Trong một căn phòng bí mật hắn ngồi nghiêng mình trong bóng tối, đôi mắt lạnh lẽo quan sát đoạn video trên màn hình ghi lại toàn cảnh trong Phong Sương chẳng có điểm gì khác biệt một tòa thạnh nhũ đủ màu sắc lấp lánh dưới ánh đèn huỳnh quang, hắn thất vọng tắt đi. Nửa người tựa ra ghế.
- Chuyện kia tra tới đâu?
- Đã có kết quả -Vệ sĩ đưa một xấp văn kiện ra trước mặt hắn.
- Có thể lui.
Hắn liếc qua một xấp văn kiện chi chít chữ, mọi chi tiết đều liên quan đến Vi Quốc Lâm.
Vi Quốc Lâm thân phận khiến hắn chú ý, rất nhiều người nhầm tưởng rằng cha của Vi Quốc Lâm là người nước ngoài bởi Vi Quốc Lâm có vẻ bề ngoài mang hai dòng máu Âu - Á. Nhưng sự thực là trong cuộc chiến tranh thế giới thứ hai khi lính ngụy còn sót lại một vài tàn binh, số phận không may cô gái bị cưỡng bức thành quả để lại một Vi Quốc Lâm ra đời. Vi Quốc Lâm từ nhỏ sống cùng mẹ ở làng chài làm đủ nghề để sinh sống, sau này lớn lên xin vào làm tại một quán cơm bưng bê phục vụ ở đó. Thấy Vi Quốc Lâm là người nhanh nhẹn lại có tướng mạo, một người khách quen giới thiệu cho công việc mới nhàn nhã hơn. Công việc chủ yếu là đưa đón vị thiên kim tiểu thư nhà họ Dương sau này là vợ của Vi Quốc Lâm. Chuyện tình của bọn họ cũng chẳng có gì đáng để nói, họ đến với nhau cũng chỉ vì mục đích. Vi Quốc Lâm khi chưa cưới thiên kim nhà họ Dương có yêu một người con gái tên là Thanh Hoa hai người quen biết nhau từ hồi học đại học. Thanh Hoa cũng từng là bạn học với thiên kim nhà họ Dương. Thanh Hoa thường hay ghen tị khi bạn mình xung quanh luôn có nhiều người chú ý, đi học luôn có người đưa kẻ đón. Rất nhiều người theo đuổi trong số người theo đuổi các chàng đều là người có địa vị giàu sang gia đình có chức có quyền nhưng cô tiểu thư xinh đẹp không yêu một ai trong số đó mà chỉ yêu một anh chàng sinh viên nghèo học giỏi lại có tài hát hay, chính vì giọng hát mà cô tiểu thư chết mê chết mệt. Thanh Hoa đem chuyện này kể với ông Dương Tuấn Hùng, ông đã ngăn cản dùng một số tiền lớn buộc chàng trai nghèo rời xa con gái yêu của mình, bởi ông cũng chỉ có duy nhất một mình cô con gái, vợ thì mất sớm ông đã dồn hết tình yêu vào cô con gái bé bỏng của mình. Là một người cha, người mẹ vì tương lai của con ông sẽ không gả con gái của mình vào một chỗ không có tương lai.
Cuộc sống không như ý muốn, con người cũng phải thay đổi không một ai có thể thoát khỏi sự cám dỗ mê hoặc của quyền lực - địa vị giàu sang - vinh hoa phú quý. Đồng tiền đã làm mờ mắt con người, khi sống ở thời đại này có tiền có tất cả, không tiền sẽ chẳng ai nhìn đến. Vi Quốc Lâm, từ một con người không ham địa vị bỗng thay đổi trở thành một con người mưu mô đầy thủ đoạn, trên đoạn đường thăng tiến có Thanh Hoa hỗ trợ. Nhận thấy Vi Quốc Lâm là người nhanh nhẹn lại có khiếu trong việc kinh doanh Dương Tuấn Hùng đã cho đi học để nâng cao tay nghề trong việc quản lý, nhờ có tài ngoại giao, tài ăn nói chẳng mấy chốc Vi Quốc Lâm có chỗ đứng trong giới thương trường, nhiều người hai trêu đùa Dương Tuấn Hùng thật tốt số khi có con rể tương lai tài giỏi. Bởi hai người không có tình yêu nên cuộc sống của họ không có gì tốt đẹp ngoài sự cãi vã. Khi Dương Tuấn Hùng mất cuộc sống của họ ngày càng tồi tệ hơn, Vi Quốc Lâm ngang nhiên đưa Thanh Hoa về sống cùng một mái nhà sống với nhau một cách công khai.
Hắn lẳng qua bên không muốn xem nữa, thì ra là vậy. Đúng như hắn dự đoán Thanh Nhã không phải cốt nhục của lão vì vậy mà lão tỏ ra thờ ơ.
Vì không muốn đứa bé sinh ra bị người đời sỉ nhục chê trách nên Dương Vân mới đồng ý lấy Vi Quốc Lâm. Vi Quốc Lâm cũng vì mục đích chính là tài sản lớn của gia đình nhà họ Dương, không nghĩ tới một cô tiểu thư ngoan ngoãn lại làm một việc không ai lường trước được khi mang thai với người tình, chính vì việc này Dương Tuấn Hùng mới đồng ý cho con lấy Vi Quốc Lâm mặc dù lúc đầu ông có cảnh cáo khi Vi Quốc Lâm có ý với con gái của mình, Vi Quốc Lâm vì biết Dương Vân có thai khi Dương Vân thú tội với cha. Ý đồ của Vi Quốc Lâm nảy sinh từ đó và uy hiếp Dương Tuấn Hùng, vì không muốn to chuyện, không muốn bị con gái mang tiếng xấu rồi ảnh hưởng đến thanh danh nên Tuấn Hùng Đã đồng ý điều kiện của Vi Quốc Lâm.
