[Dịch]Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 18 :  Phong* nha đầu




*phong: bệnh điên

Đại phu nhân đưa mắt nhìn theo thân ảnh của Nhị hoàng tử đang tiến về hành lang. Nàng khong khỏi âm thầm thở một hơi. Nhị hoàng tử này cũng đủ phong cách và khí phách, nếu sau này hắn lên ngôi, nữ nhi gả cho hắn cũng không ủy khuất.

Trong hoa viên, Hạ Vân Nhiễm đang cố gắng lấy mật hoa. Bây giờ là mùa xuân, trăm hoa đua nở, hương thơm trong hoa viên ngào ngạt thấm cả vào lòng người. Hạ Vân Nhiễm cầm một cái lọ nhỏ rất tinh xảo, thu thập từng giọt từng giọt mật hoa.

Đột nhiên mấy con ong mật nghịch ngợm bay đến, tiếng ong ong tựa như đang nói: ngươi đoạt đồ ăn của ta, ta liều mạng với ngươi.

Hạ Vân Nhiễm trừng mắt nói với chúng nó: “Các ngươi đi chỗ khác mà lấy! Mật hoa ở đây là của ta, ai cũng đừng nghĩ tranh với ta.”

Ong mật vốn không phục, trừng mắt to, bay vòng vòng quanh người nàng, tưởng hù dọa được nàng chắc.

Hạ Vân Nhiễm chống tay lên eo, nói: “Có phải các ngươi không muốn sống nữa không. Cẩn thận ta đem vòi của các ngươi từng cây từng cây nhổ sạch hết bây giờ.”

Ong mật vẫn không chịu rời đi. Mật hoa thơm ngào ngạt kia chính là thứ chúng nó thích nhất, làm sao bằng lòng buông tha?

Hạ Vân Nhiễm thấy uy hiếp cũng vô dụng, đành phải khom người tiếp tục lấy mật hoa. Nhưng nàng không ngờ, cuộc tranh cãi vừa rồi của nàng với ong mật đều lọt vào tai nam nhân tuấn tú dưới mái hiên.

Hắn gác tay lên, một đôi mắt lợi hại nhìn chắm chằm vào trong hoc viên, trên người thiếu nữ cùng trăm hoa làm bạn, khóe miệng nhếch lên: “Đây là người nào? Sao lại cùng ong mật nói chuyện?”

“Chắc là một phong nha đầu đi! Lầm bầm lầu bầu.” Tùy tùng bên cạnh cười nói.

“Phong nha đầu?” Hiên Viên Trạm nhấp môi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt kia đỏ bừng, tôn lên đôi mắt giống như thất thải bảo thạch, sáng rực lên, không nghi ngờ gì đã khiến cho hắn có chút tình cảm.

Chỉ nhìn một lát, hắn lại đến chỗ khác dạo. Mục đích hôm nay của hắn là gặp được Hạ Nguyệt Nhu, hiện tại giai nhân đâu không thấy lại thấy một phong nha đầu, thất sự làm hắn có chút thất vọng, đi dạo một vòng quanh vườn, Đại phu nhân đã dẫn nha hoàn đợi ở cổng.

Hiên Viên Trạm khen vài câu liền rời đi. Đại phu nhân thở một hơi, bụm ngực nói với nha hoàn bên cạnh: “Làm ta hết hồn, Nhị hoàng tử này hôm nay cũng thật có nhã hứng.”

“Dù sao cũng tới đây vì Đại tiểu thư của chúng ta. Ai kêu bình thường Đại tiểu thư đã quốc sắc thiên hương rồi? Ngày đó ở trận đấu, không phải công tử nhà ai cũng ngẩn người thất lễ khi nhìn thấy Đại tiểu thư sao?”

Đại phu nhân nghe Tử Nhi nói, nhất thời kiêu ngạo không ai bằng nổi lên. Có điều nàng biết rất rõ mục đích đến phủ của Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử mặc dù không ham mê tửu sắc giống như Thái tử, nhưng sự xuất hiện của hắn hôm nay cũng chứng minh hắn có ý muốn lấy Nguyệt Nhu. Nếu sau này hắn đăng cơ làm đế, hắn nhất định sẽ đến đây cầu hôn.

Nàng sẽ đợi trở thành nhạc mẫu của hoàng thượng, nghĩ đến đây Đại phu nhân đã vui muốn nở hoa rồi.

