ậu cung lại bình an vô sự trở lại, nhị kiều - Nhậm thị, Giang thị vẫn được sủng ái như cũ, vị trí hoàng hậu vẫn siêu nhiên như cũ.
Từ lúc Chu Thừa Hi kế vị, thế cục vẫn đen tối, loạn trong giặc ngoài, còn đang nằm trong thế giáp công của hai cường quốc Nam Bắc, tình thế rất nguy hiểm. Mấy tiểu quốc cũng bắt đầu kiếm cớ gây sự ngoài biên cảnh, cho nên, Khánh Đức Đế cũng chẳng còn đầu óc để ý mấy chuyện vớ vẩn trong hậu cung nữa, ngự giá thân chinh đi thảo phạt mấy tiểu quốc to gan kia.
Thời cuộc khó nói như vậy, việc rời khỏi hoàng cung thật sự là mạo hiểm, nhưng không có ai có thể khuyên can Chu Thừa Hi. Cũng may, trận này đánh cũng không lâu, sau hai tháng, Chu Thừa Hi thu hoạch một lượng lớn tù binh và châu báu trở về hoàng cung Tây Sơn.
Nghe nói nhân chuyến đi này, Chu Thừa Hi cướp về được một mỹ nhân khuynh thành, để phòng người trong hậu cung gây chuyện gì bất lợi cho nàng còn ban Duyên Khánh Cung gần Cam Tuyền Cung ra ban cho mỹ nhân kia, lại đem hết bảo vật do các nơi tiến cống đến mua vui cho nàng, so với Vương Đan ngày xưa – hoàng ân này mênh mông cuồn cuộn chỉ dành cho nàng này, quả thực là được sủng ái nhất hậu cung.
Có người tìm tới tận cửa gây chuyện, vị mỹ nhân khuynh thành kia không nói hai lời liền quăng người xuống hồ, Khánh Đức Đế cũng chỉ có thể cười trừ, vì thế, người trong cả hậu cung này đều biết vị chủ nhân này không dễ chọc.
Thượng Quan Mẫn Hoa cũng biết trong hậu cung xuất hiện một vị mỹ nữ như vậy, nàng ra không được, người khác cũng vào không được, vì vậy cũng chẳng đế chuyện này trong lòng. Cho đến tận một ngày, bên ngoài Cam Tuyền Cung đột nhiên ầm ĩ, ngay cả Tả thống lĩnh Tuyên Sở cũng ngăn không được, nàng đành kéo áo choàng, đứng dậy đi ra ngoài xem thử.
Bên ngoài điện có tiếng đối thoại như sau: “Trong cung này là ai ở?”
“Đây là nơi ở của hoàng hậu nương nương.”
“Họ gì, tên gì, nhà ai?”
“Đương triều hoàng hậu.”
“Tránh ra, bổn cung phải nhìn một cái xem là người nào!”
Vốn cũng chẳng có chuyện gì, chính là lúc Thượng Quan Mẫn Hoa bước ra ngoài lại vừa vặn đối mặt với người nọ.
“Thượng Quan Mẫn Hoa!”
Thượng Quan Mẫn Hoa không nhỡ rõ mình đã từng đắc tối với nữ nhân đã gần ba mươi này khi nào, mặc dù trong thần sắc của đối phương mang theo vẻ cao ngạo trời sinh, nhưng cũng khó giấu đi cảnh “hồng nhan thầm thắt xuân qua”. Nàng cũng không cho rằng Chu Thừa Hi khuyết thiếu tình thương của mẹ đến mức phải đi tìm một bà vợ như vậy về để sủng ái, hoặc là được sủng ái.
Đối phương hiển nhiên là oán hận nàng đến mức hận không thể chẻ xương róc thịt, hét lớn một tiếng, kêu Lã Minh Vọng ngăn Tuyên Sở lại. Lúc hai bên giằng co, nàng kia cầm lấy roi, tự mình quất người. Tốc độ trốn của Thượng Quan Mẫn Hoa không nhanh bằng roi của nàng ta, Như Ý, Cát Tường lại bị người vướng chân, bởi vậy, trên lưng Thượng Quan Mẫn Hoa cứ như vậy nhận một roi bỏng rát ràn rạt.
