Vội vội vàng vàng mà trở về Thái Thú phủ,hạ nhân ai lấy đều nhìn chúng ta một cách quái dị. Ta ngẩn người,nhìn lại mình chính là bộ dáng tóc mây tán loạn,còn đâu dáng dấp của thiên kim tiểu thư e e lệ lệ. Khó trách bọn họ nhìn ta khinh bỉ như vậy,theo như quan niệm của mấy người cổ đại,bộ dáng ta bây giờ,thực có điểm..khụ khụ… đồi phong bại tục.
- Tiểu thư chúng ta thật xinh đẹp a.
Bên tai truyền đến những lời khen tặng,nhưng trong mắt họ lại nồng đậm trào phúng. Hừ,thật là một lũ giả dối.
Ta bị Mã Văn Tài cầm tay kéo một mạch về nhà. Nhìn mặt hắn xanh mét,ta có điểm sợ hãi, không dám nói cái gì. Mặc dù thân thể này mới có 14 tuổi,nhưng ở cổ đại đã là cái dạng cập kê,có thể thành thân được rồi đi.
Vào đến Nguyệt lâu của ta,hắn liền hung hăng kéo mạnh ta một cái,ta liền như diều đứt dây,không chút trọng lực mà bay về phía giường. Trán đập nhẹ vào thành giường truyền đến cảm giác đau đớn,nhưng ta không phát ra bất cứ âm thanh nào,ta sợ hắn áy náy. Ta tình nguyện để hắn mắng ta,đánh ta,chứ không muốn nhìn thấy hắn rầu rĩ,thương tâm.
Ta ở trong lòng thầm nghĩ,hắn vẫn là một cái thiếu niên,mà thiếu niên lại hay hành động theo cảm tính. Ta nhẫn nhịn là tốt rồi,không có gì to tát cả. Ta Tuyết Thiên Nhu cũng không phải là một người mảnh mai yêu đuối,chút thương tổn này có đáng là gì.
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng đến khi ta đưa tay lên trán,sờ phải một cục u sưng to một cách hoa lệ,ta nhịn không được mà nổi khùng lên,ta mới 14t,ta cũng là thanh niên theo cảm tính nha :
- Ngươi hỗn đản,dựa vào cái gì mà dám đánh ta?
Mã Văn Tài thản nhiên nhìn nhìn ta,trên mặt hắn không có chút biểu hiện nào,chỉ nghe thấy hắn lạnh giọng:
- Chà,bây giờ còn xưng ta với ta sao?
- Ta thì làm sao? Ngươi nói có ý gì?
Ta cũng cười lạnh mà nói. Cái gì mà nhi nữ rụt rè,âm thầm nhẫn nhịn,đều bị lửa giận thiêu rụi không còn một mảnh.
Mã Văn Tài lạnh lung tiếp lời,âm thanh tựa ngàn băng,tiêu diệt tất cả sự sống:
- Muội là thê tử chưa quá môn ( ý là chưa cưới đó các nàng) của ta,ở trên đường cũng nam nhân khác liếc mắt đưa tình,còn dám nói ta sao?
- Ngươi muốn nói cái gì? Thê tử? Lại còn là thê tử chưa quá môn của ngươi ư?
Ta hét ầm lên. Hắn không nhắc thì thôi,nói đến là lại động vào nỗi lòng của ta.
- Chẳng nhẽ còn không phải ? Tay cũng đã nắm,sờ cũng đã sờ. Khống lấy ta liệu muội còn gả cho ai?
Mã Văn Tài vung ống tay,bình hoa Tứ Diệp ngay lúc này rơi xuống đất tan xương nát thịt.
- Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi liền cứ như vậy ở chung một chỗ sao? Ngươi cho rằng trên đời chỉ có một nam nhân là người sao? Thật buồn cười.
Ta khẽ cười lạnh rồi nói tiếp.
- Mã Văn Tài,chuyện mẫu thân cùng tỷ tỷ ngươi khi dễ ta,ta cũng không cùng các nàng so đo. Bị ủy khuất chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng. Thế mà ngươi hôm nay nghe được vài câu nói,liền không hỏi rõ ràng mà quay qua to tiếng với ta?
Mã Văn Tài chết tiệt,tưởng chỉ có ngươi có thể vung tay áo , đạp đổ bình hoa sao? Bản tiểu thư liền cho ngươi xem.
Nghĩ rồi đem tay áo phất mạnh,ngay tức khắc thấy một mảnh ngọc bội nho nhỏ xinh đẹp rơi xuống sàn gãy làm nhiều mảnh. Ta lạnh lùng nhìn,đó chính là quà sinh nhật mà gần đây Mã Văn Tài mới đưa tặng ta.
Mã Văn Tài sửng sốt lại nhìn thấy vẻ mặt hững hờ của ta. Thần sắc phức tạp,muốn nói gì đó. Nhưng chung quy vẫn im lặng,hắn nhìn ta thật lâu,rồi lặng lẽ bỏ đi.
Một khắc kia hắn ra khỏi phòng,toàn thân ta tựa như hư thoát,chân bắt đầu mềm nhũn khiến ta ngã quỵ xuống. Một hồi vừa nãy ngang tàng,mạnh mẽ đều trở thành hư không. Thì ra ta cũng biết giả vờ,ngụy trang chính mình trở lên lạnh lùng,tàn nhẫn. Ta thu người,ôm lấy đôi chân rồi nhịn không được mà khóc nức nở.
