Nghe những lời mà Tiêu Chiến Hoàng ngồi trên bảo toạ phát biểu, Cao Cường hiểu rằng vị hoàng đế này cho mở tiệc với mục đích cố đấm ăn xôi.
Thẳng tưng là đang gắng gượng mời chào nhân tài ra sức vì Triều Đình.
Có điều nhìn thái độ dửng dưng của đám tuyển thủ là đủ hiểu kết quả luôn rồi.
Căn bản người ta theo sư phụ ra hải vực quăng chài bắt cá, con đường tu hành rộng mở hơn nhiều. Khẳng định chẳng có kẻ nào ngu ngốc nhận lời lưu lại làm chân thị vệ vớ vẩn.
Tiêu Chiến Hoàng đương nhiên sớm đoán biết được từ trước, bởi vậy không việc gì phải tỏ ra thất vọng. Vả lại chỉ cần tạo dựng một mối quan hệ tốt đẹp là đã thành công mỹ mãn rồi.
Kết thúc bài phát biểu không quá ngắn và cũng không quá dài dòng văn tự, Tiêu Chiến Hoàng liền mời toàn thể mọi người di chuyển tới khu vườn thượng uyển để bắt đầu dùng tiệc.
Khoảng cách không gần, và bên ngoài cung điện đã có đoàn xe xích lô đợi sẵn.
Xin thề vời bàn dân thiên hạ, nhóm binh lính chắc phải ghiền và thường xuyên đua xe xích lô lắm đây. Không quản kẻ đang ngồi trên xe là hoàng đế, lão tử cứ ra sức mà đạp cái đã.
Lạng lách, đánh võng, úp cua, tạt đầu.
Đủ các ban võ nghệ được thi triển ra, miễn sao để chạy nhanh hơn những kẻ khác.
Tiên sư nhà nó, di chuyển từ cung điện tới vườn thượng uyển mà cứ như đang tham dự giải đua xe F1. Hơn thua trong từng vòng quay bánh xe, căng thẳng nghẹt thở đến tột cùng luôn.
Và sau một hồi kéo phanh ken két, từng chiếc xích lô thi nhau Drift cháy cả lốp rồi mới chịu dừng đỗ lại.
May mà ngồi trên xe toàn là tu sĩ, chứ là dân thường thì sợ vỡ tim mà chết mất.
Binh lính chạy xe phi thường ẩu, nhưng Tiêu Hoàng Đế không hề trách phạt, thậm chí lúc xuống xe còn gật đầu mỉm cười vỗ vai khen ngợi. Cái này là thánh họ thế nào tình huống?
Thượng bất chính, hạ tắc loạn?
“Đừng có suy diễn linh tinh” – Đứng ngay bên cạnh Tiêu Diễm Phượng khẽ gắt một câu. Rồi quàng tay kéo hắn nhanh chân theo đoàn người tiến vào khu vườn.
Nhìn cảnh quan trong vườn với toàn những cây đào nặng trĩu quả. Cao Cường ngay lập tức liên tưởng tới hình ảnh vườn đào trong bộ phim nổi tiếng Tây Du Ký.
Đạo nhái chắc luôn, Tiêu Gia photocopy.
Nói chung khu vườn có bầu không khí trong lành khá là dễ chịu. Nhưng mấy chục nàng thị nữ xinh đẹp hiện đang cười đùa tíu tít kia thì trang phục quá ư táo bạo.
Thế quỷ nào váy không mặc, cứ phải mặc áo yếm? Đã thế còn là áo yếm mỏng tang.
Hết lưng trần trắng bóc mịn màng, lại tới núm núm lấp ló gọi mời.
Nếu bắt buộc phải nhận xét thì chỉ có thể dùng cụm từ “quá mức gợi tình” để mà hình dung.
Xin được thề với bàn dân thiên hạ, cho dù mấy cô nàng Hot Girl chuyên chụp ảnh áo yếm mùa hoa sen có khoe nhiều da thịt hơn nữa cũng chẳng thể sánh bằng.
Giang hồ truyền tụng cấm có sai, Hoàng Đế là đám có tư tưởng lối sống phi thường thiếu lành mạnh. Tiêu Diễm Phượng được đánh cái số 36 cũng phải thôi a.
Nghĩ nghĩ một chút, Cao Cường liền hạ thấp giọng và nói:
“Tình hình có khi ngươi mất toi cái danh xưng tiểu công chúa từ lâu. Chắc hẳn 37 38 thậm chí là 39 40 công chúa đã được sinh ra rồi cũng chưa biết chừng đấy”
Biết hắn hiểu lầm, Tiêu Diễm Phượng kiên nhẫn giải thích:
“Từ khi sinh ra ta, phụ hoàng liền ít hoạt động chuyện đó rồi. Như vậy mới từng này tuổi đã đạt tới tu vi Địa Khí Cảnh đỉnh phong được. Hơn nữa đừng có quên tu sĩ tu vi càng cao càng khó đơm hoa kết trái. Tóm lại bản công chúa vẫn ngồi vị trí nhỏ nhất trong nhà”
Ngươi dạt nhà mấy năm biết sao được tình huống? Cơ mà có mùi âm mưu..
