Nam tử tuấn mĩ như Thần đạp gió mà tới. Tiếng vó ngựa “đát đát” vang lên nghe có vẻ đặc biệt thanh thúy. Từng tiếng từng tiếng một,tựa như một khúc ca vũ vọng lại từ ngàn năm. Mã Văn Tài vươn tay rút ra từ trong túi đựng tên ở sau lưng 3 mũi tên,lưu loát kéo dây,cuối cùng ba mũi tên nhất loạt hướng về phía ta cùng Vương Lam Điền mà tới.
Ta ngây ngẩn vả người,nhìn mũi tên đang bay tới. Mã Văn Tài,ngươi hóa ra cũng không phải là chính nhân quân tử,chỉ là một kẻ tiểu nhân mà thôi. Nhưng ta lại lập tức nghĩ,ta không không thể ngây ngẩn mãi,ta không thể chết nơi này. Ngẫm mà xem,ta vốn nổi danh thiên hạ là Du Nguyệt y tiên,Thập Thất công tử,thế mà lại chết vì mấy mũi tên quèn này,tất sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Quạt giấy trong tay khẽ đưa lên,ngang nhiên đỡ lấy 1 mũi tên đang bay về phía ta. Ngẩng đầu lên nhìn về phía Mã Văn Tài,lại thấy hắn nhíu nhíu mày,trong lòng ta không khỏi cảm thấy chua xót. Như thế nào? Một giây trước vẫn còn lời ngon tiếng ngọt với ta,một giây sau liền hận không thể giết được ta sao?
Ta quay đầu sang hướng khác,không muốn nhìn thấy mặt hắn. Vương Lam Điền bên cạnh ta rõ ràng không tốt số được như ta,hai mũi tên còn lại hắn đều không tránh được. Một cái bay sượt qua đỉnh đầu hắn,lại vì lực bắn quá mạnh khiến cho một nhúm tóc liền bay mất,nhìn hắn lúc này thật chẳng đâu vào đâu. Một mũi tên khác thật khéo lại xuyên qua vị trí đũng quần của hắn. Này nhất định không phải trùng hợp,nhất định là trò đùa giai của tên Mã Văn Tài kia.
Ta cùng đám đông nhất loạt hiện ra ba vạch đen,thật sự có cảm giác “rung động” mãnh liệt.
Khóe mắt ta đột nhiên lại trừu rút ba bốn cái,ta phát hiện ra rằng mau chóng rút khỏi đây mới thực sự là thiên sách. Nhưng chưa đợi ta nhấc chân,một bàn tay gắt gao nắm chặt lấy bàn tay ta. Lòng ta rơi lộp bộp một tiếng. Kể ra thì từ khi xuyên không tới nay,đây là lần đâu tiên bị người ta nắm tay a.
Quay đầu lại thấy một khuôn mặt quen thuộc,là Chúc Anh Đài. Nhìn thấy nàng bừng bừng lửa giận,trong lòng ta liền gào thét “Không ổn rồi”.
- Thập Thất,huynh đừng lo. Ta nhất định báo thù cho huynh,đi,chúng ta đi tìm tên cầm thú Mã Văn Tài kia báo thù.
Chúc Anh Đài một bên hung tợn nói,một bên ôn nhu an ủi ta.
Ta nhất thời có cảm giác mình vừa thoát khỏi hang hùm lại rơi vào miệng cọp. Tới thời khắc này,ta chỉ muốn gặp Đinh phu tử thân ái của ta thôi,cái gì mà Mã Văn Tài,có thể quăng qua một bên không a?
Đáng tiếc trời xanh vẫn không nghe thấy tiếng ta cầu nguyện. Ta nhất định là một người xuyên không bi thảm nhất trong lịch sử.
Qủa nhiên Chúc Anh Đài nàng có sẵn tư tưởng hóa điệp,khẩu khí so với ta không biết lớn hơn bao nhiêu lần.
- Tên cầm thú Mã Văn Tài,lại dám động thủ,dùng tên bắn Thập Thất nhà ta!
Chúc Anh Đài hung tợn nói.
Ta bịt tai. Cái gì cũng không nghe. Cái gì cũng không thấy!
