Editor: Diên Vỹ
Lăng Sương thuần thục sửa sang lại khuôn mặt. Tốt xấu gì nàng cũng là phụ nữ của thế kỉ mới, cũng nhìn qua không ít hũ kịch và chuyện cấm, muốn quyến rũ người nam nhân này đối với nàng mà nói quả thực dễ như trở bàn tay.
Lăng Sương cởi một chút y phục ra, y phục của lão chủ tiệm ngựa có chút lớn hơn so với dáng người của nàng, Lăng Sương cố ý mở rộng cổ áo để lộ ra bông tuyết trước ngực như ẩn như hiện làm người ta miên man bất định.
Hoàn tất việc chỉnh sửa lại y phục, Lăng Sương dấu một khúc gỗ ở phía sau lưng rồi sau đó mới mở cửa kho củi ra, đại hán trông thấy cánh cửa bị đẩy ra lập tức quay người nhìn Lăng Sương, nhìn thấy quần áo của nàng để ngỏ tròng mắt không ý thức nhìn chằm chằm vào người nàng.
" Vị đại ca, ta ở một mình trong phòng rất là sợ hãi đó, ngươi ở cùng ta một lúc có được hay không?" Lăng Sương nhịn cơn buồn nôn xuống, mê hoặc nói.
Lăng Sương trời sinh mị cốt, người thường sao có thể chống đỡ nỗi sự quyến rũ của nàng. Đại hán kia liếc nhìn Lăng Sương một cái lập tức linh hồn bé nhỏ đã bay mất, hèn mọn bỉ ổi xoa xoa tay: "Được, ha ha ha ha, tối nay ca ca sẽ bồi nàng thật cẩn thận nha."
Đại hán vừa bước vào cửa, Lăng Sương cười hì hì dùng khúc gỗ đánh thật mạnh lên cái ót của hắn. Cái ót chính là nơi yếu ớt nhất của con người chỉ một chút lỡ tay cũng sẽ dẫn đến tai nạn chết người. Lăng Sương đánh trúng vị trí yếu hại khiến hắn ngất xỉu tại chỗ sau đó nàng nhanh chóng tráo đổi y phục. Trên đai lưng của hắn có một mảnh lệnh bài Quỷ Cốc, Lăng Sương ước lượng lệnh bài tốt rồi điểm huyệt ngủ của hắn, nếu không có gì xảy ra thì đến sáng ngày hôm sau hắn mới tỉnh lại.
Lăng Sương đóng kỹ sài môn. Theo trí nhớ nhanh chóng chuồn đi rồi nghĩ cách tìm tới Thủy Lao của Quỷ Cốc, tuy Lăng Sương không biết Thủy Lao là cái gì nhưng nghe đến tên cũng đã hiểu nó là một nơi không tốt đẹp gì.
Lăng Sương vừa ra khỏi cửa đã thấy mười mấy tên nam nhân tay cầm bó đuối chạy đến chỗ nàng. Lăng Sương sợ tới mức quay người muốn chạy trốn chợt lại bị người gọi lại: "Ai đó?"
Lăng Sương đành phải bất chấp khó khăn dừng lại, cúi thấp đầu đáp: "Tiểu nhân, tiểu nhân mới tới."
"Lệnh bài đâu?"
"Đây, ở đây." Lăng Sương vội vàng móc lệnh bài đưa tới.
Đối phương kiểm tra lệnh bài rồi nói: "Tả sứ đại nhân cho người tới Thủy Lao, ngươi đi theo chúng ta."
Lăng Sương cũng rất muốn đi Thủy Lao nhưng trước đó nàng và Nguyễn Cẩm không thông báo với nhau chỉ sợ Nguyễn Cẩm tên ngốc ấy lại liều chết không biết , thôi xong, bây giờ thì thảm rồi!
" Còn đứng ngây ở đó làm gì? Đi nhanh lên!"
Lăng Sương lên tiếng, chạy theo đằng sau đội ngũ, trên đường đi Lăng Sương lo nghĩ đến biện pháp chạy trốn. Mà hình như người của Quỷ Cốc đều gắn thêm con mắt ở đằng sau mỗi khi nàng có động tác người phía trước đều quay đầu lại kiểm tra một lần làm tim nàng đập nhanh thất thường.
Đi khoảng gần một khắc đồng hồ, Lăng Sương đi theo những người này tới dưới một ngọn núi. Ngọn núi rất lớn, bốn phía đều có người canh gác, ở dưới chân núi có một khe nứt, ở ngay chố khe nứt có năm sáu người vận trang phục màu đen đứng yên không nhúc nhích.
Người dẫn đầu trong đội ngũ Lăng Sương tiến lên trao đổi lệnh bài, sau khi thông qua đội ngũ tiếp tục đi lên phía trước, Lăng Sương đi tới nơi lại phát hiện, bên trong ngọn núi đều bị móc rỗng, dưới đất ướt nhẹp hơn nữa địa lý có xu hướng đi xuống.
Trong lòng Lăng Sương bay lên một dự cảm chẳng lành, cái Thủy Lao này sẽ không phải là nhà tù xây dưới mặt nước đó chứ? Nước ngầm lạnh hơn rất nhiều so với nước trên mặt đất, Nguyễn Cẩm một tiểu thiếu niên sao có thể chịu đựng nổi đây?