[Dịch]Gặp Gỡ

Chương 1 : XUYÊN QUA




“Rihanna xuống ăn tối con.”

“Dạ.”

Một cô bé khoảng chừng 10, 11 tuổi đang ngồi bên cửa sổ, nhìn ra ngoài đường. Trông cái mớ hỗn độn, thùng chất đống trong phòng thì rõ ràng là gia đình cô bé mới chuyển nhà. Cô bé có vẻ chán nản, có lẽ vì chuyển nhà đi còn chưa quen với nơi ở mới. Cô bé đó là Rihanna Williams. Rihanna là một cô bé xinh xắn, với mái tóc vàng dài và đôi mắt màu thạch anh tím linh họat.

Rihanna đang ngồi đó, suy nghĩ về cuộc đời, về cái cách mà nó tới được đây, được sống lại một lần nữa. Kiếp trước bởi vì tai nạn giao thông mà nó chết đi, sau đó có một cuộc trò chuyện ‘hết sức thú vị’, rồi tỉnh dậy thì nó đã ở đây rồi.

Rihanna còn nhớ rất rõ, trước khi mất đi tiềm thức, nó loáng thoáng nghe có ai đó nói “Xong, ổn rồi”. Lúc đó nó tưởng mình bị sát hại, suy nghĩ nát óc xem coi mình gây thù với ai mà họ phải giết mình, nhưng mà xưa nay nó tốt lắm, có hại ai đâu, đến một ngọn cỏ cũng không dám làm đau chứ đừng nói đến hại người. Rồi sau đó liền chìm vào giấc ngủ.

Cơ thể Rihanna bay, đúng vậy, là bay, hay nói đúng hơn, là trôi lơ lửng. Nó chẳng nhìn thấy gì cả, mở mắt ra cũng không được, cử động tay chân cũng không được nốt, cứ lơ lửng trong không khí như vậy, mà không biết đây có phải là không khí không nữa.

“Chào cô bé.” Một giọng nói bất ngờ vang lên trong đầu nó.

“Chào Ngài.” Nó tự động trả lời.

“Ta là Ti Mệnh, vị thần viết số mệnh cho người khác. Vì con là trường hợp đặc biệt, vì chết không đúng theo những gì ta viết nên ta cho con sống lại một cuộc đời khác.”

“Chết không đúng theo những gì Ngài viết?”

“Đúng vậy, theo ta viết thì tới già con mới chết, vì một lí do mà con bị tai nạn giao thông.”

“Vậy lí do đó là gì vậy?”

“À ờ, khó nói lắm…”

“Là do Ngài làm hả?”

“À…, không.”

“Ngài nói thiệt đi!”

“Ơ cái con bé này!”

“Nói thiệt đi!!”

“Ơ…thôi được rồi, là ta làm sai được chưa. Hôm đó ta say quá, lại xích mích với các vị thần khác nên khi ta trở về liền vớ đại cái gì đó mà viết bậy, ai ngờ lại ngay cuốn sổ Số mệnh, mà xui sao trúng đúng số mệnh của ngươi.” Ti Mệnh ngập ngừng một chút rồi tiếp tục “Ta viết những điều tồi tệ hết sức cho ngươi, ta cảm thấy tội lỗi dễ sợ, nên là ta mới cho ngươi một cuộc đời khác đó.”

“Thì Ngài xóa đi là được rồi mà.”

“Xóa sao mà được, đã viết rồi thì không thể xóa được nữa.”

Rihanna cảm thấy đau đầu dễ sợ, nó phải rời bỏ cuộc sống, bỏ lại người thân, bạn bè, bỏ lại tất cả chỉ vì cái ông thần này làm bậy sao? Thật vô lý quá đi! Chịu hết nổi, nó rống lên:

“Ông làm thần cái kiểu gì vậy hả, chết tôi rồi!”

“Thần thì không thể sai hả, thần cũng đâu có hoàn hảo!!”_Ti Mệnh cũng rống lên.

“Ông đâu có được nói như vậy, ông là thần viết số mệnh đó!!!”

“Thì ta đã chuộc lỗi bằng cách cho ngươi cuộc sống mới rồi đó!”

“Tôi đâu có thèm!”

“Chứ giờ sao, ngươi cũng đâu sống lại được nữa, hay là muốn xuống gặp Diêm vương?”

