[Dịch]Gặp Lại Mã Văn Tài

Chương 4 :  Thanh mai trúc mã (2)




- Chính ngươi phạt Tiểu Thập Thất quỳ sao?

Đây rõ ràng không phải một câu hỏi,mà là câu khẳng định. Mã Văn Tài tuy rằng năm vừa rồi mới bước vào tuổi 13 ,nhưng khí chất băng lãnh không hề thua kém người trưởng thành.

- Nào có,công tử,ta cũng đâu có gan lớn như vậy đâu a.

Lão bà đối Mã Văn Tài hết sức tươi cười,một mặt đưa tay với lấy một cái bánh mè nướng đưa cho Bảo Nhi vẻ mặt đang phi thường khoái hoạt.

- Này tiểu nha đầu,ngươi nói xem,có phải hay không ta không có phạt tiểu thư nhà ngươi đi.

- Ngươi nói thật,ta sẽ sai đầu bếp hắn làm cho ngươi hai cái bánh nướng.

Mã Văn Tài thản nhiên nói,giống như chuyện vừa rồi không hề lọt vào mắt hắn.

Bảo Nhi nghe xong mắt sáng lên,nguyên lai nàng ta còn chưa bỏ được cái tính trẻ con tham ăn.

- Gấp đôi được không,tiểu cô gia.

Mã Văn tài nghe được khóe mắt liền trừu rút,nhưng khi nghe Bảo Nhi nói một tiếng “tiểu cô gia” tâm tình hắn đột nhiên trở lên thật tốt. Hắn luôn thích người khác nói hắn cùng Tuyết Thiên Nhu như thế nào như thế nào,nhưng hắn không hiểu rõ tại sao lại như vậy.

- Được.

Mã Văn Tài nói,không phải chỉ là bốn cái bánh nướng thôi sao.

Đáng thương tiểu đầu bếp,hắn giờ còn khống biết bị chính chủ tử của mình bán rẻ,bốn cái bánh nướng ,nhưng là phải tốn biết bao nhiêu nguyên liệu hảo hạng nha. Còn có Tuyết Thiên Nhu,Tuyết Thập Thất đại tiểu thư ,nàng nếu biết số phận mình bị thay đổi vì bốn cái bánh nướng,không biết nàng sẽ bị dọa đến như nào.

Lão bà bà đứng một bên há mồm trợn mắt,đây là tiểu yêu tinh Tuyết gia thông đồng với tiểu tình nhân của nàng hay sao? Không đúng,phi phi… Cái gì mà tiểu tình nhân,tiểu tử này bộ dáng thực khôi ngô tuấn tú,nếu có thể gả con gái cho hắn thì thực tốt.

Hạ quyết tâm,vừa định mở miệng thì người đã đi mất lúc nào không biết,ngay cả ảnh cũng không còn,lão bà tức tối đạp chân xuống mặt đường,thật là nhất thời sơ ý ,để chuyện tốt đi mất,thật tức chết.

——————-Ta tức tối dải phân cách—————-

Trong đời người,thích thú nhất là được ngủ thẳng đến khi nào có thể tự động dậy,chính vì vậy,ta ngủ một giấc thật dài,thật thoải mái và cuối cùng là tự động tỉnh. Vươn vai,vặn vặn eo,vung hai tay khởi động,bỗng một tiếng “pháp” thanh thúy truyền vào tai ta,bàn tay nhẫn nhụi mạnh mẽ cảm nhận được sức nóng của da thịt. Là nha,ta tát phải ai rồi T__T

Cẩn thận đem ánh mắt nhìn sang bên cạnh,lại nhìn đến bộ dáng tựa điếu phi điếu (cười như không cười) của người bên cạnh,ta cả kinh,vội nhảy dựng lên.

- Ngươi, ngươi… ngươi là Mã Văn Tài? Ngươi thế nào lại ở trên giường của ta? Không phải ngươi đang ở cổ đại cướp cô dâu hay sao?

Đúng vậy,tình cảnh lúc này có thể tóm tắt như sau,nữ chủ Tuyết Thiên Nhu ở trên giường,mà tiểu công tử nổi danh khắp thành Mã Văn Tài đang ngồi ở cạnh giường.

Mã Văn Tài sờ sờ chỗ da mặt bị tát đến đau rát,cười như không cười nói :

- Ta như thế nào lại không nhớ rõ đây lại là giường của muội?

Ta thộn mặt,liền nhìn quanh… Kí ức tràn về,thiên a~~~ cho ta một cái ngũ lôi oanh được không? T__T

———— Ta xấu hổ dải phân cách———–

Khi gặp phải chuyện xấu,người ta sẽ khóc.

