Trong khi Tống Thanh Hải cẩn thận báo cáo tình hình với đám thúc bá trưởng bối, Tống Thanh Tuyền nhận được truyền âm vội đánh tiếng xin phép rồi rời khỏi phòng họp.
Lão một đường đi thẳng về hướng sân vườn nằm sâu trong hậu viện. Vừa tới nơi liền thấy một thân ảnh cao lớn hiện đang đứng chắp tay sau lưng, ngước mặt nhìn bầu trời.
Trường bào lam nhạt, bờ vai rộng, dáng đứng bệ vệ, không sai được.
Tống Thanh Tuyền khúm núm khom gập người, khẽ hô:
“Đại nhân”
“Mời ta tới có việc gì?” – Thân ảnh cao lớn nhàn nhạt hỏi.
Trộm hít sâu một hơi, Tống Thanh Tuyền kính cẩn trả lời:
“Bẩm đại nhân, hôm nay Cao Gia dư nghiệt quay lại báo thù. Cấm Quân cho người bao vây phong toả đại viện Tống Gia, bần cùng bất đắc dĩ ta đành phải mời ngài hỗ trợ”
“Không cần lo nghĩ” – Thân ảnh cao lớn đầy đáng tin nói:
“Không thể giúp Tống Gia các ngươi xưng vương, không có nghĩa bổn toạ e ngại các thế lực tại đại lục. Đừng nói chỉ là Cấm Quân, cho dù Triều Đình tính kế các ngươi, đến kẻ nào liền chết kẻ đó. Về phần Cao Gia dư nghiệt càng không cần bận tâm, một chưởng là xong”
Tống Thanh Tuyền khẽ thở phào một hơi, mừng rỡ nói:
“Cảm tạ đại nhân, Tống Gia luôn vì ngài mà tận tâm làm việc”
Chỉ là vừa mới dứt lời, Tống Thanh Tuyền chợt thấy trên cả hai mu bàn tay hiển hiện đồ đằng kỳ quái. Không khỏi giật mình hoảng hốt la toáng lên:
“Đại nhân, tay ta tự dưng hiện lên thứ quái quỷ gì thế này?”
Thân ảnh cao lớn nghe vậy có chút nghi hoặc, liền quay lại xem xét.
Đến tận lúc này Tống Thanh Tuyền mới lần đầu được nhìn diện mạo của đại nhân. Là một trung niên mặt vuông chữ điền, hai hàng lông mày rậm với cặp mắt sáng ngời. Toát ra khí chất uy nghiêm giống như một vị hoàng đế, phải nói thật là trông phi thường đáng tin cậy.
Thông qua quan sát bằng mắt thường cũng như thả ra thần thức tìm hiểu cho rõ ràng. Nói chung không riêng gì Tống Thanh Tuyền, mà ngay cả những thành viên khác của Tống Gia, hiện giờ trên hai mu bàn tay, hai mu bàn chân, giữa trán đều hiển hiện linh văn đồ đằng.
Linh văn đồ đằng màu huyết hồng.
Và mỗi hình đồ đằng tượng trưng cho một loài độc vật.
Hiểu rằng đã có chuyện gì xảy ra, Trung niên mặt chữ điền liền chép miệng nói:
“Đây là ngũ độc tuyệt sát, một loại tà thuật nguyền rủa thông qua huyết mạch. Trong điển tịch ghi chép loại tà thuật này chỉ ám hại huyết mạch trực hệ, nhưng ta từng nghe nói thì được biết ngay cả đám bà con xa cũng bị liên luỵ. Tống Gia các ngươi xong, hết thuốc chữa”
Tuyệt sát, nguyền rủa, liên luỵ, hết thuốc chữa?
Đại nhân không giống đang nói đùa, Tống Thành Tuyền quỳ rạp xuống, liên tục dập đầu:
“Đại nhân, ngài pháp lực vô biên, cầu xin ngài ra tay cứu giúp Tống Gia chúng ta..”
Không để Tống Thanh Tuyền kịp nỉ non hết câu, trung niên mặt chữ điền đầy tiếc hận nói:
“Linh văn đồ đằng sẽ duy trì tới khi nào các ngươi bị độc vật cắn chết mới biến mất. Bổn toạ không có biện pháp hoá giải thứ tà thuật tuyệt sát này, Tống Gia các ngươi chịu chết đi vậy”
Hắn những lời này là thật tâm, căn bản đây là loại tà thuật quá gân gà, không ám hại nổi tu sĩ dế nhũi. Đừng nói hắn bận bịu trăm công ngàn việc, dám chắc kẻ rảnh háng nhất thế gian cũng chẳng phí công tốn sức đi tìm hiểu phương pháp hoá giải một thứ vớ vẩn.
Nếu không có thường xuyên chạy vòng vòng đại lục, hắn đã chẳng biết tới thứ tà thuật này ấy chứ.