Má ơi, giờ phải làm sao đây, chết cũng không được mà sống cũng không xong. Hay là đồng ý với Ti mệnh, chấp nhận một cuộc sống mới…Suy nghĩ thận trọng xong, Rihanna quyết định:

“Được rồi, tôi đồng ý với ông, tôi sẽ sống một cuộc đời khác. Nhưng mà ông phải cho tôi một sức mạnh.”

“Rồi, nói thử coi.”

“Có siêu thể lực và ông phải hứa là khi tôi cần thì ông phải xuất hiện.”

“Rồi, được rồi, vậy giờ đi chưa?”

“Nếu ổn rồi thì đi.”

Khi tỉnh lại thì Rihanna nằm trong một căn phòng xám xịt chán ngắt, lúc này nó chỉ là đứa trẻ sơ sinh. Có mấy bà sơ đi qua đi lại, nó đoán ra ngay đây là cô nhi viện, má nó chứ Ti Mệnh, ông thả nó ngay cô nhi viện sao, tốt quá hà. Sau khi nó ở đây được vài tháng thì có một cặp vợ chồng người Anh đến nhận nuôi nó, cũng chính là ba má nó bây giờ, cứu nó khỏi kiếp mồ côi.

Ông bà Williams không có con, họ đi nhận nuôi ở cô nhi viện thì thấy Rihanna xinh xắn dễ thương, lại hiểu chuyện, hơn nữa lại cùng họ với hai người nên họ nghĩ luôn đây là duyên trời sắp đặt, liền nhận nuôi Rihanna. Thế là từ đó Rihanna được sống vui vẻ trong vòng ta yêu thương của ông bà Williams tới bây giờ.

“Rihanna à, con làm sao vậy, sao lại ngẩn người nữa rồi?” Má Amanda, tức bà Williams, gọi nó.

Rihanna hoàn hồn, nãy giờ suy nghĩ miên man quá, tập trung ăn thôi. Có lẽ vì nó hay ngẩn người nhiều lần nên ông bà Williams cũng không lấy làm lạ. Mọi người lại tiếp tục trò chuyện vui vẻ.

“Hai ngày sau con sẽ học trường tiểu học ở vùng này đấy Rihanna.” Ba Andrew, tức ông Williams, nói.

“Trường tên gì vậy ba?”

“Chà, ba cũng chả nhớ nữa, mẹ nó có nhớ là tên gì không?”

“Chán hai cha con ghê, là trường Brum.”

“À.”

“Con đã sắp xếp đồ đạc phòng chưa?” Má nó hỏi.

“À vẫn chưa, con tính để ngày mai cho có nhiều thời gian.”

“Mai nhà mình sẽ tổng dọn dẹp. Ba sẽ làm cho cái nhà này đẹp hơn gấp vạn lần cái nhà cũ của chúng ta.” Ba Andrew hùng hồn tuyên bố.

“Ba chỉ được cái nói khoác, cái nhà cũ là do ba làm toang hoang đấy, ba nhớ không.”

“Con cũng nên nhớ là có con làm tòng phạm luôn nhé.”

“Hồi nào, ba ép con thì có.”

“Thôi nào hai cha con, ăn đi.” Má nói, “Kể ra cũng tiếc, tại vì ba chuyển công tác nên nhà mình phải chuyển nhà theo, ba má thấy chỗ này là tiện lợi nhất rồi, sẽ sớm quen thôi.”

“Dạ.”

Xong bữa tối, Rihanna ngồi trong phòng khách chơi với ba má.Rồi cũng tới giờ đi ngủ, Rihanna lên phòng, trải nệm ra rồi nằm xuống, nhưng nó không ngủ được, có thể là vì chưa quen chỗ mới. Nhà nó chuyển tới số 5 đường Privet Drive. Mới đầu nghe tên con đường, nó đã thấy ngờ ngợ rồi, nghe quen lắm, nhưng mà nó nhanh chóng ném ra sau đầu vì còn nhiều chuyện khác phải lo. Nằm trằn trọc thêm một lúc nữa rồi nó cũng chìm vào giấc ngủ. Đêm khuya tĩnh lặng, ở ngôi nhà số 5 đường Privet Drive, có một con bé nằm ngủ ngon lành, thi thoảng còn nói mớ, nó không hề biết rằng ngày mai chính là ngày thay đổi toàn bộ cuộc đời nó và nó vẫn ngủ như bao người khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.