[Dịch]Giấc Mộng Đế Hậu

Chương 2 : Tiểu thư nhà họ Tiêu




Nàng đến đây đã ba tháng rồi. Kiếp trước, nàng là giám đốc PR của một công ty liên doanh. Có thể miễn cưỡng xem là một cáo già trong các quan hệ giao tiếp, rất biết cách thu phục lòng người. Nàng bị tông xe mà chết. Bố mẹ nàng đều mất cả, suốt ngày tập trung vào công việc nên đã gần ba mươi mà vẫn cô đơn, cũng không có họ hàng hay bạn bè gì. Thậm chí, nếu không phải ngày nào nàng cũng phải đi làm thì có lẽ người ta cũng không phát hiện nàng đã chết. Nghĩ lại cuộc đời mình mà thấy cay sống mũi. Tiền gửi ngân hàng đã quá bảy con số, vậy mà một người thân thiết cũng không có. Chắc tang lễ của nàng cũng do công ty tang lễ lo liệu. Những người đến dự chắc cũng chỉ là những đồng nghiệp giao tình như nước lã, đến vì thương hại chứ không phải thương tiếc. Rồi trên bia mộ sẽ khắc "Trần Thanh Nguyên". Chấm hết. Chẳng ai nhớ đến nàng nữa. Sự tồn tại gần ba mươi năm của nàng chỉ còn là một vài chữ trên mộ. Và tấm bia đó chỉ để người ta biết là "À thế ra từng có một người tên là Trần Thanh Nguyên"

Con người thì hay tham những món lợi nhỏ. Người thời nào cũng thế cả.Chỉ cần làm giùm người này tí việc, tặng người khác một quan tiền, nịnh nọt một vài câu, thế là nàng chiếm được tình cảm của mọi người.

"A, Nô Tú, cám ơn ngươi hôm qua đã gác đêm dùm ta"

"Không có gì đâu Nhất Tài ca, chuyện nhỏ mà"

"Nô Tú, ta quên gửi hồng bao cho ngươi nữa. Nhờ ngươi mà ta với Nô Ly thành đôi. Cuối tháng này chúng ta thành thân, người phải tới dự nhé". Một gã gia đinh khác nói. Nàng chỉ giúp anh ta xếp một cái hẹn thôi, còn lại là chuyện của họ. Vốn dĩ họ đã có tình. Giống như ngọn củi khô, nàng chỉ châm tí lửa thôi. Dù sao cũng có cái nhân tình để đó, lợi người mà không hại mình, tội gì không làm.

"Chúc mừng Tứ Ngưu ca nhé, nhất định muội sẽ tới"

"A, Nô Tú, ta phải cám ơn ......"

Rồi Tí ca, Sửu tỷ, Tèo ca, một đám người không phải cám ơn cái này thì là cái kia. Không ngờ đến đây rồi mà nàng còn vận dụng kiến thức PR được, hèn gì một danh nhân nào đó đã nói:" Chỉ cần có kiến thức là có tất cả".

Cũng nhờ hay giúp đỡ người khác mà nàng biết nhiều hơn về thế giới này. Mọi người không hề giữ ý, vui vẻ trả lời mọi chuyện mà không thắc mắc. Nàng nắm rõ cái phủ này trong lòng bàn tay, từ chuyện đại phu nhân chừng nào tới kỳ "khó chịu", cho đến việc ông chủ đêm qua có về nhà không? Hay nhị phu nhân lại mua thêm món trang sức gì. Bọn họ chỉ nghĩ là Nàng còn bé nên tò mò, cũng không thèm kiêng dè mà nói hết.

