1 canh. . . 2 canh. . . rồi 3 canh giờ. . . hắn vẫn ngồi đó lặng lẽ vuốt nhẹ mái
tóc của bé. Khuôn mặt luôn tươi cười ấy giờ đây trắng bệnh không còn chút sức
sống. Nhìn thấy vậy Kỳ Song thật sự hối hận. Tại hắn, tại hắn mà bây giờ bé
phải đối mặt với tử thần, giữa sự sống- cái chết. Ấy vậy mà hắn vẫn có thể ngồi
đây, vẫn khỏe mạnh
- Xin muội đây. . . muội tỉnh lại đi. . . ta dẫn muội đi lễ hội đc k???
Nỗi đau cào xé tâm can Kỳ Song giờ đây nắm chặt bàn tay bé nhỏ kia. Bây
giờ điều hắn làm chỉ có thể như vậy mà thôi. Muội mau tỉnh lại đi, hắn sẽ không
để muội cô đơn một mình bên gốc hàn mai lạnh buốt ấy nữa.Cũng sẽ không để
muội ấy phải chờ đợi trong vô vọng vào những ngày lễ như thế này. Đáng ra
muội ấy phải sống hồn nhiên như những đứa trẻ khác. Cơ mà tại sao ông trời lại
bất công với muội ấy như vậy. Cướp đi niềm hạnh phúc đó cướp đi tuổi thơ đẹp
đẽ và cũng chính hắn đã để bé phải chịu bao uất ức như vậy.
Cũng tại hắn mà bé bị đánh đập, bị hành hạ sống dở chết dở, là lỗi của hắn. . . .
Lại 1h nữa trôi qua, chỉ còn 3 canh giờ nữa là đến lễ hội rồi, làm ơn tỉnh lại đi
để người làm huynh như hắn có thể làm tròn bổn phận mà bấy lâu nay hắn chưa
làm được. Nhưng chưa bao lâu, bàn bay mà hắn đang nắm bỗng nắm lại thật
chặt, mồ hôi tuôn ra ngư suối, đôi mắt đang nhắm cũng nheo lại như phải chịu
dày vò. Kỳ Song hoảng hốt hét to gọi đại phu. Bỗng hắn nghe được tiếng rên của
bé
- Đưng mà. . . . đừng mà. . . . Kỳ Song. . . Kỳ Song. . .
Sợ hãi vây lấy khiến bé quơ tay như đang tìm kiếm ai đó. Lòng hắn giờ đây k
chỉ có hối hận mà là nỗi thống khổ, ước gì, hắn có thể thay bé chịu đựng nó. Tiến
đến nắm lấy bàn tay bé và ôm bé vào lòng, miệng hắn chỉ có thể mấp máy vài
chữ
- Xin lỗi.. .. xin lỗi .. . .
Bắt mạch cho bé, đại phu khẽ vuốt chòm râu rồi nhăn mày suy ngh. Nhìn thấy
vậy, tâm Kỳ Song bỗng như lộp bộp rơi xuống
- Muội ấy. . .
Đại phu đặt tay bé lại vào chăn rồi dọn đồ nghề. Lúc này, ông mới lên tiếng
- Cô bé tạm thời không sao. Nhưng mạch của cô bé bỗng dưng biến mất
khiến ta k dò ra đc. Nhưng ta có thể đảm bảo cô bé đã k còn nguy hiểm tính
mạng.
Như đc gỡ tảng đá trong lòng, Kỳ Song gật đầu một cái rồi lại bên giường MẶc
Tuyết.
Lấy lại đc ý thức của mình, đôi lông mày khẽ run rẩy, bé cảm thấy thật đau
nha~~~ từ từ thích nghi ánh sáng, đạp vào mắt bé là khuôn mặt Kỳ Song
phóng đại đang lao tới ôm chầm lấy bé. Bé khẽ rên một tiếng, Kỳ Song mới
hoảng sợ bỏ bé ra. Bé nhìn hắn than nhẹ một tiếng, nhưng bất chợt bé nhìn
cánh tay mình. Mặt bé bỗng chốc tái mét sau đó nhìn Kỳ Song giận dữ
- Tại sao??? Đáng lẽ muội nên nói với ta
Cả người bé run run, cười một tiếng bé nói
- Không sao, muội quen rồi.
Ánh mắt Kỳ Song khẽ giao động rồi tràn đầy vào đó là sự xót xa, đau lòng.
Xoa đầu bé, giọng điệu Kỳ Song đầy kiên định
- Từ nay về sau, ta sẽ không để muội phải chịu thiệt nữa.
Trái tim non nớt trong phút chốc nhảy thịc một cái, mắt rưng rưng bé nhoẻn
miện cười
- Dạ
- Thôi muội nghỉ ngơi đi, để ta làm ít đồ ăn cho muội
Xoay người rời đi, Tuyết nhìn bóng lưng cao lớn đó lộ ra nụ cười nhợt nhạt
nhưng lại khiến cho người ta cảm nhận đc đó là nụ cười bất đắc dĩ và ấm áp khi
nhìn Kỳ Song
- Thật không nỡ rời xa huynh. . . . nhưng nếu k rời xa huynh thì. . . . .
**********************************************
Ngày lễ hoa đăng tấp nập, bàn tay âm mưu đang thao túng tất cả
liệu rằng mọi chuyện cx có như ý không??? Câu chuyện giữa Kỳ Song và Mặc
Tuyết sẽ như thế nào??? đợi xem chap sau nhé