Ta thật sự cái gì cũng không nghe! Cái gì cùng không thấy!
-…
Mã Văn Tài lẳng lặng nhìn Chúc Anh Đài gào thét trước mặt hắn,thấy nàng tức giận tới độ đầm đìa mồ hôi. Hắn thực hi vọng người kia cũng có thể đối với hắn tức giận,cũng có thể phẫn nộ chỉ vào mũi hắn mà mắng như thế. Đắng tiếc người kia sẽ không. Nàng lựa chọn trầm mặc,coi hắn như không khí. Trong lòng hắn lại dấy lên chua xót. Hắn còn hi vọng cái gì.
- Anh Đài,có lẽ Văn Tài huynh không cố ý đâu.
Lương Sơn Bá nhìn thấy càng ngày càng nhiều người vây tới xem,mà trên mặt mỗi người đều không có ý tốt. Hắn nghiêng người,nhẹ nhàng khuyên Chúc Anh Đài.
- Mã công tử không phải là đồ cầm thú,Chúc công tử không nên nói linh tinh.
Một giọng nói thanh thúy vang lên,ở trong đám đông lại phá lệ rõ ràng. Một thiếu niên xinh đẹp đứng trước mặt Mã Văn Tài,dang hai tay y hệt như gà mẹ đang bảo vệ gà con,trừng mắt nhìn Chúc Anh Đài.
Thiếu niên nọ mặc một thân trường bào màu lựu đỏ,khuôn mặt tinh xảo,môi hạnh khẽ nhướn lên,muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu.
Ta nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu lên,có chút giật mình. Hóa ra là một người nữ phẫn nam trang. Chỉ là trên người nàng lại có một thứ khí chất,sợ không phải là người bình thường.
- Ta sao lại nói lung tung,người mà ngươi đang che chở chính là một đại cầm thú,ngươi còn không soi lại thân phận chính mình lại muốn can thiệp chuyện người khác.
Chúc Anh Đài mở miệng chế nhạo,trong giọng nói có chút khinh bỉ.
- Người Giả Thiên Kim ta coi trọng,há lại là cầm thú. Chúc công tử vẫn là nên cẩn thận miệng,không lại rước họa vào thân.
Giả Thiên Kim cười hắc hắc,nhàn nhã nói.
Đây là uy hiếp. Tuyệt đối là uy hiếp.
Chúc Anh Đài hận đến nghiến răng kèn kẹt,nhưng lại không thể làm gì Giả Thiên Kim. Ai chẳng biết người mang họ Giả ít nhiều đều có quan hệ với hoàng hậu Giả Nam Phong.
Ta nge nàng tự xưng Giả Thiên Kim. Qủa nhiên là Giả Thiên Kim,thật sự là gặp lại cố nhân mà,đây chắc chắn là thân thích với lão bà họ Gỉa kia. Thật không thể tưởng tượng nổi nàng lại dám tới Nghi Sơn thư viện,xem nàng vừa rồi có ý che chở Mã Văn Tài,lẽ nào là động tâm với hắn rồi.
Haha,ta vốn tính buông tay Mã Văn Tài,nếu hắn yêu thích Chúc Anh Đài,ta liền thành toàn cho hắn,nhưng hiện tại ta thay đổi chủ kiến rồi. Ta muốn dùng Mã Văn Tài để đối phó Giả Thiên Kim. Thứ gì của ta,Giả Thiên Kim ngươi vĩnh viễn sẽ không lấy được. Ta không có được,ngươi nghĩ rằng ngươi có thể có sao? Haha…
Có tình địch chính là có động lực. Ta nghĩ bây giờ ta cần phải về ngủ để cho nhan sắc tươi đẹp,đồng thời nghĩ kế sách đánh cho Giả Thiên Kim hoa rơi nước chảy.
Nghĩ rồi ta xoay người rời đi. Nhưng có vẻ ta bị lây “bệnh” của Chúc Anh Đài,phiền toái ở đâu cứ hướng ta mà tới. Phía sau truyền đến tiếng gào thét của Giả Thiên Kim:
- Ngươi,thối nam nhân,cái gì mà Tuyết Thập Thất,ngươi đứng lại cho ta!