Nhận thấy Tống Thanh Tuyền còn muốn cầu xin, trung niên mặt chữ điền liền xua tay nói:
“Tống Gia các ngươi đã hết giá trị, đừng hi vọng xa vời. Lâu nay bổn toạ luôn giữ quan niệm lợi ích mất đi cũng chẳng sao. Tránh rơi vào cảnh ăn với bị người đuổi giết, liền nói không với gây thù chuốc oán. Để ngươi gọi tiếng đại nhân thật ái ngại, bổn toạ tại hải vực có biệt hiệu là tiểu nhân”
Không e ngại thế lực tại đại lục đây sao?
Đến kẻ nào liền chết kẻ đó đây sao?
Một chưởng là xong đây sao?
Toát ra khí chất uy nghiêm như hoàng đế, trông phi thường đáng tin cậy. Vậy mà lại là một gã tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ, một gã lật lọng lừa đảo siêu cấp?
Hiểu rằng Tống Gia bị người ta chơi trò đem con bỏ chợ rồi đây, Tống Thanh Tuyền đầu óc giây lát liền trống rỗng, không thể nghĩ ngợi thêm điều gì nữa.
Có hay chăng chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng đang dần xâm chiếm cõi lòng.
Một tay vỗ vai Tống Thanh Tuyền, một tay chỉ hướng bầu trời, trung niên mặt chữ điền thở dài nói:
“Lúc bổn toạ mới tới trên trời còn đầy sao sáng, thoáng cái mây đen liền giăng kín. Này điềm báo cũng quá là xấu, thôi thì bổn toạ xin phép được cáo từ. Tống Gia các ngươi ra đi thanh thản nhé, khi nào có dịp ghé ngang qua, bổn toạ sẽ đốt cho chút tiền vàng”
Dứt lời hắn thân ảnh chậm rãi tan biến, để lại Tống Thanh Tuyền ngơ ngác quỳ gối tại giữa sân.
“Đồ khốn nạn, đồ chó đẻ, đồ chó dâm lợn!!!”
Sau giây lát ngỡ ngàng, Tống Thanh Tuyền chỉ tay lên trời cuồng mắng chửi. Rồi nhanh chóng đứng dậy chạy về hướng phòng họp, phải hỏi thăm cái đám tu sĩ cung phụng xem sao mới được. Biết đâu bọn họ lại có biện pháp xử lý cái thứ nguyền rùa khốn nạn này.
---
Cách nửa dặm bên ngoài đại viện Tống Gia.
Trông thấy Bằng phó thống lĩnh hốt hoảng đi tới, Dương thống lĩnh cau mày quát:
“Có chuyện gì mà ngươi cuống cuồng hết cả lên thế hả?”
“Thống lĩnh” – Bằng phó thống lĩnh mặt mũi tái xanh, vội vàng mở miệng báo cáo:
“Có kẻ nào đó vận dụng tà thuật, hiện rất nhiều độc vật xông tới Tống Gia. Từ rắn rết cóc nhái cho đến bọ cạp sâu trùng đủ cả, số lượng lớn không đếm xuể. Ta cho người đánh giết, nhưng với đà này chỉ sợ không giữ vững được lâu, mời thống lĩnh cho xin ý kiến”
Dương thống lĩnh nghe xong ngay lập tức phóng lên mái một toà nhà cao tầng, rồi dùng ống nhòm chuyên dụng quan sát tình huống xung quanh.
Chứng kiến độc vật ùa tới cứ nhung nhúc, Dương thống lĩnh liền thấy da đầu tê dại.
Với tình huống từ mọi phía xông tới thế này thì mục tiêu chắc chắn là đại viện Tống Gia.
Thế nhưng là do tu sĩ Tống Gia cung phụng triệu hồi, hay đệ tử Nhàn lão hoặc ai khác thi triển tà thuật? Dương thống lĩnh có điểm băn khoăn khó nghĩ.
Chẳng may thả cho chúng tiến vào Tống Gia, lại trở thành rào cản làm khó đệ tử Nhàn lão thì..
Chợt nhớ tới một điều, Dương thống lĩnh lia ống nhòm về phía đại viện Tống Gia. Rất nhanh liền phát hiện ra vài con rắn vừa từ miệng cống chui lên.
Chúng ngay lập tức trườn bò vào đại viện Tống Gia, rồi sau đó bên trong vọng ra vài tiếng kêu la ầm ĩ. Kèm với động tĩnh chắc hẳn là vì tu sĩ xuất thủ.
Đã có chút điểm số, tuy nhiên Dương thống lĩnh tiếp tục quan sát thêm xem sao.
Lại có vài đầu rắn độc trườn vào Tống Gia, không khác biệt bởi sau đó lại là chuỗi âm thanh ồn ào.