Hắn còn được biết thêm cái chết của mẹ Thanh Nhã là do hai người họ bày mưu hãm hại, mục đích chính là phần sở hữu tài sản khổng lồ.
Hiện tại hắn còn nhiều chuyện phải làm nên chưa thể xử lý những kẻ từng sỉ nhục Thanh Nhã, cứ để cho họ dong chơi vài ngày cho thoải mái khi đó hắn sẽ xử lý từng người một. Trước tiên hắn lên kế hoạch đánh bại công ty Quốc Thanh bởi cô ty đó vốn thuộc quyền sở hữu của Thanh Nhã hắn sẽ cho họ từ từ nếm mùi vị đau khổ thất bại. Hiện tại công ty của hắn đang rơi vào tình trạng giao động khi cổ phiếu công ty ngày càng giảm. Chuyện này hắn phải đích thân ra tay bởi vụ việc gần đây đều do Nam Khánh gây ra, đứng đằng sau Nam Khánh còn có Lâm Phàm đang thừa cơ đục nước béo cò, vì vậy mà hắn phải gác lại mọi chuyện để bình ổn công ty.
Giữa lúc ấy lại có chuông điện thoại reo là số máy của Khiêm. Hắn vội nghe.
- Chuyện gì?
Đầu bên kia Khiêm trả lời: "Phu nhân đòi đi xem ca múa."
- Ở đâu?
"Hình như là có đoàn nghệ thuật biểu diễn tiết mục múa giao lưu gì đó trong đêm liên hoan văn nghệ tối nay tại nhà hát Thanh Thành"
- Mời họ về biểu diễn.
"Liệu có ổn không?"
- Quẳng cho họ một số tiền lớn rồi đưa về bằng mọi giá.
"Tôi hiểu" - Khiêm tắt điện thoại sau đó len lén nhìn cô qua cửa phòng thực sự rất khó xử. Nhẹ nhàng thở ra đành nghe theo lệnh mặt dày tới nơi năn nỉ đoàn ca - múa - kịch, nếu không tới đành dùng vũ lực. Khiêm gọi điện cho thuộc hạ dặn dò vài câu.
- Tôi muốn đi ra ngoài - Cô thò đầu ra khỏi phòng, thực sự muốn nổi điên khi bị kiểm soát. Ngoài ăn uống ra Lý Nam không cho cô làm bất kỳ một chuyện gì đi đến đâu cũng có người theo sau ngay cả đi vệ sinh cũng đứng ngoài cửa, lúc trước khi còn ở Lầu Đài Lý Nam Vương cho Vương Đình giám sát, còn bây giờ Lý Nam lại cho Khiêm. Mấy ngày nay cô cảm thấy khó chịu và bức bối trong lòng, nếu cứ như vậy chắc cô sẽ nổi điên với hắn.
- Tôi đã gọi cho ông chủ...
- Hắn nói sao? - Cô nổi cáu với Khiêm.
Khiêm ngạc nhiên nhìn cô, từ lúc bị giam trong lâu đài cô cũng nổi cáu thường hay đập phá đồ, quát tháo người làm, từ khi bị đưa đến Đam Mê tính khí cô thay đổi trở nên dịu dàng nhã nhặn. Nhưng hôm nay cô nổi cáu còn đáng sợ hơn những lần trước. Đôi mắt trừng lên sắc bén lạnh thấu xương như muốn xé người Khiêm ra thành từng mảnh. May nhờ có mặt nạ nếu không nhìn khuôn mặt của Khiêm có bộ dạng rất khó coi. Mỗi khi nhận nhiệm vụ hay thay đổi người trong mỗi người vệ sĩ họ đều phải thay đổi mặt nạ, rất ít người biết mặt thật của nhau ngoại trừ hắn.
- Ông chủ, cho người đi mời họ tới đây...
- Hắn điên rồi hả, tôi muốn ra ngoài.
- Tôi...
- Đi chết đi.
RẦM....
Khiêm phản xạ kịp thời nếu không khuôn mặt sẽ bị cánh cửa đập nát khi cô đóng cửa thật mạnh. Thở nhẹ một hơi Khiêm lắc đầu.
Cô đi đi lại lại trong phòng tức không thể tả. Thực sự là thời gian gần đây cô rất khó chịu, hơi một tí là nổi cáu. Chỉ được đi lại quanh ra vườn rồi vào nhà chẳng khác gì tù nhân như vậy ai chịu nổi, Thanh Nhã trước kia bị giam giữ như vậy hơn năm trời nếu không phát điên mới lạ, chỉ có vài ngày cô đã thấy khó chịu rồi chứ đừng nói đến một năm. Cô vốn là một người không chịu ở yên một chỗ thích đi chỗ này một lúc rồi chỗ kia hoặc cùng bạn bè ngồi tán chuyện phiếm thảo luận một vấn đều gì đó rất rôm rả.
Tối qua vô tình xem TV thấy thống báo trường nghệ thuật W & B mà cô từng học có tham gia biểu diễn tại nhà hát lớn Thanh Thành, cô muốn tới để gặp những người bạn thân, nếu không xem TV cô đã quên mất mình từng học cái gì. Từ khi trở thành Thanh Nhã cô không có thời gian để nhớ lại, khi đó bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra khiến cô phải sống trong sự sợ hãi. Nay sống trong cảnh được nuông chiều, Lý Nam lại đối xử rất tốt không như những lần trước nên cô cũng thấy thoải mái, đôi khi còn nổi cáu với hắn, hắn không nói gì chỉ ôm cô rồi mỉm cười. Những lúc ngồi ngẩn ngơ một mình cô nghĩ rất nhiều, cô vốn là một con người thích tự do sống tự lập làm theo ý mình, khi phải làm theo ý người khác khiến cô rất khó chịu. Cô muốn thoát ra khỏi sự kiểm soát của Lý Nam, sống dựa dẫm vào đàn ông rồi ỷ lại, tối đến tắm rửa nằm trên giường đợi chờ ân ái điều đó chẳng khác gì một con điếm đến giờ thì ngửa ra. Cuộc sống như vậy đối với cô mà nói rất bức bối, nhục nhã... cô không hiểu sao nhiều phụ nữ có thể sống như thế được?
