[Dịch]Đừng Nên Gặp Lại

Chương 147 : Ngoại truyện I




Năm giờ sáng, Doãn Ước bừng tỉnh từ trong mộng, phát hiện toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Cơ thể rã rời, cô vùng dậy định đi rót nước, cử động vài cái lại nằm trở về. Một cánh tay từ trong chăn vươn đến, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.

– Sao vậy, lại mơ thấy Trịnh Đạc à?

Trong bóng tối, giọng Kỷ Tùy Châu mang đến cảm giác an ổn.

– Ừm.

– Về nước rồi sẽ tìm bác sĩ cho em, phải từ từ chữa tật xấu này mới được.

Cả ngày mơ thấy tình địch của anh là sao chứ, quan trọng lại là một tên tâm lý biến thái.

Doãn Ước nghe ra anh đang ghen, không khỏi mỉm cười:

– Đâu có, chỉ là mơ thấy cảnh tượng nổ súng hôm đó. Trịnh Đạc sao rồi?

– Chưa chết được, nhưng mà cũng không chịu nổi. Em nhẫn tâm thật, phát súng đó bắn vào gần vết thương cũ của hắn, lần này không chết thì cũng phải lột mấy lớp da. Cơ thể hắn vốn yếu ớt.

Kỷ Tùy Châu đôi lúc rất khinh bỉ con người Trịnh Đạc, không phải kim cương thì yên phận làm đồ sứ đi, yên ổn làm bác sĩ khoa mắt thì có gì không tốt, khi không đi học người khác làm sát thủ biến thái. Tốt xấu gì cũng lo luyện tập cơ thể cường tráng một chút chứ, như thế rất tốt, ăn một viên đạn, còn phải lãng phí nhân lực vật lực của Australia liều mạng cứu hắn.

Không đáng.

– Anh ta về nước sẽ bị xét xử ư?

– Nhà họ Trịnh đương nhiên không hy vọng như vậy. Họ hẳn sẽ nghĩ hết mọi biện pháp để Trịnh Đạc ở lại Australia, dù sao hiện tại chứng cứ định tội được hắn cũng không nhiều lắm. Mấy vụ án giết người trước kia, nhiều nhất hắn chỉ mang tội xúi giục, nếu Phương Thành Tựu không chỉ chứng hắn, thậm chí hắn sẽ không gặp rắc rối gì. Giết Trịnh Ngọc ngoại trừ khẩu cung của Ngải Băng ra, không có chứng cứ hữu lực khác. Cảnh sát thậm chí còn chưa tìm được xương cốt của Trịnh Ngọc, cho nên chuyện này có lẽ cũng không giải quyết được gì. Còn lại chỉ có sự kiện bắt cóc lần này, em và Ngải Băng không bị gì cả, ngược lại hắn bị thương nặng nhất, mức độ phạm tội thế này ở Australia mà nói, ở tù chưa được mấy năm là tại ngoại rồi.

Doãn Ước có chút không rõ:

– Nhà họ Trịnh thực sự sẽ tha thứ cho anh ta à? Giết chết con trai lớn ưu tú của họ, họ cứ vậy bỏ qua?

– Không bỏ qua thì sao, ai cũng là con cháu họ hết, chết thì chết rồi, cũng không sống lại được. Hiện tại họ chỉ muốn bảo vệ đứa còn lại thôi, nếu không nhà họ Trịnh sẽ tuyệt tự tuyệt tôn mất.

Đối với gia tộc lớn thế này mà nói, việc thừa kế còn quan trọng hơn bất cứ điều gì. Không có người thừa kế hết thảy đều là nói suông, hiện tại có lẽ điều họ hy vọng nhất chính là Trịnh Đạc có thể kết hôn sinh con, ít nhất có thể có một đứa con đã, vậy thì sau này thật sự xảy ra chuyện gì, nhà họ Trịnh cũng không sợ tuyệt hậu.

Bí ẩn và hủ bại của đại gia tộc, không phải người bình thường như Doãn Ước có thể nghĩ đến được.