Đây là một triều đại đặc biệt không có trong lịch sử. Lịch sử Việt Nam cả ngàn năm nếu có sót một vài triều đại thì cũng không khó hiểu. Tuy nhiên hình như triều đại này chịu ảnh hưởng của văn hóa nhà Đường nên rất chuộng các bài thơ Đường. Nhưng theo những gì nàng học thì trong thời kỳ này, nước ta còn dưới sự đô hộ của Trung Quốc mà cụ thể là nhà Đường. Nhà Đường tồn tại gần hai thế kỷ từ năm 618 đến năm 907. Nhắc tới thơ Đường là phải nói đến tiên thơ Lí Bạch. Nhưng những người này lại không biết ông là ai. Chỉ có một khả năng là ông chưa ra đời. Lý bạch sinh năm 701. Vậy thời đại nàng đang ở là từ năm 618 đến 700. Mà sỡ dĩ nàng biết những điều này không phải do nàng ham học hỏi gì đâu. Chỉ đơn giản là trước đây trong ban quản trị có một đại cổ đông là người Trung Quốc. Ông ta rất thích thơ Đường. Để lấy lòng sếp lớn nàng đành dốc sức ra nghiên cứu. Nhưng vừa học xong thì xảy ra tranh chấp, ông ta rút khỏi tập đoàn. Thế là công dã tràng. Không ngờ đến đây lại có đất dụng võ.

Có lẽ đây là một triều đại trong thuyết thế giới song song(1). Vũ trụ này thật kì diệu mà.

Đây là năm Tông Đế thứ 14. Triều đại này mang họ Chung, tên của hoàng đế là Chung Tuấn Cơ. Hoàng đế này không phải là hôn quân nhưng quyền lực lại không tập trung trong tay ông ta. Nói cách khác, quốc gia này nhìn có vẻ thái bình nhưng đằng sau đó là một cơn sóng tranh giành quyền lực. Ngay cả nàng còn nhìn thấy huống chi là các nước lân bang. Họ chỉ chực chờ cuộc chiến quyền lực nổ ra để làm ngư ông đắc lợi thôi. Cũng may là tay hoàng đế không đến nỗi ngốc, nhìn ra điểm này nên không ra tay thanh trừng các thế lực chống đối. Ông ta vừa nhượng bộ vừa kìm hãm, như đang mài móng vuốt hổ cho bớt nhọn rồi mới ra tay bắt nó.

Gia đình phú thương mà nàng đang tá túc mang họ Tiêu. Đúng như con bé chủ quản nói, đây là gia tộc lâu đời chuyên buôn bán vải vóc thượng hạng. Không đến nỗi "Phú địch khả Quốc" nhưng cũng là phường giàu có nổi tiếng. Nhiều người lấy đó làm vinh dự mà không biết tai họa đang ập đến. Giàu có là một chuyện tốt. Nhưng quá giàu có trong khi Thiên tử đang cần nguồn lực tiền bạc thâu tóm quyền lực chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn, thì không khác gì họa sát thân.

Vậy mà cái người được gọi là ông chủ đó còn đi khắp nơi mua nhà, mua đất, cưới thê nạp thiếp để khoe khoang sự giàu có của mình. Đúng là thiển cận.

Nhắc đến thê thiếp, ông chủ nhà này có ba người vợ. Đại phu nhân năm nay hơn bốn mươi không có con cái. Nhị phu nhân gần ba mươi có hai con gái. Tam phu nhân, vốn là một ca kỹ lầu xanh, cũng có một cô con gái.

Trong đó, đại tiểu thư Tiêu Trang, nhị tiểu thư Tiêu Hà đều tư sắc bình thường, tài năng không có gì đặc biệt, nghĩa là những gì các tiểu thư bình thường biết các nàng cũng biết. Thêu thùa, may vá, làm dăm câu thơ bình thường. Tất cả đều bình thường.

Riêng tam tiểu thư Tiêu Lam là một tài nữ đích thực. So với hai cô chị thì quả là "hạc giữa bầy gà". Tiếng đàn hay nổi tiếng, tài làm thơ xuất sắc đến các tài tử, các nhà thơ đều thấy hổ thẹn.

Mỉa mai thay, mẹ nàng xuất thân tầm thường còn nàng thì sắc nước hương trời, xứng danh tài nữ. Còn hai vị phu nhân, người thì là con tướng quân, người xuất thân từ dòng họ danh môn. Thế mà hai cô con gái không bằng cả con kẻ lầu xanh.