Ta dừng chân,dùng bộ dáng hung tợn nhất nhìn nàng:
- Ngươi mới là xú tiểu tử,ngươi cho rằng đây là tiểu quán* sao? Hò hét cái gì? Ngươi không biết Nghi Sơn thư viện là nơi đọc sách sao?
(*Băng Tâm: Tiểu quán là nơi nam nhân tìm nam nhân để giải khuây đó. Nam nhân làm trong Tiểu quán được gọi là tiểu quan. Cái này bạn nào đọc truyện đoạn tụ thì bik ah)
- Ngươi… ngươi…
Giả Thiên Kim kinh ngạc,xoay người túm lấy tay áo của Mã Văn Tài,che mặt mà khóc.
- Văn Tài ca ca,tên xú tiểu tử kia khi dễ người ta.
Oanh!!!!!!!!
Mọi người hóa đá,tập thể ngã xuống. Đoạn tự,đây chính là đoạn tụ*.
(*Băng Tâm: đoạn tụ là bê đê đó)
- A! Tiền của ta,ta cư nhiên lại mất tiền a!!!
Trong đám đông bùng nổ một tiếng thét kinh thiên động địa. Một tên tiểu tử mặc áo hồng trông điệu bộ có vẻ ăn chơi trác tác,quỳ xuống mặt đất gào to.
Ta nhìn đến bộ dạng hắn,có chút thông cảm,định tới an ủi hắn vài câu. Nhưng câu tiếng theo của hắn làm máu giận trong người ta sôi sùng sục,hận không thể băm hắn thành trăm nghìn mảnh làm nhân bánh bao.
- Ta vốn đặt cược Mã Văn Tài cùng Tuyết Thập Thất đoạn tụ,không thể ngờ,gian tình lại ở đây…. Oa,tiền của ta!!!!!!!!
Oanh!!!!!!!!!!!
Mọi người hóa đá lần hai,riêng ta thì thêm chút “sét đánh ngang tai” nữa. Ta lí nào lại cùng Mã Văn Tài hắn đoạn tụ. Lí nào thanh danh một đời của tiểu thư ta cứ thế mà tiêu tan.
Ngẩng đầu lên nhìn Mã Văn Tài,lại thấy mặt hắn một mảnh đỏ ửng. Chính là không biết rằng hắn đỏ mặt vì ta chứ không phải vì yêu thương nhung nhớ Giả Thiên Kim như ta tưởng tượng.
Chúc Anh Đài ở bên cạnh hé ra khuôn mặt nhợt nhạt,e rằng đối với tin tức vừa rồi,nàng có điểm nuốt không trôi. Ta mỉm cười,trong bụng xin lỗi nàng một chút,đây đều là bất đắc dĩ thôi a.
- Tuyết Thập Thất,ta muốn ngươi lập tức tránh xa Văn Tài ca ca.
Giả Thiên Kim ngang nhiên chỉ tay vào mặt ta nói.
-…
Ta im lặng nhìn nàng,ta ghét nhất loại nữ nhân tự cho mình là đúng. Bị người khác cho mình là tiểu quan thì vui vẻ lắm sao?
Ta lay động quạt giấy,đối với nàng cười nói:
- Lí do?
- Hừ,ngươi xem ngươi cái gì cũng không có,Văn Tài huynh bị nói là cầm thú ngươi cũng không bênh vực.
Giả Thiên Kim cao ngạo nói với ta. Ta như trước vân đạm phong thanh nói:
- Ta không biết ngươi có cái gì,bất quá chỉ là dựa hơi người khác,có điểm nào đáng kiêu ngạo sao?
- Nói vậy là ngươi không muốn rời đi?
Giả Thiên Kim hạ giọng,ngữ điệu uy hiếp nói.
- Không sai.
Ta gật gật đầu,sau đó vận công đề khí,giữ khoảng cách với nàng.
- Ngươi sẽ hối hận!
Giả Thiên Kim lạnh lùng nói một câu,rồi quay đầu bỏ đi.
Ta đứng một chỗ,nhìn theo bóng nàng. Này,chắc cũng là một “chuyện tốt” đi.