– Em cảm thấy Trịnh Ngọc chết rất oan ức.

– Nói đến cùng, chuyện này cũng có trách nhiệm của chị em trong đó.

Doãn Ước im lặng, Kỷ Tùy Châu nói đúng, cô không phản bác được. Cô nhớ tới phản ứng hôm đó khi Từ Tri Hoa biết được chân tướng. Nếu không phải Ngải Băng bị Trịnh Đạc đánh đến mặt mũi sưng vù, Từ Tri Hoa hẳn là sẽ tát chị ấy rồi.

Trước kia cảm thấy chị ấy đáng thương, hơn mười năm có nhà không thể về. Hiện tại Doãn Ước lại cảm thấy chị ấy thật đáng giận.

– Nếu năm ấy chị em không phản bội Trịnh Đạc, những chuyện sau đó có phải sẽ không xảy ra hay không?

– Khó nói lắm, Trịnh Ngọc mang đến áp lực cho hắn không phải ngày một ngày hai, chị em chẳng qua cũng chỉ là mồi lửa thôi. Em không biết chứ, Trịnh Đạc học đại học ở Mỹ, chuyên ngành chính của hắn là tâm lý học, khoa mắt là sau này chuyên tu thêm mà thôi. Nhưng sau khi về nước hắn lại che giấu mà sống, chuyên về khoa mắt thôi. Em cảm thấy hắn là vì bản thân học không giỏi tâm lý học, hay là vì nguyên nhân nào khác? Người muốn phạm tội, đôi khi thứ họ muốn chính là một cơ hội. Cơ hội có sớm có muộn, nhưng sẽ đến thôi. Một khi đến rồi họ sẽ ra tay, hơn nữa không đến ngày họ bị bắt thì vĩnh viễn cũng không ngừng tay.

Với chút kiến thức tâm lý học của Phương Thành Tựu ở trong nước, làm sao là đối thủ của Trịnh Đạc được, bị hắn lựa chọn rồi lợi dụng là chuyện hợp lý thôi.

Hơn nữa theo biểu hiện của Phương Thành Tựu cho thấy, dường như hắn rất hưởng thụ cuộc sống này.

– Con người họ như thế, xem ra, bị kẻ mạnh chi phối cũng không có gì mất mặt, trái lại là một loại vinh quanh. Anh nghĩ lúc Trịnh Đạc đỡ đạn thay em, tâm lý của Phương Thành Tựu hẳn là rất khó chấp nhận. Anh từng nghe người trong trạm giam đề cập, Phương Thành Tự không ngừng hỏi Trịnh Đạc tại sao lại làm như vậy. Có lẽ Phương Thành Tựu thà rằng viên đạn đó bắn vào người mình.

Doãn Ước nghe đến nổi da gà, người có tâm lý sùng bái dị dạng như thế, cô chẳng tài nào hiểu được.

– Em thà rằng anh ta chưa từng đỡ đạn cho em.

– Chuyện đó với hắn mà nói không phải chuyện xấu, ít nhất hắn có thể tránh khỏi hoài nghi. Vụ án của Hà Mỹ Hi điều tra khá nhanh, em lại hoài nghi hắn, hắn dùng một viên đạn để tiêu diệt lòng nghi ngờ của em, với hắn mà nói có lợi chứ không có hại. Con người chúng làm chuyện gì cũng sẽ cân nhắc thiệt hơn, em không cần quá để tâm.

Nói đến đây, Kỷ Tùy Châu mỉm cười xoa đầu Doãn Ước, khích lệ cô:

– Anh thật không ngờ nha, lần này em thông minh như vậy. Súng kia là em chuẩn bị trước rồi à?

– Ừm, em cảm thấy Trịnh Đạc kỳ kỳ, với súng anh ta đưa cho em, em cũng không yên tâm, liền âm thầm chuẩn bị cho mình. Em vốn chỉ muốn phòng thân thôi, không ngờ chị em lại ra tay độc ác như vậy.