Ở cái nhà này, tất cả nô bộc nếu là nữ thì dùng chữ Nô làm tên lót, nam thì dùng các con số, như "Nhất Tí, Nhì Sửu, Tam Mẹo..." Tất cả đều không được phép mang họ. Bởi ông chủ quan niệm bọn họ đã là nô bộc của Tiêu gia thì không được phép mang họ khác. Nhưng họ của ông ta rất cao quý không thể để lũ nô tài mang được. Vậy là các nô tài phải chấp nhận gọi bằng cái tên ô nhục ấy, không được mang cả họ của tổ tiên.

Ông chủ nhà này, Tiêu Công, rất coi trọng xuất thân. Sở dĩ cưới tam phu nhân về là do bà đã lỡ mang thai, mà ông lại không có con trai. Khi biết bà sinh ra con gái thậm chí ông còn không thèm nhìn hai mẹ con bà. Tên của tam tiểu thư lúc đầu là Tiêu Tử Lam. Quy luật ở trong nhà này là thân phận cao quý mới được mang tên hai chữ. Tên càng nhiều chữ thì địa vị càng thấp. Hai vị tiểu thư đều mang tên hai chữ, tam tiểu thư có tới ba chữ. Có nghĩa là tuy cùng là con của ông chủ nhưng thân phận tam tiểu thư thấp hơn hai người chị một bậc. Thực tế, tuy mang danh là tiểu thư nhưng chỉ là cái danh hiệu "hữu danh vô thực". Hai mẹ con tam tiểu thư luôn bị hai vị phu nhân hiếp đáp. Cả ông chủ cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ họ chịu khuất nhục.

Mãi đến khi nàng ta bộc lộ tài năng vượt xa hai chị thì mới được ông chủ chú ý. Cuối cùng, ông chủ xóa chữ Tử trong tên của nàng ta. Điều này chứng tỏ ông ta đã công nhận tài năng của tam tiểu thư, công nhận thân phận tiểu thư nhà họ Tiêu.

Còn Thanh Nguyên, sau ngày đầu tiên bị đánh, nàng đi dò hỏi mới biết chân tướng. Thì ra nàng xuất thân là ăn mày, được Tiêu phủ mua về. Đáng ra cũng không có gì đáng nói. Cái thân phận kiểu này thiếu gì. Nhưng đúng lúc nàng vào phủ, gặp được ông chủ. Ông chủ luôn bận rộn có khi cả tháng không về nhà. Ấy vậy mà run rủi sao để nàng gặp được, đã vậy lúc cao hứng còn khen nàng xinh xắn, thế nào sau này cũng là một mỹ nhân. Vậy là cái con bé chủ quản nổi cơn ghen cho nàng ăn đòn. Đúng là tai bay vạ gió. Mà kể ra cái thân thể này cũng khá xinh đẹp. Mắt sáng, mũi thẳng, miệng anh đào. Nhìn thân thể thì có vẻ chỉ mười ba, mười bốn. Còn nhỏ như vậy, quần áo lại xấu xí, dơ bẩn vậy mà sắc đẹp vẫn tỏa sáng thì lớn lên chắc sẽ thành họa thủy. Đẹp thì ai chẳng thích nhưng sắc đẹp trong trường hợp này chỉ mang họa thôi. Nàng đành dùng tro trét mặt, đầu tóc xù xì rũ xuống để che bớt khuôn mặt "tiền họa thủy" này.

Cái con bé chủ quản ấy tên là Kim Thư. Nàng ta không phải nô bộc. Mẹ nàng ta là chị em tốt của tam phu nhân nên được vào phủ làm thư đồng cho tam tiểu thư. Rồi trở thành nha hoàn riêng cuối cùng còn làm được chức chủ quản.

