- Là như thế này tộc trưởng ...
Cơ Lạp một năm một mười kể lại một lần sự việc.
- Cái gì? Kiệt Sâm bị ám sát? Bây giờ nó đang ở đâu, có bị thương hay không?
Lôi Nặc vốn chỉ ôm thái độ nghe cho vui nhưng không ngờ lại nghe được tin tức Kiệt Sâm bị ám sát, cả người hắn lập tức đứng bật dậy, một cổ khí thế áp bách theo đó tràn ngập cả đại sảnh.
Lôi Nặc trừng lớn hai mắt, mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, cả người lộ ra khí tức cực kỳ nguy hiểm không gì một con sư tử đang phẫn nộ muốn đem cả thiên địa cũng xé nát một thể.
- Cái này ... ta ...
Dưới khí thế áp bách của Lôi Nặc, Cơ Lạp hoảng sợ đến lắp bắp nói không ra lời.
- Nhị đệ, ngươi bình tĩnh lại một chút!
Lôi Áo cũng đứng bật người dậy bước tới chắn giữa Lôi Nặc và Cơ Lạp dùng thanh âm hoà ái hỏi:
- Kiệt Sâm thế nào, có sao không? Hiện giờ nó đang ở đâu?
Nghe thanh âm hoà ái của Lôi Áo, Cơ Lạp cũng bình tĩnh lại nói:
- Kiệt Sâm không có việc gì, nhưng đã bị đám người bên nha môn của gia tộc Lạp Đế Căn bắt đi rồi, bọn chúng còn nói nếu muốn mang Kiệt Sâm ra thì phải để gia tộc Thác Đức chúng ta tới chuộc người!
- Gia tộc Lạp Đế Căn, nha môn!
Lôi Nặc thì thào vài tiếng, hai tròng mắt bắn ra hàn quang khiếp người.
- Đại ca, ta đi trước xem thế nào, bất kể là ai dám can đảm tổn thương con ta thì ta sẽ bắt hắn chết không toàn thây!
Lôi Nặc lạnh lùng nói, cả người nhoáng lên đã lăng không hoá thành một đạo lưu quang bay nhanh về phía nha môn Vương thành.
- Nhị đệ ...
Lôi Áo chỉ kịp vươn tay lên thì thân ảnh của Lôi Nặc đã biến mất trên không trung rồi.
- Có người ám sát Kiệt Sâm còn có cả gia tộc Lạp Đế Căn? Hừ!
Lôi Áo híp mắt lại, một tia lệ mang loé lên:
- Xem ra gia tộc Thác Đức chúng ta đã lâu không phát uy nên người khác đã quên mất chúng ta rồi. Lần này ta muốn xem là ai dám có can đảm ám sát người của gia tộc Thác Đức chúng ta?
Lôi Áo khoát tay bước nhanh ra đại sảnh, chỉ để lại một mình Cơ Lạp đứng đó ngẩn người.
- Phi hành ... cái ... cái này ... là phải đạt tới Thất giai Hoàng Linh Sư mới có thể lĩnh ngộ được! Hoàng Linh Sư, Hoàng Linh Sư chính là thực lực đỉnh phong của cả vương quốc a ...
Cơ Lạp thì thào lẩm bẩm, bên tai nghe được tiếng ra lệnh đầy âm trầm của Lôi Áo:
- Lập tức triệu tập tất cả thành viên của gia tộc cho ta, toàn bộ Vương thành giới nghiêm để tìm kẻ hiềm nghi, các ngươi trước hết cùng với ta đi tới nha môn đòi người!
Cơ Lạp đang ngẩn ngơ khi nghe được lời này càng cảm thấy choáng váng!
Trên không trung, Lôi Nặc với vẻ mặt lạnh lùng, quần áo phần phật nhìn xuống bên dưới.
Nhìn qua chỗ kiến trúc như ẩn như hiện của nha môn Vương thành bên dưới, linh lực Thất giai trong cơ thể Lôi Nặc cấp tốc vận chuyển, sắc mặt càng thêm âm trầm, hai tròng mắt càng thêm lạnh lẽo.
Lo lắng, vô cùng lo lắng! Lôi Nặc gần như quên mất đẫ bao lâu rồi bản thân không có cảm giác lo lắng như vậy rồi. Con của mình bị ám sát rồi còn bị thế lực của gia tộc Lạp Đế Căn bắt về nha môn, Kiệt Sâm sắp phải đối mặt với cái gì, là một đệ tử dòng chính của gia tộc, Lôi Nặc rất rõ ràng.
Qua nhiều năm đau khổ gắn bó như vậy, trong lòng Lôi Nặc gia tộc tuy trọng yếu nhưng không phải là tuyệt đối, chỉ duy nhất một thứ có thể chiếm hết nội tâm của hắn đó chính là Kiệt Sâm - nhi tử của hắn!
