Trong đình, một lớn một nhỏ, một cao một thấp tạo thành đường sóng đôi.
Lạc Lạc siết quả đấm, ý định nhanh chóng chuyển động.
Nhìn vẻ mặt của hắn không giống như đang nói đùa chút nào, cảm giác hắn cho nàng…….chính là hắn nhất định không chỉ định nàng làm vương phi không được.
Về phần nguyên nhân cặn kẽ……..Không rõ ràng.
Chợt, bên ngoài lương đình truyền đến âm thanh của Tả thừa tướng ------
“Lạc vương gia.”
Nụ cười trên khuôn mặt Thương Nguyệt Vô Triệt khẽ che giấu, động tác rất nhanh mà từ trên chỗ ngồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc ở bên cạnh Lạc Lạc, hắn thật nghiêm túc mà phân phó một câu: “Ở chỗ này chờ ta một chút, nhớ kỹ không được bỏ đi, nếu không hậu quả ngươi cứ chờ xem.”
Lạc Lạc bĩu môi, ánh mắt trong suốt nhìn về Tả thừa tướng.
Trong nháy mắt vừa rồi, nàng nhạy cảm mà bắt được giữa Thương Nguyệt Vô Triệt cùng Tả thừa tướng hình như có chút quái dị.
Bên kia, Tả thừa tướng chỉ thản nhiên liếc Lạc Lạc một cái, liền cung kính đi về phía Thương Nguyệt Vô Triệt hành lễ.
Thương Nguyệt Vô Triệt gật đầu một cái: “Tả thừa tướng, bên này mời.”
Vì vậy, bọn họ cùng nhau quẹo khúc quanh mà biến mất ở bên kia hành lang, chỉ để lại Lạc Lạc ở nguyên tại chỗ.
Ở nơi không ai để ý, Thương Nguyệt Lưu Vân hai tay ôm vai đứng ở trong góc nhỏ, tròng mắt đen mang theo suy tư nhìn về phía Lạc Lạc, khuôn mặt tuấn ngạo mang theo một tia nghiền ngẫm.
Một tùy tùng đi bên cạnh Thương Nguyệt Lưu Vân, trên gương mặt trẻ trung mơ hồ chìm trong đau thương của bão kinh phong sương.
“Thập Nhị gia, đứa nhỏ kia chính là tiểu vương phi Thập Tam gia chỉ định, nàng gọi là Thượng Quan Lạc Lạc.”
“Chính là nàng……….Khiến Lạc vương gia chính diện lý luận cùng Tả thừa tướng? Dựa theo tính cách của Lạc vương gia, nàng có khả năng gì khiến Lạc vương gia chấp nhất nàng như vậy?”
Câu nói sau cùng hắn nói rất thấp, trong âm thanh có vô số trầm tư.
Thuận theo, hắn giống như vô ý hỏi: “Nhược Phàm, ngươi cảm thấy đứa nhỏ này có chỗ gì hơn người?”
Nhược Phàm quan sát Lạc Lạc một chút, sau đó cân nhắc trả lời: “Dám ở trước mặt hoàng thượng ngang nhiên kháng nghị, lá gan rất lớn.”
Thương Nguyệt Lưu Vân híp híp mắt.
Chỉ là lá gan không thể nào hấp dẫn được Thương Nguyệt Vô Triệt………..
Mấp máy môi mỏng xinh đẹp, hắn bước qua chỗ Lạc Lạc.
Bên trong lương đình kia, Lạc Lạc âm thầm đảo tròn mắt.
Thật ra thì, nàng đã sớm cảm giác có người đang nhìn chằm chằm nàng rồi, hơn nữa còn là cái loại thăm dò tựa như đáng giá cái gì đó.
Nàng giả bộ không biết cái gì hết mà chậm rãi đợi đối phương đến đây.
Cho đến khi tiếng bước chân rõ ràng của hắn truyền vào trong tai, nàng mới giả bộ phát hiện mà quay đầu lại.
Kẻ đến thì không có ý tốt, nàng chính là nhàm chán muốn tìm người so chiêu.
Nằm ở trên bàn đá, nàng giương mắt, rất trẻ con mà nhìn hắn: “Nơi này đã có người, nếu như các hạ muốn hóng mắt thì xin lần sau hãy đến sớm.”
Ngụ ý nàng muốn độc chiếm chỗ này.
Thương Nguyệt Lưu Vân chau mày, thú vị mà nhìn Tiểu Oa Nhi không một chút khách khí đối với một người lạ này.
“Cái đình đủ lớn không phải sao?”
Lạc Lạc ngón tay vòng chơi đuôi sam, mắt chớp chớp mà nhìn hắn: “Ý của ta là ta không hoan nghênh ngươi.”
Nàng cố ý dùng một loại ánh mắt ‘ngươi rất ngu nghe không hiểu lời của ta’ nhìn hắn.