Phải rồi,để lấy sự đồng tình của tiểu tử này,ta đã phải khinh bạc đôi mắt của ta 1 phen,bắt chúng nó mở thật to,thật lâu,một hồi đỏ như mắt thỏ ta mới tha cho. Đạt được hiệu ứng “giả khóc” ta nhào vào người Mã Văn Tài gào lên,khóc lóc thảm thiết:

- Vân Tu … Vân Tu,muội còn nghĩ sẽ không thể gặp lại được huynh,nếu vừa rồi huynh đến chậm một chút,có phải là muội sẽ bị người ta giết mất rồi không?

Mã Văn Tài vỗ nhẹ lưng ta nói:

- Không có việc gì,ngoan,thật sự không có việc gì… Những người đó ta đều xử lí tốt rồi.

Mặt ta thực có điểm hoảng,dù sao tuổi thật của ta còn hơn cái người trước mặt này nhiều lắm. Thế nhưng lại nhào vào lòng hắn làm nũng,chính ta còn có điểm hoảng. Nhưng da mặt ta đủ dày a,khéo khi so với thành tường Trường An còn dày hơn mấy lần. Vì thế,ta tự bồi chính mình,đem nước mắt nước mũi lau hết vào vạt trước áo Mã Văn Tài.

Nhưng thực ra,nước mũi là quân chủ đạo.

- Muội lúc ấy còn muốn,nếu muội thực đã chết,liền nhờ huynh thay ta gả Bảo Nhi cho tiểu đầu bếp,biết đâu hắn nhớ lại tình xưa nghĩa cũ mà hằng năm,vào ngày giỗ muội,cấp cho muội vài cái bánh nướng.

Mã Văn Tài vỗ nhẹ lưng ta một chút,rồi cầm lày bả vai,xoay ta cùng hắn đối diện.

Ta mở ta đôi mắt đỏ như mắt thỏ nhìn tiểu tử chưa trưởng thành trước mặt. Hắn tuy còn nhỏ,nhưng dung nhan đã thực tuấn tú,làm điêu đứng biết bao nhiêu tiểu cô nương trong thành.

Trên mặt hắn lúc này không có ôn nhu cùng thương tiếc,lần đầu tiên ta thấy hắn nghiêm túc như thế nhìn ta. Đôi mắt sâu tựa nước hồ,thăm thẳm,chăm chú nhìn vào ta. Ta liền ngây ngốc nhìn hắn,động cũng không dám động. Trong mắt một bao lệ dùng để làm nũng cũng không dám chảy ra.

- Lần sau không cho phép muội nói chết,có nghe rõ không,Tiểu Thập Thất?

Mã Văn Tài đột nhiên hướng ta quát,rồi lại một lần nữa,mạnh mẽ ôm ta vào lòng lẩm bẩm.

- Tiểu thập thất,sau này ta sẽ bảo vệ muội…không cần chết,không cần rời xa ta…

Ta liền cứ thế mà ngơ ngẩn,trong lòng không biết là có tư vị gì,đặc biệt là khi thấy hắn hồn phi phách lạc như vậy. Ta thích bộ dạng hắn cười rộ lên,càng thích bộ dáng đùa giỡn cùng lãnh khốc của hắn. Thấy hắn như hiện tại,tâm của ta có chút ê ẩm.

Cổ nhân kiêng kị nhất là người khác nhắc đến cái chết,đặc biệt là người quan trọng nhất của mình. Hắn không cho ta nhắc tới,này có phải biểu hiện hắn có tình cảm với ta không?

Vì vậy,ta lộ ra tươi cười,vòng tay ôm hắn,cho hắn càng nhiều ấm áp:

- Muội không nói đến nữa,sau này tuyệt đối không nói đến nữa.

- Tiểu Thập Thất,đợi sau này muội lớn lên,gả cho ta có được không?

Đỉnh đầu truyền đến âm thanh rầu rĩ mà thực cẩn thận của Mã Văn Tài.

Lòng ta trầm xuống. Mã Văn Tài,ngươi là xứng đáng được hưởng hạnh phúc. Nếu ngươi không thực sự thích Chúc Anh Đài,ta liền chiếu cố ngươi,hi vọng không đi theo vết xe đổ,bằng không ta sẽ vạn kiếp bất phục.

Nhớ lại cái kia tình yêu thiên cổ có một không hai Lương – Chúc,ta lúc lắc đầu,đối hắn hờn dỗi nói:

- Ai muốn gả cho huynh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.