đến ngay trong giờ làm việc thì thích hợp nhất.

Nàng chỉ đến đây cầu may thôi, cũng không chắc chắn lắm, dù sao Phong thành cũng có cả chục thanh lâu. Không ngờ nàng may mắn đến thế, vừa đoán đã trúng.

Thấy tú bà có vẻ do dự, không muốn làm mất lòng khách lớn, nàng trấn an

"Bà đừng lo, ta chỉ đến bàn chuyện làm ăn thôi. Không phải do vợ ông ta phái tới đâu. Nếu bà sợ làm mất lòng ông Huỳnh thì cứ mặc kệ ta, xem như không biết chuyện gì là được. Đây là chút long thành." nói rồi nàng lại dúi thêm một thỏi bạc nữa.

Lúc này nét mặt tú bà mới giãn ra, thân thiện nói: "Quý khách lần đầu tiên đến hả."

Rồi quay sang cô gái bên cạnh. "Xuân à, muội dẫn khách lên phòng ba ở tầng hai đi, nhớ đừng làm phiền "vị khách lớn" ở phòng bên cạnh nha."

"Cám ơn bà chủ." Thanh Nguyên đi theo cô gái tên Xuân lên tầng hai, trước lúc đi còn quay lại nhìn, bà ta đúng là một con hồ ly thành tinh mà.

Lúc đi ngang phòng một nằm bên cạnh phòng hai, ghé mắt vào, thấy ngay một gã trung niên bên trái một nàng, bên phải một nàng, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Nhìn vào độ xa hoa của căn phòng, cùng với sắc đẹp của các cô kỹ nữ, ngoài ông chủ Huỳnh giàu có ra, còn ai dám chơi sang thế chứ.

Nàng bước vào phòng bên cạnh, rồi nói với cô gái tên Xuân

"Nàng..." chưa kịp nói hết, nàng ta đã ngắt lời

"Xin lỗi, bà chủ dặn ông không được ra khỏi phòng này." Nàng cười rất dịu dàng nói

"Ta đâu có định đi đâu. Có người đẹp như nàng rồi sao còn nhớ đường về. Người đẹp, nàng ra ngoài gọi giúp ta cậu người hầu đứng trước cửa vào đi. Cậu bé lúc nãy đi theo ta đó." lại dúi thêm ít bạc vào tay nàng ta. Có tiền mua tiên cũng được.

Có bạc trong tay, cô gái cười tít mắt đi ngay.

Khi đến đây, nàng đã lường trước việc ông chủ Huỳnh thỏa thuận với tú bà, không cho ai biết ông ta ở đây.

Bà già đó rất giảo hoạt, tất nhiên sẽ không vì vài nén bạc của nàng mà làm mất vị khách lớn. Chỉ là nghe nàng hỏi vậy, bà ta nghĩ là nàng đã biết ông ta ở đây rồi, nếu để nàng đi thì sẽ báo tin cho kẻ khác. Nên mới "Lấy lùi làm tiến", nhốt nàng trong này. Chỉ sợ trước khi ông chủ Huỳnh chưa rời khỏi đây thì nàng đừng hòng chuồn. Nhưng mà "Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường".

Thực ra nàng không có mang theo một người hầu nào cả. Nhưng những cậu bé ăn mày thì ngoài cổng thanh lâu có đầy, chúng lại rất khôn lanh, chỉ cần nghe có người gọi đến thì mặc kệ có gọi mình hay không, cũng tranh thủ cơ hội kiếm ăn.

Quả nhiên, nột lát sau cô gái tên Xuân dẫn về một cậu bé ăn mày nhìn có vẻ sáng sủa, đôi mắt rất lanh lợi.

"Có phải người này không?" giọng nàng ta đầy vẻ khinh bỉ.

"Cám ơn. Đúng là câu ta. Nàng đi ra đi."

Đợi sau khi nàng ta ra khỏi phòng, Thanh Nguyên nói với cậu bé: "Em rất thông minh, biết thức thời, tranh thủ hơn cao thủ mà, bây giờ em giúp ta đến Huỳnh phủ, không cần biết bằng cách nào, em cũng phải gặp được Huỳnh đại phu nhân, nhắn là chồng nàng ta đang ở đây. Chỉ cần thấy nàng ta đến, ta sẽ thưởng lớn."

Cậu bé không nói một lời, quay người đi mất. Còn Thanh Nguyên thì ngồi thêm một lúc, căn thời gian cho thích hợp rồi bước sang phòng bên cạnh. Nàng đẩy cửa bước vào, trong phòng có ba người đang cười đùa, uống rượu. Hai cô gái và một người đàn ông. Họ sửng sốt nhìn nàng. Nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện người đàn ông, gật đầu chào hỏi ông ta: "Ông chủ Huỳnh"

Ông ta chán ghét nhìn nàng: "Ngươi là ai? Ai cho ngươi vào." rồi quay sang cô gái bên cạnh, tức giận chất vấn: "Bà chủ các nàng làm ăn thế hả?"