Gần đến giờ biểu diễn khiến chân tay cô ngứa ngáy lòng thì nóng như lửa đốt. Lâu lắm cô không được xem các bạn múa, cô rất muốn nhìn thấy các bạn. Múa vốn là niềm đam mê từ hồi nhỏ vì thế cô rất thích xem, hễ có buổi biểu diễn ca múa nhạc ở đâu cô đều đi hết, ước mơ của cô sau này sẽ trở thành một diễn viên múa, cô rất muốn tiếp tục bước đi trên con đường mà mình đã định sẵn nhưng trước tiên phải thoát khỏi sự kiểm soát của Lý Nam. Quan trọng hơn phải tìm ra nửa chiếc chìa khóa còn lại để phá hủy có như vậy Vương Đình mới tạm thời thoát nạn, tìm cách loại bỏ dược tình trong người Vương Đình đó là điều mà cô lo lắng nhất, đợi đến khi mọi chuyện xong xuôi cô mới có thể an tâm lo cho sự nghiệp và niềm đam mê của mình. Ngặt nỗi, Lý Nam quản lý quá chặt nên cô không thể tự ý đi lung tung để tìm kiếm chìa khóa, nửa chiếc chìa khóa sau mới gọi là quan trọng.
Mắt cô đảo nhìn xung quanh căn phòng, nhìn ra cửa sổ cô chợt nghĩ ra điều gì đó rồi chạy vào nhà tắm. Cô khẽ mỉm cười khi nhìn thấy cửa sổ nhà tắm, sự cố gắng leo treo cuối cùng cũng được đáp lại khi cô đứng bên ngoài cửa sổ. Từ lầu hai nhìn xuống cô lắc đầu, chân, tay bắt đầu run, sợ độ cao vốn ăn sâu vào máu, mất công leo ra chẳng lẽ lại leo vào mà leo vào không dễ một chút nào khi không có điểm tựa tường rất trơn bóng, trượt chân xuống không bị chột cũng bị què. Đã trót rồi cô tự an ủi mình nhắm mắt mà leo xuống, cẩn thận quan sát sau đó chậm rãi leo xuống theo đường ống thoát nước may mắn còn có mấy thanh sắt thuận tiện cho cô bám vào. Khi cô chuẩn bị nhảy xuống, một điều tồi tệ diễn ra cô trượt chân ngã, chưa kịp hét cơ thể đã tiếp xuống đất rất an toàn nhẹ nhàng mà êm ái.
- Muốn chết phải không?
Một giọng nói đầy sự tức giận từ trên đỉnh đầu dội xuống khiến cô giật mình, người đó không ai hết chính là Lý Nam. Cô không nghĩ hắn lại trở về nhanh như vậy.
Khi Khiêm gọi điện lại nói rằng cô đang nổi giận nên hắn vội về nhà, về vừa tới cổng vô tình ngước lên nhìn thấy thân ảnh của cô đang leo xuống khiến tim hắn muốn bắn ra khỏi lồng ngực, hắn không dám lên tiếng chỉ sợ cô sẽ ngã xuống điều hắn lo đã thành hiện thực may mắn hắn kịp thời đỡ. Nhìn khuôn mặt cô biến đổi như tắc kè hoa khiến hắn càng thêm tức, cô vốn là người quan trọng với hắn nếu cô bị làm sao hắn sẽ điên lên mất. Cô gượng cười.
- Thử cảm giác lạ ấy mà.
Đầu hắn xì khói đen vây quanh, ánh mắt tức giận đen tối một mảng. Một cái đánh khá mạnh vào mông khiến cô giãy nãy.
- Anh làm cái quái gì thế hả?
- Em vừa làm cái gì?
- Ai bảo anh không cho tôi đi.
- Tôi đã cho người mời họ tới.
- Tôi không thích, tôi muốn đi - Cô giãy nảy muốn thoát xuống, hắn bế cô vào nhà.
- KHIÊM...
Khiêm từ trên lầu chạy xuống chết đứng người khi nhìn thấy cô trên tay hắn, còn ánh mắt hắn khỏi nói cũng đủ biết.
- Như thế nào để cho phu nhân leo ra ngoài.
- Không liên quan đến anh ta - Cô vội lên tiếng.
- Lần này không thể tha thứ cho cậu được, suýt chút nữa phu nhân bị mất mạng cậu hiểu chưa hả, tự đi nhận lấy hình phạt.
- Anh không hiểu tiếng người à, tôi nói không liên quan tới anh ta.
- Lỗi là tôi đã không chông coi phu nhân cẩn thận - Khiêm cúi đầu.
- Đi đi - Hắn ra lệnh.
Khiêm xoay người bước đi.
- Đứng lại - Cô quát.
- ĐI MAU - Hắn quát lớn.
- ĐÃ BẢO ĐỨNG LẠI! - Cô cũng không chịu kém cạnh - Anh mà bước đi, biết tay tôi.
Khiêm không biết làm cách nào khi hai người họ như vậy.
- Em còn lên tiếng hình phạt cho cậu ta sẽ nặng hơn.
- Anh là cái quái gì cứ bắt người khác phải nghe theo anh thế, anh luôn bắt ép họ làm cái này cái kia, tại sao anh không hiểu cảm nghĩ của họ khi bị bắt ép làm điều mình không muốn họ cũng có suy nghĩ và lòng tự tôn riêng, anh luôn chà đạp lên sự tôn nghiêm của họ có thấy quá đáng lắm không, khi có kẻ chà đạp lên sự tôn nghiêm của anh, anh có quyền tức giận xử phạt họ, vậy họ không phải là con người à, hay anh chỉ coi họ như một con chó phục dịch dưới chân anh, cẩn thận có ngày chó cắn chết anh, đừng tưởng có tiền muốn sao cũng được, đừng coi trời bằng vung hiểu chưa?