Thượng Quan Mẫn Hoa chịu không nổi roi này, cả người đổ về phía trước, vừa vặn nhào vào lòng người vừa tới. Chu Thừa Hi thấy trên lưng nàng thấm ra máu, nhất thời thay đổi sắc mặt, nắm chặt đầu roi thứ hai, hét lớn một tiếng: “A Giản!”
Nữ tử kêu A Giản này thấy hắn đến thì bỏ roi xuống, nói: “Anh còn che chở nó, anh còn che chở nó! Nó hại chúng ta thế còn chưa đủ sao? Anh còn phong nó làm hậu, để nó ở trong cung điện mà mẫu hậu yêu nhất! Nếu biết anh như vậy thì ta còn về chỗ này làm cái gì? Đây không còn là nhà của ta nữa rồi!”
Chu Thừa Hi vội buông Thượng Quan Mẫn Hoa ra, tiến lên ôm lấy nữ tử bị kích động kia, nhẹ giọng khuyên bảo, nào là hoàng cung chính là nhà của nàng ta, nàng ta nếu thích Cam Tuyền Cung thì cứ đến mà ở.
Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không có đầu óc mà để ý đến vết thương trên lưng. Nàng cảm thấy bản thân mình cực kì không hay ho. Nữ tử kêu A Giản này chính là trưởng tỷ của Chu Thừa Hi – Chu Thừa Giản. Năm đó chỉ vì chút việc nhỏ mà bị đẩy đi gả cho tiểu quốc xa xôi. Nay ấy à, đệ đệ ruột làm hoàng đế, lập tức về tìm nàng báo thù rồi đây.
Chu Thừa Giản này cũng là kẻ thông minh, sau khi đuổi Thượng Quan Mẫn Hoa khỏi Cam Tuyền Cung ngay trước mặt Chu Thừa Hi – bôi gio trát trấu lên mặt hoàng hậu đương triều thành công xong thì chuyện này cũng coi như bỏ qua. Nhưng Thượng Quan Mẫn Hoa biết đối phương chắc chắn còn có hậu chiêu. Quả nhiên, ngay sau khi nàng chuyển sang Uyển Tư Điện, Chu Thừa Giản xử lý gọn ghẽ Khánh Đức Đế, đưa Vương Đan từ trong lãnh cung ra.
Mặc dù không thể lấy lại ân sủng như xưa, nhưng trong bụng Vương Đan vẫn có con nối dòng duy nhất của Khánh Đức Đế, lại có trưởng công chúa giúp đỡ, cả một chỗ dựa to đùng như vậy tọa trấn ở kia, vị trí Vương thục nghi cũng không một ai đả động được.
Chương Xuân Triều hỏi nàng làm sao bây giờ, Thượng Quan Mẫn Hoa đang nằm ghé trên giường dưỡng thương, trả lời: “Đã bảo ông chuốc mê Tuyên Sở đưa đến trên giường của ta, ông sống chết mặc kệ, giờ Vương thục nghi đã sắp lâm bồn rồi, ông bảo ta đi đâu tìm ra cái thai cho đủ số đây?”
“Kê đơn Tuyên Sở? Mệt cô nghĩ ra!” Chương Xuân Triều mắng to, sắc mặt hắn thay đổi, nhìn ngân kiếm trên tay, nói không được, phải do đích thân hắn ra tay giết mới được.
Trải qua chuyện của Chu Thanh Ca, trong đầu Thượng Quan Mẫn Hoa vốn đã có bóng ma tâm lý, đương nhiên không thể để hắn đi giết người. Nàng nói: “Giết được một người này, sau còn có Đường thị, Tô thị, Cô thị, ông giết được hết à?”