Lúc này thì không cần phải lăn tăn gì thêm nữa, Dương thống lĩnh ngay lập tức nhảy xuống mặt đất, hướng tới Bằng phó thống lĩnh phất tay ra lệnh:
“Thông báo toàn thể tìm vị trí trên cao trú đóng, để mặc cho đám độc vật tuỳ ý tiến vào”
“Rõ!!!” – Bằng phó thống lĩnh dõng dạc đáp lại một câu, xong liền quay người rời khỏi. Vừa nhanh chân chạy đi, vừa rút ra bộ đàm truyền đạt mệnh lệnh.
Cứ phải chạy đi là thế quái nào nhỉ? Gã này thù ghét bản thống lĩnh?
Nhìn theo bóng lưng Bằng phó thống lĩnh xa dần, Dương thống lĩnh vê cằm suy tư. Gã họ Bằng này nhậm chức từ thời Trần thống lĩnh, xem ra đã đến lúc cho gã về quê.
---
Nhận được chỉ thị mới, thành viên Cấm Quân nhao nhao nhảy lên tường, mái nhà cũng như cành cây với cột điện. Đám độc vật nhờ vậy có thể thoải mái xông thẳng mục tiêu.
Khoảng cách càng lúc càng gần, nhìn đám độc vật chen lấn nhung nhúc như giòi bọ. Đám người ẩn nấp từ xa quan sát diễn biến, ai nấy cũng đều thấy kinh hãi sởn hết da gà.
Chưa cần kể tới những tiếng rít ớn lạnh vang lên triền miên không dứt.
Chỉ riêng hình ảnh đã quá đủ kích thích thị giác, tu sĩ thì tu sĩ, nhìn thấy vẫn sợ như thường.
Cơ mà bắt một vố đem về ngâm rượu thì chuẩn không cần phải chỉnh.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, tu sĩ Tống Gia cung phụng xuất hiện trên tường vây tứ phía.
Đàn độc vật vừa tiếp cận mười mét là bọn họ bắt đầu vung vũ khí chém giết. Phút chốc đao quang kiếm ảnh đủ loại màu sắc tung bay vèo vèo, rực sáng cả một vùng rộng lớn.
Hàng loạt tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang vọng, với mỗi một kiếm một đao chém xuống, liền có tới cả chục cả trăm đầu độc vật bị chém cho nát vụn.
Ngắn ngủi trong vài hơi thở, có tới hàng ngàn độc vật bị đánh chết. Mùi máu tanh lòm theo gió lan toả ra xung quanh, lỡ ngửi là thấy buồn nôn vô cùng.
Thế nhưng độc vật nhiều lắm, chết đi vài ngàn cũng không thấm vào đâu.
Hơn nữa bọn chúng rõ ràng không sợ chết, cứ cắm đầu xông tới.
Còn đánh chém kiểu này, e rằng tu sĩ Tống Gia mệt chết.
Tống Gia đương nhiên không ngu, trên tường vây xuất hiện thêm mấy trăm nhân ảnh.
Một số chĩa súng nhắm bắn đàn độc vật, một số thì liên tục quăng ném những túi đựng xăng.
Chẳng mấy chốc xung quanh đại viện Tống Gia liền dâng lên bức tường lửa đỏ rực, thiêu chết số lượng độc vật còn lớn hơn đám tu sĩ ra sức đánh chém.
Đáng tiếc là không khiến đám độc vật chùn bước, chúng không quản bị tường lửa thiêu rụi, vẫn cứ như đàn thiêu thân hung hăng xông thẳng phía trước.
Không còn cách nào, người của Tống Gia bắt buộc phải ném thêm xăng. Chứ để độc vật lấn tới thì đám tu sĩ lại phải hao hụt nhiều khí lực đánh giết đấy.
Vấn đề là đám người ẩn nấp quan sát vừa phát hiện từ nơi xa đang có thêm rất nhiều độc vật mò tới đây. E là Tống Gia không đủ xăng để ngăn chặn đâu.
Ngồi theo dõi trên tầng thượng một toà nhà chọc trời, cảm nhận tội nghiệt quấn thân càng lúc càng dày, Cao Cường thực sự là khóc không ra nước mắt.
Độc vật chết cũng được, mà người Tống Gia chết cũng thế, tội lỗi liền tính hết lên đầu kẻ thi triển tà thuật là hắn. Cái này vụ làm ăn liền thua lỗ lớn rồi a.
Tuyệt đối không có lần thứ hai dùng tà thuật, Cao Cường ta đây xin thề với toàn dân thiên hạ.
Buồn bực thở dài một hơi, Cao Cường quay sang nói với Lão Hổ và chuột béo:
“Nơi này quá phức tạp, ta không yên tâm để hai nhóc ngươi bên ngoài”
“Meo..” “Chít..” – Hiểu hắn ý gì, Lão Hổ và chuột béo đồng thanh khẽ kêu đáp lại.
Cao Cường mỉm cười xoa đầu nhỏ của cả hai, rồi thu chúng vào linh thú hộ oản.
Đã đến lúc hắn cái này thanh niên báo thù ra sân, Cao Cường mau chóng đứng dậy, làm vài cái vặn eo khởi động cho ấm người.