- Em...em...
- Em cái con khỉ, buông tôi xuống.
Hắn cứng lưỡi không thể nói được gì, chưa bao giờ thấy cô nổi giận như thế, gần đây cô hay nổi giận mắng hắn một cách vô cớ, lần này vì chuyện của Khiêm mà cô nổi điên với hắn nói một hơi dài rồi lại thở gấp vì mệt.
- Cười cái gì, cút đi cho tôi - Hắn ném chiếc điện thoại trên tay về phía Khiêm nhưng lại ném trúng tấm bình phong.
Hắn thấy bờ vai Khiêm hơi rung rung biết ngay Khiêm đang nhịn cười, lần đầu tiên hắn bị mắng xa xả như bị tát nước vào mặt. Hắn vốn là con người cao ngạo bao nhiêu người đều phải sợ và tuân theo làm gì có chuyện bị sỉ vả thế kia. Khiêm cười bởi vì khuôn mặt của hắn cứ nghệch ra, miệng thì há hốc còn đôi mắt mở to tròn nhìn chằm chằm vào miệng cô đang mắng, hắn khi đó nhìn thật khờ khạo.
- Quay lại -Cô lên tiếng.
- Em muốn tôi phạt cậu ta thì đứng lại đó.
Cô nhìn hắn đầy hoài nghi xong cô hỏi lại bằng giọng dịu hơn: - Không phạt anh ta?
- Em muốn phạt cậu ta? - Hắn hỏi lại.
- À, không không... không phạt thì tốt rồi?
- Hừ!
Hắn hừ nhẹ sau đó đặt cô xuống ghế, nắm lấy người cô để kiểm tra xem có bị thương ở đâu không.
- Khiêm - Hắn lên tiếng gọi khiến cô giật thót tim.
- Anh lại muốn phạt anh ta?
- Tôi không phải kẻ tiểu nhân.
- Tiểu nhân thấy rõ.
Hắn trừng mắt, đúng lúc Khiêm đi vào, hắn quay sang phía Khiêm.
- Tìm thợ về lắp lại toàn bộ khung cửa cho tôi.
Cô quay đi không nói gì, coi như xong, kế hoạch trốn đi đã bị thất bại. Nếu có lần sau cô cũng không mạo hiểm, hai lần mạo hiểm khiến Khiêm suýt vì cô mà bị trừng phạt, sự trừng phạt của hắn đối với Khiêm ra sao cô không biết nhưng cô biết nó chẳng tốt đẹp gì?
- Tôi muốn đi tới nhà hát Thanh Thành - Cô vẫn không quên mục đích của mình nên nhắc lại.
- Nửa tiếng nữa họ sẽ tới đây.
- Nhưng tôi muốn tới, tôi không phải là tù nhân của anh suốt ngày ở trong nhà tôi thấy mệt mỏi.
- Vậy tôi đưa em đi dạo... ờ... xem ca nhạc múa hát gì gì đó nữa.
Hắn thấy cô trợn ngược mắt nhìn nên thuận miệng nói thêm, có vẻ như bây giờ hắn hơi sợ cô thì phải bản thân hắn thấy như vậy. Khi cô nổi cáu cũng đáng phải chú ý, nhưng không sao cô muốn thế nào hắn đều chiều theo ý, hắn muốn bù đắp lại cho cô khoảng thời gian cô đã chịu khổ. Không nói thêm lời nào hắn vội chạy ra ngoài chuẩn bị xe.
Đúng lúc ấy Khiêm cầm điện thoại của hắn đi tới khi có cuộc gọi, hắn nhíu mày khi nhìn trên màn hình điện thoại, nghe qua rồi tắt máy, hắn do dự một hồi bởi ở công ty lại xảy ra chuyện, lại là Nam Khánh đứng sau vụ này vẫn là Lâm Phàm hai người bọn họ hợp tác với nhau, mọi việc càng ngày diễn ra theo chiều hướng tồi tệ nhất. Hắn nhìn cô, cô quay đi một cách thờ ơ, cuối cùng hắn đành để cho Khiêm đưa đi nhưng hắn cũng không quên cảnh cáo Khiêm.
- Đi thôi - Cô vội nắm lấy tay Khiêm lôi đi sợ hắn sẽ thay đổi ý.
Hắn tức giận nhìn theo, khi tay cô nắm lấy tay Khiêm mà lôi đi, liệu có cần thể hiện sự vui mừng quá đáng như thế không? Đợi khi đi xem về cô sẽ biết tay.
Đi được một đoạn đường cô bắt Khiêm dừng xe lại để mua một vài túi bắp chiên bơ và nước ngọt, vào trong không có gì ăn thật buồn chán đó cũng là một thói quen của cô khi đi xem hát.
- Ô, Thanh Nhã phải không cháu?
Một giọng nói êm dịu cất lên, cô quay sang phía bên cạnh và nhận ra mẹ của Vương Đình trên tay ôm một túi đồ to, đồ nhỏ có lẽ bà vừa đi siêu thị về.
- Bác, mua gì nhiều thế ạ!
- Hôm nay Vương Đình ở nhà nó nói lâu không được ăn bánh do bác làm, này tới nhà bác, bác làm món bánh mà cháu thích ăn Vương Đình cũng thích nên hôm nay bắt bác phải làm thật đúng dịp.
- Dạ! Để cháu giúp bác một tay - Cô mỉm cười rồi cầm lấy túi trên tay bà.
- Phu nhân...
Bà quay lại nhìn người vừa kêu hai từ Phu Nhân đó, rồi quay lại nhìn cô.
- Thế...thế...
Bà không nói được một câu hoàn chỉnh, sự vui mừng của bà bị dập tắt, trên khuôn mặt già nua thoáng hiện lên tia ưu thương. Cứ nghĩ rằng con trai đã tìm được bạn gái nào ngờ người con gái bà ưng ý đã có chồng.