Chương Xuân Triều mặt mũi thâm trầm, hắn lạnh lùng nói: “Cô thật sự muốn Tuyên Sở hầu hạ cô?”
Ông không phải nói võ công hắn cực kỳ cao, khó mà kê đơn được hay sao? Thượng Quan Mẫn Hoa gật đầu như vui đùa, quay đầu nàng liền quên việc này.
Nàng cảm thấy gần đây khẩu vị nàng có chút không bình thường, cũng cực kỳ thèm ngủ. Nàng thực sự hi vọng bản thân mình đã mang thai, bởi vì khả năng trúng sổ xố của tình một đêm cực kỳ lớn. Nhưng là khi y chính bắt mạch kê đơn cho nàng cũng không nói cái gì, nếu thực sự mang thai thật thì một roi kia của Chu Thừa Giản cũng phá nó rồi.
Sờ sờ cái bụng vẫn phẳng lì, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Ờ, đợi sáng mai lúc Chương Xuân Triều đến, lại bảo ông ta bắt mạch cho vậy. Chỉ chốc lát sau, nàng lại tiếp tục ngủ. Cách một ngày, lúc nàng đang nằm trên ghế quý phi nghỉ ngơi, đột nhiên thấy Như Ý, Cát Tường chuyển một bao tải vào, vừa cởi ra liền thấy là Tuyên Sở đang nhắm mắt nằm bất động. Thượng Quan Mẫn Hoa chớp chớp mắt, chỉ vào hắn rồi hỏi: “Có ý gì đây?”
Như Ý Cát Tường trích lại lời của nàng, còn bảo Tuyên Sở này chính là do Chương Xuân Triều mất bao nhiêu công sức mới túm được.
Thượng Quan Mẫn Hoa nổi hứng trí, liên tục nói: “Vậy cũng không thể để ta mê gian hắn chứ? Mau mau, làm hắn tinh lại đi đã!” Như Ý, Cát Tường chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy rồi, liền lặng lẽ lui ra ngoài. Thượng Quan Mẫn Hoa cầm một cái quạt lông, dao động qua lại trên người Tuyên Sở, chậc chậc tán thưởng thân mình hoàn mỹ với những đường cong tinh tráng của hắn, còn cảm khái nói một câu: “Dáng thật chuẩn, thành thục ổn trọng, so với tiểu quỷ kia quả thật là một trời một vực, chậc chậc, thật sự làm cho người ta nước miếng chảy ròng ròng, thú tính nổi cuồn cuộn mà!”
Miệng nàng còn đang đùa giỡn lưu manh, Tuyên Sở đã cởi bỏ dược tính ngồi xuống, trước khi nàng kịp mở miệng gọi người đã kịp điểm huyệt nàng, bắt đầu động thủ cởi quần áo nàng ra. Thượng Quan Mẫn Hoa trợn mắt há mồm, còn biết lật thuyền trong mương giữa lúc thế này, tài quá.
Tròng mắt nàng đảo liên tục, tự nàng chủ động với bị người khác tính kế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha.
Đột nhiên nam nhân có khổ lớn thù sâu trước mắt này tung một bao bột phấn vào không trung, sau đó ôm lấy nàng ấn xuống, đồng thời cũng cởi bỏ huyệt đạo, trong miệng nói một câu: “Đắc tội.”
Thượng Quan Mẫn Hoa biết người xem diễn đã đến, nàng không biết Tuyên Sở dùng cách gì, làm cho trên người mình phủ kín mồ hôi, trong không khí còn tràn ngập một thứ mùi dâm uế, nàng tặc tặc lưỡi, hương vị nụ hôn của Tuyên Sở quả thực không tồi. Cho nên, sau khi nàng có thể cử động được liền lập tức ôm lấy cổ đối phương, nhiệt tình hôn trả, còn cắn mạnh lên cổ hắn một cái.
Sao có thể chịu thiệt oan uổng chứ?