3 năm sau *
- A...... tha . . . tha . . . mạng cho tôi đi. .. . cầu xin cô
Đôi mắt phượng sắc bén như chim ưng liếc nhìn một đám người
đang cầu xin mình. Thản nhiên vung tay một cái toàn bộ bóng dáng màu đen
vút lên, trong phút chốc máu chảy thành sông. Nở nụ cười nửa miệng lạnh
lẽo, tiếng nói tựa như tử thần vang lên
- Muốn 'đánh lén ' người của ta ư ???? cái giá phải trả là đây
Nhìn xác người trước mặt mình mắt bị khoét một lỗ, con mắt còn lại
bị đóng băng sắt nung đỏ, khuô mặt chồng chéo những con sâu bọ ngo
ngoe, lại nhìn thân hình chịu vết thương bị cho độc trong đó. Những người
nhìn thấy đều đang có rúm trong góc, bóng dáng thấp thoáng vụt
một cái đến trước mặt họ
- Lần sau nên khôn ngoan một chút, có thể đụng ta nhưng riêng
người đó thì hãy đặt lại mạng sống đi
' vút'
Chiếc trâm khắc đóa hoa đào rực rỡ màu đỏ thắm cắm lên thành nhà,
chiếc bóng tím ấy phất tay một cái sau đó bỏ đi.
Một đêm tẩy huyết, chỉ thấy dòng chữ đỏ khắc trên sàn nhà :
' người không đụng ta, ta không đụng người
Dám dở trò với người đó, ta sẽ khiến các ngươi trả giá '
***************** trong khuôn viên **************
Thân ảnh màu trắng như tuyết dần ngấm thành màu đỏ của máu, Kỳ
Song nhìn cô gái nhỏ bé còn chưa đủ 10 tuổi đang liều mạng sử dụng nội
lực ít ỏi của mình truyền vào thanh kiếm trên tay. Lúc này, Mặc Tuyết đang
học sử dụng kiếm có chứa nội lực và tự mình tạo thành một thanh kiếm có
chứa nội lực thì sẽ thành công giết chết mục tiêu hơn. Khi nghe đến biện
pháp này, 2 mắt Mặc Tuyết tỏa sáng nhìn Kỳ Song khiến hắn không thể
nào đành lòng nên đã lỡ dạy cho cô bé. Nhưng Kỳ Song thật không ngờ
chỉ mới hơn 1 tháng bé đã có thể dùng số nội lực ít ỏi của mình truyền vào
thanh kiếm đó thật. Nhưng thay vào đó Mặc Tuýet lại bị phản phệ bởi đã
đi quá giới hạn của bản thân. Suốt 3 năm nay Mặc Tuyết không ngừng cố
gắng leo lên từng chút một để có thể có năng lực giết người. Tuy nhiên bé
chỉ có thể giết được những người không có công phu mà thôi dù đó đã là
một người trưởng thành đi chăng nữa . Kỳ Song nhìn bé lúc này tựa như có
ma lực có thể khiến người ta không thể nào rời mắt được. Chỉ thấy bé đột
ngột phun ra ngụm máu sau đó dần khụy tay xuống mặt đất. Kỳ Song đã tự
lúc nào ở bên cạnh dơ tay đưa cho bé chiếc khăn
- Kỳ Song ca ca, ta đã có thể sử dụng được chiêu đó rồi, tuy còn tốn
chút sức nha~
Mặc Tuyết vừa thấy ai đó liền lập tức ngẩng đầu lên. Nhìn đôi mắt trong
veo đó, Kỳ Song đành lắc đầu bó tay :
- Đã dặn đừng quá cố sức rồi
Mặc Tuyết nở nụ cười tươi rói
- Nếu không như vậy thì không được nha, ta muốn mình có năng lực
Kỳ Song không nói gì, chỉ xoa đầu bé một cách nhẹ nhàng, sau đó lấy
một lọ thuốc bên mình bắt đầu bôi trên vết thương của bé. Nhưng chưa kịp
bôi, bé đã giật lọ thuốc sau đó chạy vào phòng khóa cửa. Vén tay áo lên
bé nhìn khắp cánh tay mình, hàng loạt vết thương chồng chéo lên nhau
nhìn thật kinh dị. Phải, mỗi khi không có Kỳ Song ở đây bé luôn bị những
người kia ' hành hạ' tận chốn. Đánh, đập, cho ngủ ngoài trời đông buốt giá,.
. . . Mỗi lúc ấy, bé không hề khóc, một giọt cũngkhông. Mặc Tuyết thở dài,
sắp tới, Kỳ Song ca ca sắp phải đi làm nhiệm vụ, Tây Nam thì phải theo
người đàn ông máu lạnh kia làm gì đó dù bé chả rõ. Thay bộ trang phục đầy
máu này, bé mặc một bộ đồ màu tím
' vụt'
Một bóng dáng màu đen dạ hành xuất hiện đứng sau lưng bé, thủy chùy
giơ cao lên. . . . .
' xẹt '
Máu đỏ ngập trên người. . . .