Khá bất ngờ với lờ nói của bé, nơi đây bỗng chốc bật lên tiếng cười nhạo báng.
Một đứa trẻ có thể giết chết Kỳ Song - một trong Ngũ dạ thì chả phải mọi người
nơi đây sẽ chết trong tây bé ư??? Nhưng riêng Kỳ Song lại không cười, phải đó
không phải lời nói đùa, bé có thể làm được, lúc này Kỳ Song mới lên tiếng :
- Tại sao???
Bé không lên tiếng, chỉ vùi đầu vào hõm vai Kỳ Song. Bất đắc dĩ, Kỳ Song
đành phải bế bé lên, sau đó phất tay một cái, mọi người lại tiếp tục luyện tập.
Bấy giờ Kỳ Song mới ôm Mặc Tuyên đi tìm phòng của bé.
Trên hành lang dài và âm u, cây cối xung quanh đều thấy rõ qua ánh trăng
rực rỡ. Một màu đen. Chỉ thấy bóng dáng màu tím, tay ôm đứa bé đang vù đầu
vào vai hắn. Giọng nói non nớt lúc này lại vang lên một cách bất ngờ phá tan đi
khoảng không gian vắng lạnh này :
- Ca ca và muội giống nhau.
Thân anh màu tím bỗng dừng lại một nhịp, sau đó Kỳ Song vẫn tiếp tục đi
trên hành lang dài dằng dẵng này. Phía xa xa kia đã thấp thoáng nhìn thấy căn
phòng của bé.
- Sao lại nói như vậy???
Mạc Tuyết vốn đang vùi đầu vào vai Kỳ Song thì bỗng nhiên bé lại đối diện
với khuôn mặt hắn. Bàn tay nhỏ bé áp vào hai bên má, mắt đối mắt :
- Đôi mắt không bao giờ biết nói dối.
Gió bắt đầu gào thét. Lao xao. . . . . tiếng động vang lên nhưng dường như
không hề ảnh hưởng tới hai người.
- ha ha ha ha. . .
Tiếng cười thanh thúy của hắn vang lên tựa như tiếng chuông bạc giao động
lòng người.
- Ta và ngươi giống nhau????
Mặc Tuyết gật đầu sau đó thoát khỏi vòng tay của Kỳ Song nhảy xuống
mặt đất, vuốt ve bàn tay nhỏ bé của mình, bé ngước nhìn ánh trăng tinh khiết
kia, bé lại nói :
- Loài sói luôn luôn cô độc , thật kì lạ
Bé gây hứng thú khiến Kì Song không thể nào không hỏi :
- Tuyết, bao nhiêu tuổi rồi???
Bé không nói nhưng từ từ xoay đầu lại, trong đôi mắt lộ rõ khoảng bi
thương đến nỗi ngay cả hắn cũng không nghĩ đây chỉ là cô bé 3 tuổi. Hai người
cứ nhìn nhau. Một ánh mắt hiếu kì, ánh mắt còn lại là vẻ bi thương đến tột cùng