- Mẹ!
Một giọng nói từ bên kia đường cất lên, Vương Đình đi tới bước chân dừng lại khi nhìn thấy cô.
- Vương Đình - Cô vui mừng khi nhìn thấy Vương Đình, còn Vương Đình vẫn lạnh lùng nhìn cô như người xa lạ, mãi lúc sau mới đi tới.
- Chào cô!
- Đội trưởng.
Khi cô đang chuẩn bị cất tiếng thì Khiêm bước lên cúi chào, dù sao Vương Đình vẫn là cấp trên của Khiêm.
- Ừ! - Vương Đình nhàn nhạt đáp lại - Mẹ, đây là đồng nghiệp của con, còn đây là ai con không giới thiệu mẹ cũng đoán ra.
Vương Đình không muốn nói ra cô là vợ của Lý Nam Vương, nếu giới thiệu Khiêm là đồng nghiệp hẳn bà sẽ hiểu cô là ai.
- À, vậy hả? - Bà khẽ đáp.
- Mẹ về trước đi, con về sau.
- Ừ - Bà quay sang phía cô - Lát nữa nhớ tới nhé, bác sẽ làm cho cháu.
-Vâng ạ!
- Phu nhân sắp tới giờ biểu diễn - Khiêm lên tiếng nhắc nhở.
- Tôi biết.
- Cô định đi đâu vậy?
Vương Đình nhìn túi bắp chiên bơ trên tay cô rồi hỏi.
- Xem buổi biểu diễn ca - múa - kịch, anh đi cùng tôi nhé!
- Có lẽ là...
- Đi - Cô nắm lấy tay Vương Đình, Vương đi né đi nên cô nắm hụt.
- Xin lỗi, cô nên cẩn thận một chút bởi bên ngoài rất nhiều người đang nhìn vào.
Đúng vậy, nếu ai đó mà chụp hình rồi đưa lên báo sẽ rất rắc rối, tuy rằng những người đó đối với Vương Đình xử lý rất dễ, nhưng Vương Đình sợ những tấm ảnh đó đến tay Lý Nam khi đó không biết cô sẽ ra sao, mặc dù hắn cưng sủng cô, nhưng khi thú tính của hắn bộc phát sẽ khó lường được, về bản thân thì Vương Đình không lo, điều lo nhất chính là cho cô.
- Vậy tìm nơi nào đó ngồi nói chuyện, tôi muốn hỏi anh một vài chuyện - Cô đề nghị.
- Đội trưởng, tôi biết một nơi hai người có thể nói chuyện.
Vương Đình và cô đều nhìn Khiêm, Khiêm thấy hơi ái ngại, cô hai lần giúp Khiêm thoát khỏi sự trừng phạt của hắn nên muốn làm điều gì đó cho cô nhưng không có cơ hội, thật may hôm nay có cơ hội nên muốn báo đáp một chút. Khiêm cũng biết Vương Đình rất muốn ở bên cô nhưng không có cơ hội. Thôi thì liều một phen giúp cho bọn họ có chút thời gan tâm sự bên nhau.
Khiêm đưa hai người tới một nơi rất yên tĩnh ít người qua lại, phía trước hiện ra một ngôi biệt thự nhỏ lấp ló sau giàn hoa tigon màu hồng nhạt, xung quanh ngôi nhà có thảm cỏ xanh mượt cùng hàng cây dừa cảnh thẳng tắp. Chiếc xe ô tô dừng lại. Cô mở cửa xe bước ra. Trước mắt cô là ruộng hoa hồng trải dài trong nắng, mùi hương hoa hồng thật thơm dịu, xung quanh cách đó xa xa một có nhà dân sinh sống một vài người đang chăm sóc tỉa tót những bông hoa. Cô hít lấy một hơi dài, cảm giác thật dễ chịu.
- Đây là nhà anh sao? - Cô quay sang hỏi Khiêm.
- Nhà của một người bạn nhờ tôi chông coi giúp, phu nhân chìa khóa đây. Hai người có chuyện gì thì nói mau lên nếu không ông chủ gọi điện tới sẽ rất phiền.
- Cảm ơn anh.
Vương Đình nhìn Khiêm rồi gật đầu coi như đó là một lời cảm ơn. Trong đội vệ sĩ ai cũng biết Vương Đình có tình cảm với vợ của ông chủ trong khi đó ông chủ cũng yêu thương chiều chuộng vợ hết mực, mối tình tay ba này thật là phức tạp.
Vương Đình cảm thấy bản thân đang phạm phải lỗi lầm, đây chẳng khác gì là một cuộc tình vụng trộm, thực lòng Vương Đình cũng rất muốn gặp cô nhưng không có cơ hội. Hôm nay có cơ hội không dễ gì lại bỏ qua.
Mọi thứ đồ dùng trong ngôi biệt thự nhỏ đều gọn gàng ngăn nắp rất sạch sẽ, điều này nói lên Khiêm thường lui tới đây để quét dọn. Căn nhà nội thất được bố trí không cầu kì sang trọng mà rất đơn giản khiến không gian trở nên ấm áp.
Cô đi vòng quanh ngôi nhà xem xét sau đó trở lại phòng khách ngồi xuống đối diện Vương Đình.
- Trong tủ lạnh có đồ uống, cô uống gì?
- Có nước cam không, tự nhiên tôi thích uống.
Vương Đình đi đến bên tủ lạnh, cô nhìn Vương Đình làm rất thành thạo điều này chứng tỏ vẫn hay làm thường xuyên. Vương Đình đặt ly nước cam xuống bàn, cô vội cầm lấy uống một hơi cạn khiến Vương Đình trợn mắt nhìn.
- Cô còn uống nữa không?
- Đủ rồi, anh pha cũng khéo.
