Editor: Diên Vỹ
Lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau, Lăng Sương cảm giác toàn thân đau nhức không thôi, dù sao nguyên chủ cũng là một đại tiểu thư, buổi tối hôm qua chạy tới chạy lui chiếu cố cả buổi, Lăng Sương cảm thấy thân thể không thể chịu thêm được nữa, nàng xoa cánh tay, phát hiện Tần Chích không có trong điện.
Tần Chích không có ở đây cũng tốt, khỏi làm cho nàng có chút lúng túng, đột nhiên nghĩ điều gì đó, Lăng Sương tranh thủ thời gian cúi đầu nhìn xuống, y phục trên người thay mới, sắc mặt nàng không khỏi đỏ lên, sẽ không phải là Tần Chích giúp nàng thay quần áo đó chứ? Tuy rằng Tần Chích không có quan niệm về nam nữ, nhưng dù thế nào thì hắn cũng là một nam nhân nha!
Lăng Sương từ trên giường đứng lên, ngày hôm qua đánh cược với Cẩu sư gia, nàng phải mau chóng tra ra khoản mục có vấn đề, nếu không nàng phải thua mất.
Lăng Sương từ Sinh Tử Điện đi ra, nhìn thấy Nguyệt Nương đứng ở cây đại thụ ngoài điện, Lăng Sương sững sờ, Nguyệt Nương tới làm cái gì? Tần Chích không có ở đây, chẳng lẽ Nguyệt Nương đến đây để bới lông tìm vết hay sao?
Lăng Sương bước tới: "Không biết tả sứ đại nhân tới tới tìm Thiếu chủ hay là tìm ta?"
Nguyệt Nương nhìn Lăng Sương, hồi lâu, mới lên tiếng: "Ta tới cám ơn ngươi tối hôm qua đã cứu được Thiếu chủ."
Lăng Sương cả kinh, tối hôm qua chuyện nàng cùng Tần Chích ở Thiện Thực Đường? Nguyệt Nương biết rõ ư? Chẳng lẽ lúc đó Nguyệt Nương cũng xuất hiện ở đó?
"Đêm qua ngươi cũng có ở đó?" Trong giọng nói của nàng có chút tức giận.
Đột nhiên tối hôm qua Tần Chích phát tác, Lăng Sương tay trói gà không chặt, lực hoàn thủ đều không có, nếu như lúc đó có Nguyệt Nương, nàng ta lại không xuất hiện cứu người!
"Có ở đó."
Đầu óc Lăng Sương ô...ô...n...g một tiếng muốn nổ tung, nữ nhân này quá ghê tởm, rõ ràng nàng ta không muốn xuất hiện, nếu một chương kia của Tần Chích không thể khống chế được, tối hôm qua nàng đã bị đánh chết.
Quả thực đáng giận!
" Ngươi biết rõ Thiếu chủ phát bệnh không thể khống chế được mình, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy Thiếu chủ muốn giết ta, mà ngươi lại thờ ơ như vậy? Tả sứ đại nhân, ta thật sự đánh giá thấp ngươi."
Nguyệt Nương nhìn Lăng Sương: "Ta không có nghĩa vụ cứu ngươi, ngươi là nha hoàn bên người Thiếu chủ, Thiếu chủ muốn ngươi sống thì ngươi phải sống, Thiếu chủ muốn ngươi chết ngươi phải chết."
Lăng Sương cười lạnh một tiếng: "Ngươi nói rất đúng, trong mắt các ngươi, một cái mạng chỉ như một con chó, các ngươi muốn thế nào thì nó sẽ như thế đó! Sớm biết như vậy ta sẽ không cứu hắn! Cùng lắm là chết cùng nhau thôi!"
Đột nhiên Nguyệt Nương rút kiếm kề sát cổ Lăng Sương, kiếm phong lóe hàn quang, khoảng cách đến cổ Lăng Sương không quá hai cm, Nguyệt Nương nói: "Ngươi phải cứu Thiếu chủ, ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, ngươi phải cứu hắn."
Nữ nhân này có bị bệnh không! Đao gác ở trên cổ nàng, còn muốn nàng cứu Tần Chích?
"Ta vừa mới nói, cùng lắm thì chết cùng nhau, không thì giờ ngươi giết ta luôn đi, như vậy sẽ không có người quản lý Tần Chích nữa."
Trong tay Lăng Sương có khối bia đỡ đạn Tần Chích, Nguyệt Nương tuyệt đối không thể giết nàng, bây giờ Nguyệt Nương chỉ đang diễn kịch mà thôi, là muốn cảnh cáo Lăng Sương, địa vị của nàng không thể dao động được.
Nguyệt Nương đưa kiếm phong về phía trước: "Ngươi nói lại lần nữa xem."
" Đừng nói là một lần, mười lần ta cũng đều nói như vậy thôi, ta không chấp nhận bất kỳ sự uy hiếp nào!"
Nguyệt Nương lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Sương: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."
Kiếm phong tiếp tục hướng phía trước, chỉ một khoảng cách rất nhỏ nữa là sẽ rạch thẳng vào cổ Lăng Sương, đột nhiên một hòn đá nhỏ bắn tới, đánh văng kiếm trong tay Nguyệt Nương, ngay sau đó, một đạo bóng dáng màu trắng từ trên trời giáng xuống, tiêu sái không thể địch nổi, bóng dáng ấy đứng đối diện với Nguyệt Nương, trầm mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nương.
" Nguyệt Nương bái kiến Thiếu chủ." Nguyệt Nương quỳ xuống, cung kính nói.
Tần Chích nhìn Nguyệt Nương: "Trong mắt ngươi, còn coi ta là Thiếu chủ nữa sao?"