[Dịch]Dưỡng Thiếu Chủ Đấu Tra Nam

Chương 40 : Phát cuồng




Tần Chích gật đầu, trong lòng Lăng Sương hết sức thỏa mãn, đang chuẩn bị cúi xuống ăn, bỗng nhiên Tần Chích lại nói: "Tỷ tỷ là người đầu tiên làm vắt mì cho ta."

Tay Lăng Sương dừng lại, nhìn Tần Chích: "Không thể nào đâu, ngài là Thiếu chủ của Quỷ Cốc, muốn ăn cái gì mà không được?"

Tần Chích không nói lời nào, cúi đầu ăn mì, Lăng Sương nhìn hắn, giật mình, để đũa xuống rồi nói: "Tỷ tỷ vừa tới Quỷ Cốc, vậy ngươi hãy kể cho tỷ tỷ một ít chuyện khi ngươi còn bé được không..?"

Tâm bệnh phải được trị bằng tâm dược y, không ai biết rõ tại sao Tần Chích mắc chứng táo cuồng này, mặc dù có Lăng Sương nắm chắc có thể trị được căn bệnh này cho Tần Chích, nhưng với tư cách là một đại phu, phải làm những điều tốt nhất cho Tần Chích, nàng phải nghĩ cách gỡ được những khúc mắc trong lòng hắn.

Đột nhiên Tần Chích dừng ăn mì lại, Lăng Sương cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, ánh mắt Tần Chích đỏ như máu, bỗng nhiên hắn giơ tay tóm lấy cổ nàng, Lăng Sương cố gắng dùng sức đẩy tay hắn ra, giãy giụa nói: "Ngươi làm gì! Tần Chích! Ngươi buông tay! Tần Chích!."

Tần Chích căn bản là nghe không được Lăng Sương đang nói cái gì, Lăng Sương không ngừng giãy giụa, khí lực Tần Chích càng lúc càng lớn, dường như muốn bóp chết nàng.

Trong lòng Lăng Sương tim đập cực mạnh, chẳng lẽ Tần Chích phát tác chứng táo cuồng? Vừa rồi nàng hỏi về chuyện ngày xưa của hắn, chẳng lẽ chứng táo cuồng của Tần Chích có liên quan đến những chuyện ngày hắn còn bé?

Lăng Sương không kịp nghĩ nhiều, cứ tiếp tục như thế này, tối này nàng sẽ bị Tần Chích bóp chết mất, lúc này Tần Chích không thể khống chế được bản thân nữa rồi, trên người Lăng Sương không mang theo ngân châm, dưới tình thế cấp bách, nàng một tay cầm lấy chiếc đũa trên bàn, dùng nó cắm thật mạnh vào cổ tay Tần Chích, nhưng hắn vẫn không có ý định buông tay.

Lăng Sương thầm nghĩ, thôi xong, chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở đây?Thật vất vả Lăng Sương mới đào thoát khỏi sự truy bắt của Tề gia, không cẩn thận xâm nhập Quỷ Cốc, nhiều lần sinh tử, không ngờ lại chết trên tay của Tần Chích, sớm biết như vậy đánh chết nàng cũng không tới Quỷ Cốc.

Hô hấp Lăng Sương càng ngày càng khó khăn, nhưng nàng không tử bỏ ý định, không đến thời khắc cuối cùng, nàng không cam lòng phải chết như vậy, bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, huyệt vị! Như thế nào nàng lại không nghĩ tới huyệt vị!

Lăng Sương nhắm trúng huyệt vị trên cánh tay của Tần Chích, dùng hết khí lực, trợ thủ đắc lực đồng thời sử dụng, đè xuống huyệt vị trên tay của Tần Chích, đột nhiên Tần Chích buông tay ra, Lăng Sương vội vàng lui về sau vài bước, lúc này mới ôm cổ thở hổn hển.

" Tần Chích! Ngươi đừng tới đây!" Lăng Sương bị hù đến kinh sợ, không còn sức để chống đỡ, lưng nàng dựa vào cây cột, đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào Tần Chích.

Tần Chích vẫn như vậy không thể khống chế bản thân, hắn từng bước từng bước đi đến chỗ Lăng Sương, con mắt đỏ ngầu đầy sát ý, Lăng Sương bị hắn nhìn như vậy sợ đến mức lui về phía sau.

" Tần Chích! Mau tỉnh lại đi! Tần Chích!" Tim Lăng Sương cũng nhảy lên đến cuống họng, nhìn quanh bốn phía, chết tiệt, cái Thiện Thực Đường lớn như vậy mà chỉ có duy nhất một cái cánh cửa ra vào. Lăng Sương muốn chạy khỏi Tần Chích trừ phi lão thiên gia xây cho nàng thêm một cánh cửa nữa.

Toàn thân Lăng Sương ứa ra mồ hôi lạnh, đệ tử Quỷ Cốc có thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất nghiêm khắc, canh giờ này, trong Quỷ Cốc ngoại trừ nhóm tuần tra ở bên ngoài ra, hầu như không có người nào đi qua đi lại, vị trí Thiện Thực Đường lại tương đối hẻo lánh, cứ cho như Lăng Sương cố gắng hét lên thật to, đoán chừng cũng không có người nghe được.

Tần Chích từng bước một tới gần, Lăng Sương quyết định chắc chắn, đợi hắn đến đây giết nàng, không bằng nàng hành động trước, Lăng Sương nhìn chằm chằm vào ngực Tần Chích, trong đầu bỗng nhiên hiện lên hình ảnh lúc ở ôn tuyền Tần Chích tẩu hỏa nhập ma, Lăng Sương thầm mắng một tiếng, hiện tại là lúc nào rồi, vẫn còn tâm tư để nghĩ đến ngực của người ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.