Trong lòng đã có điểm số, Cao Cường híp mắt phân tích:
“Nếu ta đoán không lầm thì lão cha ngươi bày ra cái động bàn tơ này với mục đích không hề đứng đắn. Hẳn là âm mưu reo rắc cám dỗ vào đầu đám ngốc kia, sau chạy ra hải vực có hơi vất vả liền quay trở về. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ta nói không sai chứ hả?”
“Ngươi nói không hề sai” – Vân Phong đại thúc vội xen lời:
“Tiên sư nhà nó, nhìn đám thị nữ mơn mởn này, Vân Phong ta đây hận không sớm vào đại lục từ mấy chục năm trước. Lang thang ngoài hải vực khổ như chó không được gì. Đã thế mỹ nữ hải vực chảnh như quỷ, già từng này tuổi đầu rồi mà vẫn còn độc thân đây”
Khổ như chó, cộng với còn độc thân, Vân Phong đại thúc đích thị là độc thân cẩu trong truyền thuyết. Cùng hội cùng thuyền, Cao Cường có niềm cảm thông vô cùng sâu sắc.
Các ngươi hiểu lầm rồi, thị nữ phụ trách vườn thượng uyển bao lâu nay vẫn luôn mát mẻ thế này đấy. Cơ mà thôi đi, giải thích xong phụ hoàng đã đen càng thêm đen. Nghĩ được đến đây Tiêu Diễm Phượng dứt khoát bật ngón tay cái ra điều khen ngợi Cao Cường.
Đúng lúc này nhóm thị nữ lần lượt đưa rượu tới tận tay từng người.
Xong xuôi mới thấy Tiêu Chiến Hoàng nâng cao li rượu và nói:
“Dài dòng chỉ làm mất nhã hứng, thôi thì cùng nhau cạn li rượu này rồi mọi người tự do vui vẻ đi vậy”
“Cạn li!!!” – Phía dưới ầm ầm đồng thanh hô vang, tiếp sau đó là tiếng nốc rượu cứ ừng ực ừng ực.
Tiêu Chiến Hoàng cạn li xong liền không quấy quả thêm nữa. Thay vào đó là cùng với đám lão đầu ngồi chè chén tại chiếc bàn tròn xếp đặt cách xa khu bàn tiệc.
Bữa tiệc theo hình thức Buffet, món ăn bày la liệt ai thích gì tự chọn, muốn ngồi bàn hay đứng thì tuỳ.
Cứ ngỡ là đối thủ cạnh tranh trên sàn đấu thì đám tuyển thủ sẽ làm mặt lạnh với nhau. Nhưng không, bọn họ túm năm tụm ba ăn nói cười đùa khá là vui vẻ ấy.
Tại bàn tròn cũng đang diễn ra tình huống tương tự, khỏi cần phải nghe lỏm, Cao Cường dám khẳng định đã có những mối quan hệ được thiết lập từ trước đó.
Đáng buồn thay chẳng thấy kẻ nào có ý làm quen với nhóm Cao Cường.
Bị người ta cô lập, ok fine, i don’t care.
Cao Cường với Tiêu Diễm Phượng liền chọn một đống lớn món ăn rồi bưng tới chiếc bàn trống. Đại thúc Vân Phong thấy vậy cũng nhanh tay làm vài đĩa đầy ú ụ.
Chỉ là cả ba vừa mới ngồi xuống thì có một thân ảnh tiếp cận, người này lễ phép nói:
“Có thể cho ta ngồi cùng bàn với mọi người được không?”
Là cô nàng Yến Tử, đại diện cuối cùng của Cấm Quân Tân Long. Chắc hẳn không chịu nổi cảnh bị đám tuyển thủ kia ve vãn, mới phải chạy tới đây xin ngồi ké.
Yến Tử có thể tính là người quen, Tiêu Diễm Phượng liền ra hiệu cho nàng ta ngồi ngay bên cạnh mình.
Lần trước chạm mặt tại doanh trại, Yến Tử ăn mặc khá cuồng dã bạo lộ. Có điều hiện nay phong cách đã đổi qua kín cổng cao tường hệt như Tiêu Diễm Phượng.
Nhưng đó là khi ra sân thi đấu trong bộ đồng phục Cấm Quân.
Chứ hôm nay nàng ta cũng chăm chút tóc tai trang điểm kỹ càng lắm đấy. Đặc biệt là khoác lên mình chiếc váy màu xanh dương khá dịu dàng và đầy nữ tính.
Thần kỳ trùng hợp là hôm nay Tiêu Diễm Phượng bận chiếc váy đỏ rực.
Hai nàng ngồi cạnh nhau với hai gam màu nóng lạnh tương phản, nhưng không hề tạo ra cảm giác của sự thiếu hài hoà. Thay vào đó là sự cộng hưởng khiến vẻ đẹp của cả hai được tôn lên càng thêm nổi bật.
Như hai đoá hoa tuyệt sắc mọc cùng một khóm.
Để rồi đua nhau khoe sắc thắm, làm lu mờ hết thảy mọi thứ xung quanh.