Một hồi qua đi,ta đứng dậy mà chân còn thấy tê dại. Lần này hắn nhất định sẽ không tha thứ cho ta. Mảnh ngọc bội này hắn rất trân trọng,nói đó là vật thề ước tình cảm của ta và hắn. Nhưng hôm nay ta đã tự tay làm vỡ nó,tự tay hủy hoại tình cảm của cả hai. Có lẽ nào ta lại tự đào hố chôn tình yêu của mình đâu? Có lẽ nào sau này hắn sẽ không còn để ý đến ta nữa? Nhưng ta không hề cố ý mà,ta chỉ muốn vung tay,cũng làm đổ bình hoa như hắn thôi mà.
————— Ta ân hận dải phân cách———–
Thời điểm Bảo Nhi về đến Nguyệt lâu cũng chính là lúc ta đang ngồi trên sàn cẩn thận ghép lại những mảnh của ngọc bội,đem chúng dán lại. Bởi vậy,nhìn thấy Bảo Nhi vào phòng,ta chỉ ngẩng lên nhìn gật gật đầu cho có lệ rồi lại tiếp tục làm. Rốt cục ngọc bội cũng được ghép lại,chỉ là không còn hoản mĩ,tinh xảo như trước đó. Ta nhìn đến mảnh ngọc bội,nước mắt lại bất chợt rơi xuống ngày càng nhiều,chỉ có thể lấy tay áo thô bạo mà lau đi. Bảo Nhi ngồi xuống cạnh ta,thương tiếc nói:
- Tiểu thư người đừng khóc,khóc sẽ không đẹp.
Ta mỉm cười đối với nàng nhỏ nhẹ:
- Ta còn tưởng em chỉ biết đến bánh nướng,rốt cục cũng biết quan tâm người khác sao?
- Tiểu thư,người không phải là người khác,người chính là tiểu thư xinh đẹp,đáng yêu của Bảo Nhi nha.
Ta thu lại tầm mắt,chớp chớp mi để nước mắt khỏi rơi,đối với nàng kể lể:
- Bảo Nhi,hôm nay ta cùng Vân Tu cãi nhau,ta vô ý làm vỡ ngọc bội hắn tặng cho ta mất rồi.
Bảo Nhi nét mặt rối rắm nhìn ta :
- Vậy tiểu cô gia bây giờ đang ở chỗ nào?
- Ta không biết,hắn nhìn ta thật lâu,rồi rời đi.
Thật không biết nói như thế nào. Có lẽ là Thiên ý trêu ngươi đi. Ta thực tình muốn cả đời này bồi bên cạnh hắn,yêu yêu thương thương,sao bây giờ lại thành ra cơ sự này.
Lại nói,sau này ta làm sao có thể gặp lại Mã Văn Tài đây. Hắn chắc thật chán ghét ta rồi. Ta đã biến thành một con người thật đáng chán ghét rồi.
Bảo Nhi thấy ta tựa như sắp khóc,vội vàng an ủi:
- Tiểu thư,người đừng lo,tiểu cô gia thấu tình đạt lí như vậy,nhất định là không chấp nhất với tiểu thư đâu.
Ta biết nàng là lo lắng cho ta,liền lau đi nước mắt còn vương vãi,mỉm cười với nàng,âm thầm quyết định.
———————–Ta quyết định dải phân cách———-
Tối nay trăng thật sáng,không khí có chút lạnh lẽo,tựa như mặt trăng từ lâu vốn đã lạnh lẽo như thế. Ta si ngốc đứng một chỗ mà nhìn quanh Nguyệt lâu. Tối nay,ta sẽ rời Thái thú phủ,rời khỏi nơi ta đã sống nhờ bốn năm qua. Ta thực cảm tạ người trong phủ vì nể mặt Vân Tu mà cho ta ở lại nơi này lâu như vậy,nhưng ta là một người có chí khí,ta còn muốn đi tìm con đường của ta. Ta không thể cứ sống an nhàn,vô dụng trong phủ được,ta muốn rời đi,chỉ mong bọn họ có thể đối xử với Bảo Nhi tốt một chút.
Hành trang của ta kì thực không có nhiều,chỉ là vài bộ đồ nam tử cùng một chút bạc lẻ,tư trang liền mang một chút. Hôm nay đêm lạnh như nước,cứ như vậy liền rời Mã Thái Thú phủ. Hôm nay ra đi,chỉ có thiếu niên Tyết Thập Thất,thân phận Tuyết Thiên Nhu tiểu thư cứ như vậy giấu kín trong lòng của ta thôi.
Đi qua khỏa đất trồng mai,năm xưa chính Mã Văn Tài một tay trồng nó vì ta,nghĩ đến một hồi khóe mắt lại ươn ướt.
Nhẹ tay vướt cành mai thấp nhất. Nay còn chưa là mùa đông,không thể thấy hoa mai nở rực lần cuối rồi. Ta mở hành bao lấy ra ngân châm,dùng hết lực đạo khắc lên thân cây vài chữ:
“ Vân Tu,nếu ngươi không rời,ta liền tự động rời đi”
Khắc xong lại đem chân thả vào trong hảnh bao. Xoay người ,cũng không quay lại nhìn Thái Thú phủ.
Chờ ta,hai năm thôi,hai năm nữa ta sẽ lại trở về,làm cho hết thảy có một cái kết,Vân Tu,chờ ta.