Cô ngồi dậy bật đèn, xoay cổ một chút. Đừng nói là nặng, đánh cô đã mấy ngày rồi còn chưa trở lại bình thường được.

– Em mượn tay Trịnh Đạch dạy dỗ cô ta, hai chị em coi như huề nhau đi.

Doãn Ước nghĩ đến khuôn mặt của Ngải Băng, không khỏi buồn cười. Chuyện này không trách cô được, ai kêu Ngải Băng không biết diễn trò, làm Trịnh Đạc phát hiện ra khẩu súng đó. Bị đánh xem như quà tặng đi, nhưng mà cô quả thật trút được cơn giận. Tình cảm của cô với người chị này, quả thật có chút phức tạp.

– Em nghĩ sau này em sẽ không giao du với chị ta nữa, người như vậy em chẳng thể yêu được.

– Vậy mặc kệ cô ta đi. Anh nghe nói ý của bà Từ là muốn đưa cô ta đi nước ngoài, nhắm mắt làm ngơ.

Đương nhiên đây chỉ là một phần, nguyên nhân không thể nói còn lại là bởi vì nhà họ Trịnh. Với họ Trịnh mà nói, Ngải Băng là nguồn gốc tất cả mọi chuyện, chị ta còn ở lại trong nước, họ Trịnh tuyệt đối không bỏ qua. Từ Tri Hoa đưa chị ấy ra nước ngoài, đi đến một nơi mà thế lực của họ Trịnh tương đối yếu, Ngải Băng còn có thể bình an vô sự sống sót.

Nếu chị ta còn dám ở lại thành phố B, chưa đến một năm, Từ Tri Hoa sẽ thay chị ta nhặt xác rồi.

Dám đùa bỡn hai cậu chủ nhà họ Trịnh trong tay, Ngải Băng này coi như cũng dũng cảm đấy.

Kỷ Tùy Châu rót ly nước ấm cho Doãn Ước, thấy cô uống nước lại không nhịn được đưa tay sờ bụng cô:

– Sau này mấy chuyện nguy hiểm đừng dây vào nữa, anh lo lắm.

– Em cũng đâu muốn mạo hiểm, nếu không bị bắt cóc, em sẽ vui lắm. Nhưng mà đứa bé này đúng là không chịu thua kém, một chút cũng không.

– Đương nhiên rồi, con của Kỷ Tùy Châu anh, không có khả năng yếu ớt như vậy.

Doãn Ước bật cười, không biết là ai, sau khi cứu cô ra liền điên cuồng lái xe, đến bệnh viện lại bắt ép bác sĩ phải làm một loạt kiểm tra cho cô. Bệnh viện ở Australia không thể so với Trung Quốc, bệnh viện công sẽ sắp xếp thứ tự theo mức độ nặng nhẹ, lúc Doãn Ước tới tay chân lành lặn, không thấy triệu chứng cần cấp cứu gì, người ta hoàn toàn không muốn lo tới, bác sĩ cũng lười đến khám cho cô.

Cuối cùng không còn cách nào, Kỷ Tùy Châu chỉ có thể nổ súng dọn đường, nghe đến mấy y tá bác sĩ quen nhàn hạ ở Australia sững sờ, mấy người châu đầu ghé tai thương lượng hồi lâu, mới quyết định cho cô đi “cửa sau”.

Kỷ Tùy Châu cũng rất muốn mang cô về nước thật sớm.

Nhưng Doãn Ước muốn ở lại vài ngày đã, hôn lễ của cô đi tong rồi, ít nhất phải tận hưởng trời xanh mây trắng ánh nắng ngập tràn trên bãi cát nơi đây chứ.

Australia ngoại trừ mấy thứ này, cũng đâu có thứ gì khác đáng ca tụng chứ?

Kỷ Tùy Châu đồng ý bồi thường hôn lễ khác cho cô, Doãn Ước lại mất hết hứng thú với chuyện này:

– Hay đừng tổ chức hôn lễ nữa, như bây giờ cũng rất tốt rồi. Đợi sau khi sinh con xong chúng ta cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, anh thấy sao?