Nàng vội lên tiếng: "Bà chủ không tiết lộ gì cả, xin ông chủ Huỳnh chớ giận. Ta chỉ tình cờ thấy ông ở đây, nên vào bàn chuyện làm ăn thôi."

"Tôi đang bận, ngày khác hãy nói. Mời ông ra khỏi đây ngay."

Không để ý tới lệnh đuổi khách, giọng đều đều nói: "Ta có một lô hàng, xin ông chủ cho phép quá giang hàng của ông đến Lục quốc."

"Khỏi cần nói gì hết, hàng của ta rất quan trọng, không thể làm bậy được, không tiễn."

Thanh Nguyên nghe tiếng bước chân rầm rập, bèn nhanh chóng kéo hai cô gái bên cạnh ông ta lại, hai tay ôm hai cô. Ông chủ Huỳnh tức giận muốn mở giọng ra chửi thì cánh cửa bị đá văng, một người đàn bà trung niên, mặt mũi hầm hầm bước vào: "Giỏi lắm, Huỳnh Chánh, ông dám ăn vụng sau lưng ta ư, lại còn trong giờ làm việc?"

Ông chủ Huỳnh sợ tới lắp bắp cả miệng, không còn vẻ hống hách của ông chủ lớn tí nào. "Bà.. bà .. bình tĩnh nghe ta giải thích... nghe ta nói..."

"Giải thích cái gì, ta không tha cho ông..." ngay lúc bà ta muốn lao vào xé xác ông chồng ăn chả, Thanh Nguyên lên tiếng giải vây. "Bà chủ Huỳnh, xin cho ta nói một lời được không?"

Lúc này bà ta mới để ý thấy còn một người khác trong phòng, không muốn mất mặt nên mới bình tĩnh lại: "Ngươi đừng ngụy biện cho ông ta làm gì. Ngươi cũng cùng một giuộc với ông ta thôi."

"Bà hiểu lầm rồi, bà Huỳnh. Chúng tôi đang bàn chuyện làm ăn. Ông chủ Huỳnh đang định ký tên đồng ý một chuyện làm ăn với ta. Bà xem, ta còn mang cả hợp đồng đến này. Có ai đi Thanh lâu mà mang theo cả thứ này không?" vừa nói cô vừa lôi bản hợp đồng ra cho bà ta coi.

Thấy được cứu, ông chủ Huỳnh lên tục gật đầu: "Phải đó, phải đó"

Bà ta bán tín bán nghi: "Bàn việc gì mà đến Thanh Lâu?"

"Thực ra đã bàn xong rồi, đến đây chỉ để kí kết thôi, ông ấy vừa định kí tên thì bà đến. Phải không, ông chủ Huỳnh?"

Nói rồi Thanh Nguyên liếc nhìn ông ta. Ông ta chần chứ một lúc, nhưng thấy vẻ dữ dằn của bà vợ, đành qua kí tên vào hợp đồng, thậm chí còn chưa kịp nhìn vào xem trong đó viết cái gì.

Bà vợ cũng biết việc làm ăn quan trọng hơn nên hậm hực nhìn ông ta kí tên vào tờ giấy xong mới hỏi: "Có thật không?"

Ông ta nhìn Thanh Nguyên cầu cứu. Đã kí tên rồi mau giúp ta giải vây.

Thanh Nguyên nhìn tờ giấy mỉm cười hài lòng, nói giúp: "Tất nhiên rồi, việc làm ăn quan trọng vậy, có thể đem ra đùa sao? Bà không thấy chỉ có ta ôm mỹ nhân, còn ông Huỳnh thì không có cô nào sao? Thực ra lúc đầu ông ấy cũng không muốn đến đây, sợ sẽ làm vợ hiền phải buồn lòng. Nhưng vì chiều theo ý ta, ông ấy mới bất đắc dĩ đến thôi. Có người chồng tốt vậy, bà phải mừng chứ sao lại suốt ngày nghi ngờ này nọ."

Bà ta nghe vậy, vẻ mặt dịu đi rất nhiều, nhìn thấy quả thật ông chồng không ôm cô nào cả, cũng nguôi giận, dịu dàng nhìn chồng: "Sao không giải thích? Thôi được rồi, thiếp về nấu canh cho chàng tẩm bổ, chàng không được la cà ở những nơi này lâu qua đó" xong, vui vẻ bỏ đi.

Ông Huỳnh như vừa thoát khỏi đại nạn, một câu bà xã hai câu bà xã, cung kính như kẻ hầu, chỉ sợ bà ta không chịu đi.