Cô ngả lưng ra ghế vươn vai làm một động tác thể dục. Không khí trong căn phòng bỗng trở nên im lặng khi cả hai không nói gì, không phải rằng không muốn nói mà không biết bắt đầu từ đâu, nhịp tim trong lồng ngực bây giờ đang đập loạn không đúng nhịp. Tâm trạng thật căng thẳng, thật may khi bước vào đây Vương Đình đã kịp uống thuốc để khống chế cơn đau khi bị dược tình phát.
- Huyền Chi - Thật lâu Vương Đình mới cất tiếng. Cô hử một tiếng nhẹ rồi ngẩng đầu nhìn.
- Lý Nam, đối xử với cô như thế nào, có đối xử tốt không.
- Hắn gần đây đầu óc có vấn đề nên đối xử với tôi rất tệ.
- Lý Nam đã làm gì cô?
Vương Đình trong lòng lại khẩn trương lo lắng, hẳn là Lý Nam lại hành hạ cô như mọi khi.
- Hắn không làm gì, hắn tưởng mình là ai chứ, tại sao hắn cứ áp đặt cho người khác phải nghe theo chứ, hắn tự cho mình là vua rồi áp đặt thế này thế kia thật tức chết, hắn không cho tôi đi đâu suốt ngày giam trong nhà chẳng khác nào một tên tù nhân.
Nhắc đến hắn khiến sự bức bối trong lòng cô bộc phát. Cô xả nỗi bực tức ấm ức ra một hồi và cảm thấy rất dễ chịu.
- À quên lần đi đến động Phong Sương trong người anh có cảm nhận được gì không?
- Lần đó...
Vương Đình hồi tưởng lại khi đi đến động Phong Sương, cảm giác lúc đó vừa thân quen vừa xa lạ. Ở đó như có một cái gì khiến Vương Đình cảm thấy đau đớn, vì sao đau đớn thì không rõ. Dấu ấn trong tay tự nhiên lóe sáng một màu vàng nhạt rồi biến mất, khi lên đến chùa một vị lão tăng lắc đầu nhìn Vương Đình thở dài rồi lẩm bẩm. "Duyên mệnh" Vương Đình sẽ trải qua một tai kiếp, vận mệnh có qua được hay không điều đó còn phụ thuộc vào kẻ đã thắt dây.
Vương Đình thôi suy nghĩ nhìn cô, cô chính là Thánh Nữ, Vương Đình từng hỏi nhưng cô đã trả lời không biết Vương Đình đã hiểu vì sao cô không thể nói. Kiếp trước từng yêu tha thiết, kiếp này vẫn vậy, vẫn yêu và bảo vệ.
- Hẳn là anh đã mơ thấy mọi chuyện?
- Ừ, nhưng chỉ biết một phần, còn một người không biết là ai?
- Thái Tử - Pháp lực của hắn rất mạnh.
- Nếu không tới Phong Sương cốc, tôi sẽ không tin rằng kiếp trước mình từng là bán yêu. Mọi chuyện đều khởi nguồn ở đó...
- Nơi đó cũng là nơi kết thúc, Vương Đình.
- Hử?!
- Tôi hứa với anh sẽ tìm ra cách giải trừ phong ấn.
- Không cần, chuyện giải trừ phong ấn không đơn giải như cô nghĩ.Thái Tử từng bỏ lời nguyền ngay trong máu của mình rồi mới rắc lên người Nhai Tệ như reo rắc một mối tai họa.
- Tôi rất muốn đến Phong Sương Cốc nhưng ngặt một điều không thể đi được, Lý Nam quản lý tôi rất chặt.
- Tôi sẽ đến đó một lần xem sao, cô thấy đói không? - Vương Đình không muốn nhắc tới điều này nữa nên chuyển đề tài.
Đúng lúc có tiếng gõ cửa rồi Khiêm bước vào trên tay một túi đồ ăn nhanh và một ít bánh ngọt. Khiêm đặt xuống bàn sau đó lui ra ngoài. Vương Đình mở túi lấy đồ ăn nhẹ bày ra trước mặt cô, cô xoa xoa bàn tay vào nhau.
- Bánh ngọt, lâu mới được ăn.
Cô dùng ngón tay trỏ quẹt một đường kem bỏ vào miệng chậm rãi thưởng thức.
- Ngon lắm anh ăn đi.
-Ừ!
Vương Đình dùng muỗng múc lên một miếng nhỏ chậm rãi thưởng thức. Cô liếc nhìn, cách ăn uống thật lịch sự tao nhã mà đẹp mắt, nhưng ăn như vậy cảm giác cứ như cô dâu mới về nhà chồng. Cô ngoắc ngoắc ngón tay Vương Đình ghé lại gần cô. Cô cầm lấy giấy lau, lau nhẹ lên môi khiến Vương Đình ngây người một chút, khi đã hiểu ra nguyên nhân vội lấy tay che miệng vờ ho khan, uống một ngụm nước nhỏ cảm thấy một chút hổ thẹn dâng lên trong lòng.
- Bánh hơi ngọt quá - Vương Đình đứng dậy đi đến bên cửa sổ vì trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
Bên ngoài tiếng cười đùa của đứa bé cùng cha mẹ trên ruộng hoa khiến Vương Đình thèm khát có một mái ấm gia đình bên người mình yêu. Cuộc sống như vậy có lẽ không bao giờ thành hiện thực, suốt đời sẽ gắn bó với mùi thuốc súng - máu - và nước mắt.
Cô cũng đứng dậy đi đến bên ngước nhìn ra ngoài, đôi mắt nhìn về một nơi xa xăm.
- Trước đây tôi cũng từng có một mơ ước được sống với người mình yêu trong một khu vườn đầy dãy những bông hoa và thảm cỏ xanh mượt, sáng dậy tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn sáng thật ngon...nhưng mọi chuyện bây giờ trở thành như vậy?
- Cô vẫn yêu người bạn trai đó (?)