Yêu cầu này với Kỷ Tùy Châu mà nói còn khó hơn tổ chức một hôn lễ linh đình. Phải biết rằng công việc của anh ngập đầu, rất khó dành thời gian cùng Doãn Ước đi du lịch vòng quanh thế giới.

Vì biết như vậy, nên Doãn Ước mới càng kiên trì muốn có được lời hứa này. Nghi thức có linh đình đến mấy, cũng không sánh được mỗi giây mỗi phút được bầu bạn với người mình yêu mà.

Sau khi trải qua chuyện đó, cô trở nên ngày càng dựa dẫm vào Kỷ Tùy Châu.

Một phát súng đó dường như đã dùng hết tất cả can đảm của cô.

Hai người nằm trên giường một lát, đến bảy giờ, bụng Doãn Ước réo ầm, Kỷ Tùy Châu liền đi làm bữa sáng cho cô. Lúc đến phòng bếp liền đụng phải Doãn Hàm, anh đang phết mứt hoa quả lên bánh mỳ.

– Anh rể.

Sau khi Trịnh Đạc bị bắt, anh bắt đầu dùng xưng hô này gọi Kỷ Tùy Châu, xem như chính thức thừa nhận anh.

Kỷ Tùy Châu đối xử với anh không mặn không nhạt, dường như xem anh và Ngải Băng thành một loại người. Vì thế Doãn Hàm đã mấy lần giải thích:

– Em thật sự không biết chị ấy muốn bắt cóc chị em. Nếu biết em sao lại khoanh tay đứng nhìn chứ. Cho dù người khác nói thế nào, với em mà nói chị của em là quan trọng nhất.

– Nói dễ nghe hơn cũng vô ích, hành động thực tế là quan trọng nhất. Doãn Hàm, cậu còn gì giấu chúng tôi không, chi bằng nói rõ một lần luôn đi.

Doãn Hàm có hơi khó xử, điều có thể nói anh đã nói hết rồi. Từ lúc bắt đầu anh không biết có dính líu đến Trịnh Đạc, anh vẫn nghĩ kẻ uy hiếp mình chính là Phương Thành Tựu. Ngải Băng không hề nói với anh chút gì, nên anh hoàn toàn không biết.

– Năm đó chuyện em gái anh là lỗi của em, anh muốn tống em lại vào tù em cũng không có ý kiến.

– Tôi không nhàm chán vậy đâu. Bỏ qua chuyện Trịnh Đạc đi, Doãn Hàm, mấy năm nay là ai luôn bảo vệ cậu, đừng nói với tôi là cậu không biết nhé.

Doãn Hàm cắn môi, quả thực anh không thể nói.

– Cậu cảm thấy người đó có phải người tốt không?

– Ít nhất với em mà nói là phải- Lúc đến đường cùng cho anh cơm ăn, cho anh chỗ ở, để anh không bị trôi dạt khắp nơi. Người như vậy ở trong lòng Doãn Hàm chính là người tốt.

– Nhưng hắn ở trong lòng tất cả người bị hại và người thân của họ, là một tên độc ác. Hắn và Trịnh Đạc mà nói, không có gì khác biệt.

Bao che tội phạm, mặc dù họ là bị người khác xúi giục, nhưng phạm tội chính là phạm tội.

Doãn Hàm cứng họng không đáp được, anh còn muốn thanh minh mấy câu, nghe được có người đến mở tủ lạnh lấy đồ, mau chóng ngậm miệng không nói gì, cầm hai miếng bánh mỳ và ly sữa của mình, quay đầu ra khỏi phòng bếp.

Kỷ Tùy Châu vừa quay đầu lại, phát hiện Diệp Hải Thần đứng đó, trong tay cầm hộp sữa.

– Sandy sao rồi?

Anh hỏi một câu theo phép lịch sự.

– Rất tốt.

– Vậy hai người…

Diệp Hải Thần đi tới lấy ly, vừa rót sữa vừa nói:

– Chúng tôi chỉ là bạn, đơn giản vậy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.