Người sáng mắt đều thấy cái địa vị đó là từ đâu ra. Đáng lẽ nàng ta không nên làm mất lòng người khác thì cái địa vị ảo này sẽ khá vững chắc. Dù sao nàng ta cũng theo tam tiểu thư từ bé. Không có công thì cũng có lao. Vậy mà nàng ta lại không biết thân phận. Bình thường hống hách, khó chịu, kiêu căng, vuốt mặt không biết nể mũi nên thường xuyen động chạm với người hầu của các tiểu thư, phu nhân khác. Kiểu này không cần nàng ra tay thì cũng sẽ có người thu phục nàng ta. Đi theo tam tiểu thư lâu thế mà không học được chút cư xử khôn khéo nào cả.

Thanh Nguyên không có hứng thú gì với người khác, riêng tam tiểu thư là đặc biệt chú ý. Mọi người đều ca tụng nàng ta hiền lành dịu dàng, ngay cả những người hầu hay khinh miệt mẹ con nàng ta ngày xưa cũng không bắt bẻ, trả thù.

Theo nàng thấy thì không phải vậy. Tam tiểu thư này là một người thâm tàng bất lộ, tuyệt không đơn giản như vẻ ngoài. Trong một cuộc chiến mà lợi thế không nghiêng về mình, chỉ có cách giả vờ phục tùng, chờ đối thủ bớt cảnh giác rồi mới phản công. Hiểu được điều này phải là một người thông minh ,đa mưu túc trí. Người như vậy không thể nào hiền lành ngây thơ được. Nghe nói từ năm ba tuổi, các vị phu nhân luôn tìm cách thăm dò mẹ con nàng ta. Qua nhiều lần điều tra, tam tiểu thư không bộc lộ tài năng gì cả. Tuyệt đối bình thường. Các vị phu nhân yên tâm, bắt đầu buông lỏng phòng bị. Chắc họ không bao giờ nghĩ đến việc sống đến nửa đời người còn bị một cô bé tính kế, chờ ngày "Kim kiền thoát xác". Rồi đùng một cái năm lên mười tuổi, trong sinh nhật ông chủ, nàng ta nhờ đàn một khúc "Hoa tàn" mà nổi tiếng khắp nơi. Bài hát nói về tình cảnh của những người đẹp bị lang quân bỏ quên như bông hoa tàn chốn khuê phòng. Mặc dù không nói, nhưng ai cũng biết bài hát này nói về ai. Chỉ nhờ một khúc đàn mà làm ông chủ động tâm, nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ với tam phu nhân, rồi thấy hổ thẹn với mẹ con nàng ta mà dốc lòng bù đắp. Hai vị phu nhân đành "ngậm bồ hòn làm ngọt", không thể động đến hai mẹ con nàng ta nữa.

Chỉ mới mười tuổi mà đã biết chơi trò tâm kế như vậy, không vào cung tranh đấu thực quá đáng tiếc. Có điều, khi nói vậy, Thanh Nguyên không ngờ câu nói đó trở thành lời sấm, ứng ngay cuộc đời vị hồng nhan này.

----------

(1) Trái với những gì chúng ta vẫn tin, trên đời có hệ thống các Thế giới song song, hay còn gọi là Ranh giới thời gian. Mỗi thế giới này xếp liên tiếp, thế giới này song song với thế giới kia. Trong mỗi thế giới, theo như nội dung câu chuyện, đều có sự xuất hiện của Reborn, Tsuna, Shouichi, Byakuran, v.v… Tuy nhiên, mọi hoàn cảnh sống và mối quan hệ giữa họ đều khác nhau.

Các thế giới song song là những thế giới khác nhau với những sự kiện, tình huống khác nhau. Ví dụ, những thế giới khác nhau có thể có công nghệ khoa học tiên tiến, các nền văn minh cổ chưa được khám giá hay y thuật có thể chữa các bệnh chưa có thuốc giải ở những thế giới khác. Một người bình thường thì không thể nào du hành đến những thế giới khác hay liên lạc với các bản thể của anh ta ở các thế giới song song, nhưng Byakuran có thể trải nghiệm cuộc sống của tất cả những cá thể khác của mình và chia sẻ thông tin với họ nhờ quyền năng của nhẫn Mare Bầu trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.