Đợi sau khi bà ta đi rồi, ông ta hậm hực nhìn Thanh Nguyên, mắng: "Đồ tiểu nhân. Dù sao không phải chỉ có mình ta đồng ý là được đâu. "

Thanh Nguyên chỉ cười, không hề có chút tức giận, đáp: "Đúng, ta tiểu nhân, ta chấp nhận. Nhưng mà ông Huỳnh này, ta cảnh cáo ông, đừng nghĩ tới chuyện cảnh báo cho nhị gia. Ông thừa biết, nếu chuyện này chỉ có một mình ông kí tên, mọi tội lỗi sẽ trút lên đầu ông đấy. Nhị gia và tam gia sẽ không bỏ qua cơ hội đạp đổ ông đâu. Thà cả ba người cùng chia tội, còn hơn gánh mọi thứ một mình. Người ta nói "anh em hoạn nạn có nhau" mà."

Nàng đứng dậy đi ra khỏi phòng, nàng biết, ông ta sẽ không nói cho nhị gia. Dù sao ông ta cũng không mạo hiểm địa vị của mình, chỉ là một chuyến hàng thôi, mất mát đến đâu chứ.

Ánh mắt ông ta vẫn chằm chằm dán vào lưng nàng, mãi đến khi nàng đi mất.

----------

Tại một sòng bài náo nhiệt nhất Phong thành.

Tìm nhị gia dễ hơn đại gia nhiều. Nhị gia này gần như xem sòng bài là nhà. Chỉ cần hỏi thăm một tí là biết ngay.

Trong sòng bài có đủ loại người, có đủ các loại bài bạc. Từ ông nông dân đến phú thương, thư sinh có đủ. Ai cũng mải mê thả tâm trí vào những canh bạc, không ai để ý đến nàng.

Sòng bạc có ba tầng.

Tầng một là dành cho những con bạc bình thường.

Tầng hai dành cho người khá giả.

Tầng ba dành cho những người quyền quí, giàu có, thế lực.

Huỳnh nhị gia đang ở tầng ba. Vừa liếc mắt, nàng đã nhìn ra ông ta ở đâu, lập tức bước tới.

Không phải vì ông ta quá nổi bật hay xuất chúng gì, mà bởi trên bàn tài xỉu luôn vọng ra giọng nói oang oang, hách dịch : "Huỳnh nhị gia ta mà không đủ tiền sao chơi sao?"

"Ta đường đường là thiếu gia nhà họ Huỳnh, ta nói tài là tài."

Nàng quan sát trên bàn tài xỉu, ông ta đặt cả trăm lượng vào tài.

Đích thực không hổ danh là tên phá của mà.

Mười lượng đã đủ cho cả gia đình bình thường sống một tháng, vậy mà một trăm lượng chỉ đủ để ông ta thua ngay trong chớp mắt.

Tên này đối lập với anh trai mình hoàn toàn. Đại gia to béo, bụng phệ ra dáng một ông chủ, còn hắn ốm nhom, gầy gò nhìn như tên ma đói. Đúng là tướng của một con bạc đích thực mà.

Nàng đứng quan sát rất lâu, ông ta đặt con nào thì thường không ra con đó. Nhưng càng thua thì ông ta càng hăng máu, càng đặt nhiều hơn. Lại có thêm vài tên cứ đứng bên cạnh khích tướng, nên chẳng bao lâu, tập ngân phiếu trên bàn đã vơi đi một nửa.

Nhị gia bực bội, rủa thầm: "Cái số chó chết gì thế. Hôm nay xui quá. Không chơi"

Nghe vậy, tên lắc xí ngầu lại liếc mắt ra hiệu cho hai tên đứng cạnh nhị gia. Hiểu ý, chúng lại ra sức khiêu khích: "Nhị gia đừng giận, mau đặt thêm vài ván để gỡ xui đi."

"Đúng đó nhị gia, ngài giàu có vậy thì xá gì vài đồng lẻ.."

"Đúng đó, đúng đó...."

Nhị gia suy nghĩ lại, quyết định đạt thêm, nhưng lại nghe một giọng nói ồ ồ: "Nhị gia có muốn cá cược với ta không?"

Là Thanh Nguyên.

Nhị gia hứng thú nhìn nàng, hỏi: "Cá cược? Cược gì? Ngươi lấy gì mà cược? Tiền hay sắc? Tiền thì ngươi có vẻ không có. Còn sắc? Ta không có hứng thú với đàn ông nha"

Mọi người cười ầm lên. Thanh Nguyên cũng cười theo, không hề xấu hổ hay nổi giận như hắn tưởng.

"Ngươi cười gì?" hắn hỏi

"Ta cười đường đường là nhị gia của Huỳnh gia lại không dám cá cược với hạng người nhỏ nhoi như ta."

Hắn tức giận rống lên: "Ai nói ta không dám. Ngươi cược gì. Ta chấp hết."