- Nếu Kiệt Sâm có chuyện gì thì ta mặc kệ là ai phái ra thích khách, gia tộc Lạp Đế Căn có cái bối cảnh cường đại ra sao, ta cũng quyết không tha!
Lôi Nặc thầm nói, năm đó khi mới là một Lục giai Tôn Linh Sư, khi đối mặt với gia tộc Đạo Tư - một trong tứ đại gia tộc của đế quốc Khai La, Lôi Nặc cũng không chút nào khiếp đảm, mà hôm nay thực lực của hắn đã đạt tới Thất giai Hoàng Linh Sư thì càng không có chút cố kỵ nào.
Do lo lắng nên linh lực trong cơ thể Lôi Nặc giống như biển gầm bốc lên, tốc độ phi hành của hắn vốn đã cực nhanh, lúc này còn tăng thêm hoá thành một đạo lưu tinh bắn đi. Chỉ gần như một tích tắc sau hắn đã tới trước đại môn của nha môn Vương thành.
...
Hiện tai chính là giờ ngọ!
Dưới ánh mặt trời chói chang, hai gã hộ vệ trước của nha môn hữu khí vô lực ngủ gật.
Hôm nay là ngày Áo Lợi Phất thương hội mở đại hình đấu giá hội nên cả Vương thành vô cùng náo nhiệt, không ít binh sĩ của nha môn đã được phái đi tuần tra bên ngoài, nhưng ở trước đại môn nha môn thì lại là một mảnh tường hoà, yên lặng.
Đột nhiên, một cái bóng đen từ trên trời ụp xuống khiến hai tên hộ vệ giật nảy mình, vội vàng đứng thẳng dậy mở lớn đôi mắt ngái ngủ ra nhìn thì mới phát hiện ở trước mặt không biết từ lúc nào đã xuất hiện một trung niên đại hán.
Hai tên hộ vệ sau khi giật mình thì phát hiện đối phương không hề giống một đại nhân vật nào trong Vương thành nên lập tức cáu kỉnh, không khách khí nói:
- Này, tên kia tới đây làm gì? Đây chính là nha môn của Vương thành, không có việc gì thì cút ...
Còn không để hắn kịp nói xong, một bàn tay to lớn hữu lực đã bóp chặt lấy cổ họng hắn, một cỗ khí thế vô cùng uy nghiêm kèm theo một thanh âm như tiếng sấm rền vang lên:
- Người tên Kiệt Sâm của gia tộc Thác Đức vừa rồi bị đám nha môn các ngươi bắt về hiện giờ đang ở đâu?
Vị trung niên đại hán này chính là Lôi Nặc!
Tên hộ vệ bị Lôi Nặc bóp cổ phát hiện bản thân cho dù giãy dụa thế nào thì tay của đối phương cũng không lay chuyển nên sợ hãi nói:
- Ta ... ta ... ta không biết!
- Ngươi ... ngươi muốn làm gì? Có biết đây là đâu không? Dám xong tới phủ nha môn, ngươi chán sống rồi, còn không nhanh bỏ tay xuống, nếu không đừng trách ta không khách khí!
Tên hộ vệ còn lại lúc này cũng đã hồi phục tinh thần rút trường kiếm bên hông ra chỉ vào Lôi Nặc, gầm lên.
- Hừ!
Lôi Nặc không thu được đáp án mình cần nên hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném tên hộ vệ trong tay qua một bên rồi nhấc chân bước vào bên trong nha môn.
Tên hộ vệ bị quăng ra căn bản một tiếng rên cũng không kịp thốt ra đã trực tiếp ngất đi.
- Ngươi muốn chết!
Thấy bộ dáng của đồng bạn, tên hộ vệ còn lại liền gầm lên, linh lực Nhị giai trong cơ thể vận chuyển vung kiếm chém xuống đầu Lôi Nặc.
- Hừ!
Lôi Nặc đang lo lắng cho an nguy của Kiệt Sâm nên ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, tay phải vung mạnh ra sau đập thẳng vào mặt tên hộ vệ kia khiến hắn cùng với trường kiếm của hắn bay ngược ra ngoài bất tỉnh tại chỗ.
...
Trong phòng thẩm vấn, Kiệt Sâm bị hai tên binh sĩ giữ chặt đang ra sức giãy dụa, hai tên binh sĩ này chỉ là Nhị giai Linh Sĩ làm sao có thể giữ được Kiệt Sâm nên lập tức bị ném bay ra ngoài.
- Mẹ nó, xú tiểu tử, vẫn còn hung hăng sao? Xem ra vừa rồi ta vẫn còn nhẹ tay a!
Khắc Nhĩ Phỉ Đức nhếch miệng cười một tiếng rồi lấy đà nhào tới đạp một cước lên người Kiệt Sâm.