Cao Cường rất không muốn lên tiếng vì sợ gây hiểu lầm, cơ mà ngồi đối diện với hai tuyệt sắc giai nhân, ngay cả nói lời tán dương cũng tiếc rẻ thì lại quá sâu kiến.
Có điều không thể tâng bốc quá đà, phải lựa lời sao cho khéo mới được.
Nghĩ ngợi giây lát, Cao Cường bật cả hai ngón tay cái và nói:
“Hai ngươi hôm nay trông cũng ra gì phết đấy”
Yến Tử nghe xong hai mắt chớp chớp, thật không biết nên nói gì cho phải.
Bởi hắn lời lẽ nghe thì có vẻ sở khanh đểu cáng, nhưng dáng dấp lại không giống như có ý đồ gì xấu. Dường như thiếu hụt kỹ năng giao tiếp, cái này thật kỳ lạ.
Chép miệng đầy ngán ngẩm, Tiêu Diễm Phượng quay sang nói với Yến Tử:
“Hắn cứ nghĩ bản thân mình là báu bở lắm ấy, không dám khen ngợi tử tế vì sợ sẽ bị nữ nhân đeo bám. Chúng ta ăn uống thôi, mặc kệ hắn ảo tưởng sức mạnh đi”
“Khục..” – Yến Tử nghe xong thiếu chút thì bật cười, ánh mắt cổ quái nhìn qua Cao Cường một chút. Không ngờ “ôn thần” tính tình lại ẩm ương đến mức độ này.
Hơi hâm hâm, khá thú vị.
Không khó ưa như đám người kia vẫn thường bàn tán.
Đang buồn bực vì bị Tiêu Diễm Phượng nói là ảo tưởng sức mạnh, Cao Cường chợt cảm thấy lành lạnh. Ánh mắt cô nàng Yến Tử này có vẻ gì đó khá là nguy hiểm.
Có nên thẳng thắn yêu cầu nàng ta tránh xa xa một chút?
Dễ dàng bắt bài, Tiêu Diễm Phượng quay sang thở dài nói với Yến Tử:
“Hắn đang sợ bị ngươi bám rồi đó. Đừng nhìn thêm nữa, buông tha cho đứa trẻ đáng thương này đi”
“Hahaha…” – Lần này thì không nhịn nổi, Yến Tử nghe xong liền bật cười giòn tan, cười như nắc nẻ.
Kết quả có thể nghĩ, thanh niên trai tráng xung quanh vừa nhìn tới là cả đám mặt mũi khờ dại hết luôn.
“Tiểu tử ngươi thật ngu ngốc” – Vân Phong đại thúc đầy tiếc hận khẽ nói:
“Nên nhớ rằng mật ít ruồi nhiều, không sớm chộp lấy thì có ngày hối hận. Cứ nhìn Phong thúc mà xem, chẳng biết phải sống cảnh neo đơn đến khi nào nữa đây”
“Cái này ta không tán thành” – Cao Cường lập tức lắc đầu, mỉm cười nói:
“Thứ nhất là ta năm nay mới ngoài 20 tuổi, và thứ hai là ta hiện giờ mới chỉ ở ngưỡng cửa của tu hành. Cuối cùng là bản thân ta còn quá nhiều thiếu sót, chưa bổ khuyết được mà đã vội vàng tính tới chuyện yêu đương thì chỉ làm khổ nhau. Ta không muốn điều đó xảy ra”
“Trình bày vòng vèo quá đó” – Vân Phong đại thúc nghe xong liền bĩu môi:
“Phong thúc thời trai trẻ cũng từng có suy nghĩ tương tự, tiểu tử ngươi đừng có hòng dùng vải thưa mà che được mắt thánh. Nói thẳng là sợ vướng bận cho nó nhanh”
Bận cái quần gì mà bận, nếu ta còn đang đi học thì vẫn chưa đủ tuổi ra trường đâu. Yêu sớm để một túp lều tranh hai trái tim vàng? Được ba hôm người ta chạy mất dép.
Nhưng hình như Phong thúc nói cũng đúng, có một chút ngại ngần vướng bận thì phải. Cơ mà cái này không quan trọng, bởi vì con tim đã thấy rung động lần nào đâu?
Cao Cường tự dưng ngồi im re, Yến Tử liền quay sang hỏi Tiêu Diễm Phượng:
“Hắn lại đang ảo tưởng sức mạnh?”
“Lần này không phải” – Tiêu Diễm Phượng ngay lập tức lắc đầu, đầy tri thức nói:
“Bị tái phát căn bệnh tâm tư phức tạp, hiện đang ngồi tự hỏi lung tung. Vấn đề là ngồi nghĩ ngợi nhưng không ra được đáp án. Sau đó là cái gì khó quá hắn liền bỏ qua”
Những lời này Cao Cường đương nhiên nghe thấy, trên trán nổi lên chi chít gân xanh. Có điều hắn chưa kịp mở miệng phản bác, thì bên ngoài vang lên hàng loạt tiếng nổ.
“OÀNH.. OÀNH.. OÀNH..”
Có biến!!!