Đúng là thứ công tử bột ngu ngốc.

Thanh Nguyên vỗ tay, nói: "Không hổ danh là nhị gia. Anh hùng lắm. Ta muốn cược ván sau, nhị gia nhất định sẽ thắng. Nếu Nhị gia thắng thật, ta chỉ muốn xin ngài đồng ý một vụ làm ăn nhỏ thôi."

"Làm ăn gì?" hắn nghi ngờ hỏi.

"Chỉ là ta muốn quá giang một chuyến hàng nhỏ sang Lục quốc thôi. Sao? Nhị gia không dám à?"

"Hừ, ta thì có gì mà không dám" dù sao không phải chỉ mình hắn đồng ý là được, còn đại ca và tam đệ mà.

"Nhưng nếu ván sau ta thua thì ngươi mất gì? "

"Nếu ván sau nhị gia mà thua..." nàng rút con dao ra, chìa bàn tay lên bàn, đâm con dao vào giữa ngón trỏ và ngón cái. Quát thật lớn: "Ta sẽ mất một bàn tay."

Tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn nàng, là một bàn tay nha, dù sao tiền bạc cũng là vật ngoài thân, mất rồi thì kiếm lại được, nhưng đây là tay người, cắt rồi không thể mọc lại. Tên này là dũng cảm hay điên đây?

Nhị gia thì rất hưng phấn. Chưa bao giờ chơi một trò kích thích như vậy. Nếu hắn thắng ván này, thì được tiền, cùng lắm chỉ mất một chữ ký, một vụ làm ăn nhỏ nhoi thôi, mà chưa chắc hai người kia đồng ý nữa. Nếu thua cũng chẳng mất mát gì, chỉ là ít tiền thôi.

Hắn cười sảng khoái

"Được. Ta đặt tài. Ta đã thua liên tục cả ngày rồi. Xem người làm sao xoay chuyển vận số của ta."

Thanh Nguyên lập tức quay qua nói với những người trong sòng bạc. "Xin mọi người làm chứng giúp chúng ta. Nhị gia đã hứa sẽ kí tên đồng ý một vụ làm ăn cho ta nếu ta thắng. Mọi người nhớ làm chứng đó."

"Được, được..." họ đều đồng thanh trả lời. Có vẻ như một bàn tay người chẳng là cái thá gì.

Mọi hoạt động bài bạc khác đều dừng lại. Ai cũng hồi hộp theo dõi trận cá cược này, vẻ mặt không giấu nổi vẻ phấn khích.

Nhà cái lắc cái chén đựng xí ngầu. Mọi người hồi hộp nhìn theo từng nhịp lắc của nhà cái.

Khi nhịp lắc cuối cùng dừng lại, nhà cái nói: "Rồi, mở đây."

Ngay lúc hắn định mở cái chén ra, Thanh Nguyên la lên: "Dừng lại." Mọi người nhìn nàng chằm chằm, muốn xem "Trong hồ lô của nàng bán thuốc gì".

Nhị gia chế giễu: "Sao? Hối hận à?"

Mặc kệ mọi người nói gì, nàng đẩy tên nhà cái ra, không cho gã đến gần bàn tài xỉu.

Nàng lấy hết tiền đặt bên tài, dồn sang bên xỉu. "Ta muốn đặt xỉu."

Nhà cái biến sắc, định chạy ra lắc thêm lần nữa, Thanh Nguyên giơ tay cản lại. Ánh mắt sắc bén như dao. "Vậy là đủ rồi. Không cần lắc nữa."

Quay qua nhị gia, nàng nói: "Nhị gia không có ý kiến gì chứ."

Tất nhiên, dù sao tài hay xỉu không quan trọng, hắn gật đầu.

Thanh Nguyên nhỉn lướt qua một lượt, rồi từ từ mở cái chén ra.

Nàng hét lên. "Hai, ba, ba, xỉu. Nhị gia thắng."

Mọi người ồ lên: "Thắng rồi, thắng kìa."

Nhà cái mặt xanh lét, ván này nhị gia đặt gần một ngàn lượng. Là một ngàn lượng. Hắn không còn cách nào, đành lấy tiền ra chung.

Nhị gia hài lòng nhận tiền, cười suốt. Thắng mà cũng là thua, thua cũng như thắng. Hắn nói: "Ngươi thắng rồi. Tốt lắm. Lấy hợp đồng đi. Ta luôn là người giữ lời mà"

Hắn vui vẻ ký vào hợp đồng. Cũng như đại gia, hắn cũng không thèm nhìn vào trong đó viết gì.

"Nhị gia thật là đại nhân vật, thắng không kiêu, thua không nản. Ta bội phục."

Nhị gia cười tít mắt, Thanh Nguyên nhanh chóng lẩn vào dòng người, đi mất, không ai để ý nàng nữa.

Bây giờ chỉ còn tam gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.