- Lúc trước là vậy, tình yêu của tôi đối với anh ấy chưa đến lúc mặn nồng, còn bây giờ....
Cô quay sang nhìn Vương Đình, theo bản năng Vương Đình cũng quay sang nhìn cô, bốn mắt chạm nhau.
- Tôi phát hiện ra gần đây tôi thích một người, người đó chính là anh.
Vương Đình giật mình, không lẽ cô đã nhớ lại mọi chuyện mà Vương Đình đã xóa đi kí ức của cô. Đúng vậy, cô đã nhớ lại tất cả những gì mà Vương Đình đã cố gắng xóa đi. Khuôn mặt của cô bỗng nóng ran ửng đỏ khi nhớ lại sự việc ở Đam Mê. Vương Đình đã bị cô "cưỡng" một cách mạnh mẽ. Cô vốn không thuộc mẫu người phụ nữ chỉ biết e ngại không dám bày tỏ với người mình yêu, yêu hay không yêu cô đều nói rõ quan điểm của mình một cách thẳng thắn.
- Giữa hai chúng ta là không thể cô có biết không?
- Chuyện gì cũng có thể, nếu đã quyết tâm.
- Không đơn giản như cô nghĩ.
Đúng vậy, cô nghĩ quá đơn giản. Vương Đình hiểu rõ Lý Nam hắn sẽ không bao giờ chấp thuận hay để yên trong chuyện này, hắn vốn là kẻ độc tài, một kẻ như vậy dễ gì mà buông tha. Bản thân Vương Đình cũng yêu cô rất nhiều, rất muốn lắm chứ nhưng duyên phận đã định như vậy rồi, hai người sẽ không thể đến được với nhau. Một tình yêu từ ngàn năm trước vốn nhiều đau khổ, kiếp này cũng vậy luôn là kẻ đến sau cùng. Yêu cô liệu có phải làm sự sai lầm không? Nhưng đối với Vương Đình yêu cô là một điều hạnh phúc. Tình yêu đó không có nghĩa rằng, yêu là phải đáp lại. Chỉ cần yêu và chỉ vì yêu đây cũng là một cách để yêu. Tình yêu này mãi mãi là một đường thẳng song song không bao giờ có điểm kết thúc.
- Anh luôn đối xử tốt với tôi, vì sao vậy?
- Vì sao... vì tôi là người giám hộ cô, tôi và cô không nên có buổi gặp mặt như vậy nữa tôi bây giờ không còn là người giám hộ cô. Lý Nam biết sẽ không hay. Cũng muộn rồi cô nên quay trở lại nhà.
Không phải Vương Đình sợ Lý Nam, chỉ lo rằng Lý Nam sẽ vì cô mà làm khó cô không những vậy sẽ uy hiếp Vương Đình bởi hắn hiểu rõ Vương Đình rất yêu thương mẹ của mình, Vương Đình chỉ lo nghĩ tới mẹ già khi bị cuốn vào vòng chơi nguy hiểm.
Cô đột nhiên ôm lấy Vương Đình, quá bất ngờ nên tay Vương Đình dơ lên ở khoảng không khá lâu sau mới từ từ hạ xuống chạm tay lên eo nhỏ chậm rãi siết lại rồi ôm lấy thật chặt cô vào trong lòng.
- Vì sao vậy, vì sao anh không chịu thừa nhận bản thân mình có tình cảm với tôi, anh sợ cái gì?
- Vì hai ta vốn định sẵn không thuộc về nhau, đúng là tôi rất yêu cô nhưng tôi cũng rất lo cho cô.
- Mặc kệ, tôi không cần biết, anh lúc nào cũng vậy chỉ lo nghĩ cho người khác không chịu lo nghĩ cho mình, bao nhiêu đau thương đều một mình âm thầm chịu đựng.
- Được cô yêu tôi cảm thấy bản thân đã hạnh phúc lắm rồi, cuộc sống sẽ không bao giờ như ý. Huyền Chi, hãy sống vui vẻ và hạnh phúc...
- Làm sao tôi có thể hạnh phúc được khi biết người tôi yêu là anh... cũng đúng, hai ta không thể ở bên nhau, tôi không xứng đáng với anh bởi tôi từng là một con điếm phục dịch dưới thân của bao gã đàn ông, tôi còn cảm thấy bản thân mình thật ghê tởm...
- Đừng nói nữa - Vương Đình ngắt lời cô, cánh tay vì thế mà siết cô càng chặt, khuôn mặt đau khổ vùi sâu trong tóc cô, trái tim vì thế mà đau đớn, đau lắm đau không thể tả chỉ biết rằng đau mà thôi - Cô biết không, tôi rất yêu cô, yêu, yêu nhiều lắm, yêu cô hơn chính bản thân mình... nhưng mà...
Vương Đình không nói gì thêm nhẹ nhàng ẩn vai cô ra hai bàn tay Vương Đình chạm lên khuôn mặt bé nhỏ ướt đẫm nước mắt nhẹ nhàng lau đi, ánh mắt Vương Đình nhìn thẳng vào trong đáy mắt có thể nhận ra tình yêu cô dành cho.
- Tôi rất yêu cô có biết không, cho dù sau này cô có ngăn cấm không cho tôi yêu thì trái tim tôi vẫn mãi yêu cô. Bởi trong giấc mộng tôi từng thấy cô sẽ chết đi một lần nữa chỉ vì tôi, tôi không muốn cô phải chết, nếu hai ta cứ cố chấp người thân sẽ gặp nguy hiểm cô hiểu không, đó là lý do hai ta không thể gặp nhau.
Dứt lời Vương Đình lại ôm cô thật chặt, cô vùi đầu trong lồng ngực rắn chắc.
- Là Lý Nam Vương hay Lý Nam sẽ uy hiếp.
