Lúc An Hân chạy về trên giường, còn đặc biệt để cửa phòng hé ra một chút, như vậy mới có thể nghe rõ thanh âm bên ngoài. Liễu Quý Bạch hình như đi ra khỏi phòng tắm, nhưng được vài bước lại đi vòng trở lại, sau đó An Hân nghe được tiếng máy sấy tóc.
Đợi cho thanh âm máy sấy dừng lại, tiếng bước chân liền đi về phía phòng ngủ, An Hân cũng theo bước chân càng lúc càng tới gần của anh mà khẩn trương, khẩn trương đến mức cuối cùng không chỉ có lồng ngực, mà ngay cả khoang bụng cũng có loại cảm giác mọi thứ xoắn lại cùng một chỗ.
Trong nháy mắt cửa bị mở ra, An Hân lập tức xoay đầu sang một bên nhắm mắt lại, dứt khoát giả vờ ngủ. >////< Ai bảo anh tắm rửa lâu như vậy.
Trong lòng An Hân vẫn khẩn trương muốn chết, tuy rằng giả vờ ngủ, nhưng mà bàn tay nho nhỏ nắm lấy góc chăn vẫn siết đến cứng ngắt, nếu như nhìn kỹ, có thể thấy có chút run rẩy.
Nhưng An Hân nằm nửa ngày, nghe được thanh âm, nhưng không cảm giác được trên giường có động tĩnh gì. An Hân nhịn không được xoay đầu quà, hai mắt mở hí hí nhìn lén.
Liễu Quý Bạch đứng đưa lưng về phía giường không biết đang làm gì, anh không mặc áo, sống lưng quang lõa, phía dưới cũng chỉ mặc một cái quần lót mà thôi. Trong lòng An Hân kêu to không tốt, cậu vừa rồi cũng có thể cởi áo ngủ rồi mới nằm xuống! Đáng tiếc hiện tại hối hận cũng không còn kịp nữa, tay An Hân rụt vào trong chăn, lấy đồ trong túi áo giấu xuống dưới giường, bằng không một chút nữa cởi quần áo ra còn phải đi tìm…
Ánh mắt An Hân nhìn chằm chằm vào Liễu Quý Bạch, dáng người của anh rất đẹp, tuy rằng trước đó cũng đã nhìn thấy, nhưng mà lúc này nhìn lại thấy thế nào cũng có một loại cảm giác không giống bình thường, tựa như tản ra một loại ma lực, khiến người ta máu huyết sôi trào, đầu óc nóng lên. Đặc biệt là thắt lưng của anh, vừa nhìn đã thấy rất có lực…
p(>///////////////////////////////////////////////////
“Không thường làm! Em không biết!! Đã rất lâu rồi chưa làm! Không cần dùng thứ kia!!” An Hân rốt cục thẹn thùng đến không thể chịu được nữa, vừa kêu to vừa xoay người ngồi dậy, cũng không thèm nhìn tới liền cầm lấy món gần nhất, thúc giục Liễu Quý Bạch, “Liền cái này, tắt đèn tắt đèn.”
“À.” Liễu Quý Bạch do dự một giây, quyết định vẫn nghe theo ý của An Hân. Cậu đã thật lâu không làm, vậy anh vẫn nên tiết chế một chút thì tốt hơn. Dù sao về sau ngày còn dài, có thể chậm rãi dùng…
Tắt đèn, An Hân rốt cục cảm thấy tốt hơn một chút, chẳng qua kỳ thật cậu bởi vì bị bệnh quáng gà cho nên chỉ cần chỉnh tối đèn thì chẳng khác nào hoàn toàn mù, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Liễu Quý Bạch hoàn toàn có thể nương theo ánh trăng để nhìn cậu rõ mồn một.
Liễu Quý Bạch không nằm xuống giường, mà là ôm lấy An Hân lật người cậu lại để cậu nằm sấp trên giường, chính mình nằm đè lên, lồng ngực dán vào lưng cậu.
“Học…” An Hân chỉ nói một chữ đã bị Liễu Quý Bạch mạnh mẽ xoay qua lấp miệng bằng nụ hôn. Mà nụ hôn này vừa rơi xuống, An Hân cũng lập tức đáp trả lại. Bên này miệng của Liễu Quý Bạch không nhàn rỗi, bên kia một tay đã vươn xuống trực tiếp bắt được bộ vị đã có chút mềm nhũn của cậu.
“Ư~!!!” Hạ thân của An Hân lập tức bị nắm lấy, thân mình không thể động đậy, ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra. Không dễ gì Liễu Quý Bạch mới thả cậu ra, cậu vừa mới thở hổn hển một hơi thật dài, kết quả tay Liễu Quý Bạch vừa động, cậu liền rên rỉ ra tiếng.
Liễu Quý Bạch hôn lên vai cậu, một tay cao thấp chuyển đọng, thân thể cũng theo tiết tâu ma sát thân thể An Hân, chỗ nào đó cách một tầng vải quần mỏng manh như có như không từng chút một đâm vào mông An Hân.
p(>//////////