- Không hẳn là hắn, tôi có nằm mộng thấy, Thái Tử đã tìm lại được sáu nguyên thần phân tán hiện đã hợp nhất chỉ còn hai nguyên thể nữa, một nguyên thể hầu như độc lập hoàn toàn không bị chi phối, muốn hủy hoại hay giải trừ phong ấn cho tôi nguyên thể độc lập sẽ tự tay đâm chết Thái Tử, nếu nguyên thể độc lập không đủ mạnh sẽ bị khống chế ép sát nhập, khi đó giải trừ phong ấn sẽ dùng tới máu của cô nữa chính vì vậy tôi không muốn.
- Anh có nhìn thấy nguyên thể đó là ai không?
- Không.
Những giọt nước mắt của cô làm áo sơm mi trắng ướt đẫm trước ngực, cô khóc khiến cõi lòng Vương Đình dường như tan nát, không nói gì chỉ ôm cô thật chặt, thật chặt mà thôi. Cô cũng ôm Vương Đình thật chặt, tiếng khóc nghẹn vẫn vang lên.
- Đừng khóc nữa mà, tôi hiểu...
- Anh không hiểu được đâu. Làm sao đây, làm sao có thể tìm ra người đó để giải trừ phong ấn cho anh.
Cô đẩy Vương Đình ra rồi đến bên ghế ngồi xuống, Vương Đình chỉ đứng tại chỗ nhìn. Rất muốn an ủi nhưng đôi chân không thể nhấc nổi. Cô lau nước mắt khi Khiêm bước vào.
- Đội trưởng, phu nhân hai người nói hết chưa, ông chủ gọi điện tới...
- Cậu lui ra đi, cô ấy sẽ về ngay bây giờ.
Khiêm lui ra ngoài. Vương Đình đi đến bên cô, đặt tay lên vai bóp nhẹ rồi ngồi xuống cạnh, nắm lấy bàn tay cô.
- Huyền Chi, đến giờ về rồi.
Cô ngước nhìn Vương Đình. Bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, cô cảm thấy dễ chịu và ấm áp. Vương Đình lần nữa lại ôm cô vào lòng, không biết đến bao giờ mới gặp lại cô.
Cô bước vào trong xe ló đầu ra ngoài cửa kính rồi hỏi.
- Anh không về luôn sao?
- Tôi đi chỗ này có chút việc, Khiêm đưa cô ấy về cẩn thận.
Nhắc nhở vài câu, chiếc xe cũng dần chuyển bánh rời đi. Vương Đình ôm lấy tim gập người bước vào nhà lục lọi trong túi áo khoác lôi ra một lọ thuốc luống cuống đổ ra tay một vài viên rơi xuống sàn. Thật lâu sau cơn đau mới bình ổn. Vương Đình tựa người ra ghế. Cơ thể ngày càng một theo chiều hướng xấu, nếu không tìm cách hóa giải dược tình mọi chuyện càng tệ hơn lúc đó cho dù có uống dược để khống chế cơn đau bộc phát cũng không còn tác dụng.
Dù uống thuốc nhưng cơn đau vẫn không giảm, dường như càng đau thêm, Vương Đình ôm lấy tim, người hơi gục xuống.
Tách...tách...
Một giọt...hai giọt máu rơi xuống sàn nhà, vì đau quá Vương Đình nắm chặt lấy ly thủy tinh để nén cơn đau, chiếc ly không thể chịu đựng được sức lực của Vương Đình nên đã bị vỡ đôi những mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào tay. Chuông điện thoại reo, bàn tay run rẩy vươn ra cầm lấy điện thoại, trên màn hình hiện lên cuộc gọi của Bảo An.
Chưa đầy hai mươi phút, cánh cửa bật ra Bảo An một thân tiều tụy hốc hác xuất hiện, nhanh chóng lao tới chỗ Vương Đình đang đau quằn quại trên mặt sàn, áo sơ mi trắng nhuốm một vùng màu đỏ. Bảo An vội bắt mạch và xem qua.
Mất gần hai tiếng đồng hồ Vương Đình mới qua khỏi cơn đau, mệt mỏi ngồi dậy tựa người vào ghế, bàn tay di nhẹ trên trán. Bảo An trên khuôn mặt vừa tức giận vừa lo lắng. Khi nghe hơi thở và giọng nói của Vương Đình đã biết không được ổn, gạn hỏi mãi Vương Đình mới chịu nói ra địa điểm. Có thể thấy Bảo An rất lo vì lo cho Vương Đình mà ngày đêm miệt mài nghiên cứu nhằm tìm ra thuốc giải để giảm bớt những cơn đau. Dù cảnh báo nhưng Vương Đình vẫn bỏ ngoài tai, cố chấp cũng chỉ vì tình. Bảo An cũng vì người mình yêu thương mà hi sinh đã quá nhiều mặc dù biết tình yêu đó sẽ không được đáp lại, được yêu và hi sinh cho người mình yêu đó là điều mà Bảo An nghĩ mình nên làm, làm gì đó cho người mình yêu được hạnh phúc đó cũng là một cách để thể hiện tình yêu của mình.
- Hiện tại tình trạng của cậu ngày một xấu đi, tôi nói tại sao cậu không chịu nghe.
- Chỉ trích gì để sau được không, tôi muốn yên tĩnh một lúc.
Vương Đình nhắm mắt lại dưỡng thần. Bảo An không nói gì, đôi mắt nhìn vào Vương Đình đầy đau khổ. Nếu không có máu của Lý Nam Vương giải trừ, dược tình sẽ bộc phát độc tính mạnh hơn, tới thời điểm này độc đang dần phát, điều tồi tệ cũng sắp diễn ra. Hiện tại Bảo An cần thêm máu của cô nhưng làm sao mà gặp được, đây là điều mà Bảo An lo lắng nhất. Máu của Lý Nam Vương phải do chính tay hắn đưa cho hoặc là cô người hắn hận nhất mới có thể thành dược, nếu có thể Bảo An đã không để cho Vương Đình phải chịu đau đớn đến bây giờ.