Ở trong phủ này, mọi người đều vì lợi ích của mình, dù là chút lợi nhỏ nhưng cũng đáng làm cho người ta tranh thủ.

Từ sau sự kiện đua ngựa đó, nha hoàn Tiểu Hoa trong viện của Hạ Vân Nhiễm có chút ý xấu. Nàng cho rằng Hạ Vân Nhiễm là một tiểu thư không được cưng chìu, nên mới đối xử tốt với nha hoàn. Hạ Vân Nhiễm hàng ngày đều mang theo Tiểu Thất đi khắp nơi, còn có cả trận đua ngựa lần trước nữa, nàng cũng không có phần tham dự, đều đem nàng để qua một bên. Nàng tuy là nha hoàn nhưng cũng là người tâm cao khí ngạo, bị Đại phu nhân ban cho Hạ Vân Nhiễm nàng đã không thích, hiện giờ còn bị Thất tiểu thư lạnh nhạt bảo nàng làm sao cam tâm?

Đang lúc Tiểu Hoa oán hận tràn đầy, ngồi ở trong vườn căm hận, chợt nghe thấy tiếng của Tiểu Thất từ phía sau truyền đến: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, tiểu thư bảo tỷ đến phòng bếp mượn mấy cái bát để dùng.”

“Ngươi không có tay có chân sao? Sao không biết tự mình đi lấy?” Tiểu Hoa tức giận đáp.

Tiểu Thất giật mình sửng sốt: “ta không quen thuộc với phòng bếp bên kia, sợ là không mượn được.”“Thế thì sao? Ngươi là nha hoàn bên cạnh Thất tiểu thư, rất được sủng ái, ta nào có thân phận như ngươi!” Tiểu Hoa châm chọc nói.

Tiểu Thất từ nông thôn đến, không có tâm tư, nghe nàng nói vậy, lập tức có chút ủy khuất nói: “Tiểu Hoa tỷ tỷ, sao ngươi lại nói ta như vậy? Chúng ta đều là nhan hoàn của tiểu thư, thân phận cũng giống nhau mà thôi.”

“Đúng vậy! Ngươi cũng biết thân phận chúng ta giống nhau, tiểu thư cho ngươi làm việc, ngươi lại đẩy lên trên người ta. Chuyện này là sao?” Tiểu Hoa hừ lạnh nói.

“Tiểu Hoa tỷ tỷ…” Tiểu Thất càng tủi thân hơn.

“Được rồi, tiểu thư bảo ngươi làm việc, ngươi cứ làm đi, trừ phi tiểu thư tự mình nói với ta, bằng không mọi chuyện trong phủ sau này đều do ngươi tự làm đi!”

Vườn quá nhỏ, Hạ Vân Nhiễm vừa mới chợp mắt ngủ, chợt nghe tiếng nói bên ngoài cửa sổ truyền đến. Nàng nhíu mày, nha đầu tiểu Hoa này vậy mà không đem nàng để vào mắt. Xem ra nàng không cần thiết phải lưu nàng ta bên người.

Tiểu Thất đúng là đến được phòng bếp. Nhưng trù phòng vừa nghe nói Thất tiểu thư muốn dùng bát, liền đùn đẩy trách nhiệm không chịu cho mượn. Tiểu Thất vội vã chạy về phòng, gặp Hạ Vân Nhiễm thức dậy, hốc mắt đỏ lên: “Tiểu thư, Tiểu Thất vô năng, mượn không được bát.”

Hạ Vân Nhiễm mỉm cười an ủi nàng: “Không có việc gì, ta không cần nữa.”

“Tiểu thư, có phải Tiều thất rất vô dụng hay không…?”

“Không trách ngươi, muốn trách thì trách ta không có địa vị trong phủ!” Hạ Vân Nhiễm bĩu môi nói. Nghe nói Nhị hoàng tử đã tới phủ, xem ra Đại phu nhân đang ứng phó việc này. Nếu chờ nàng rảnh rỗi, sớm muộn gì cũng sẽ d0ến tìm nàng gây phiền phức.

Chỉ là không biết lão phu nhân bên kia…

Hạ Vân Nhiễm chớp mắt, nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, sau này có gì ủy khuất thì cứ nói với ta. Ta sẽ thay ngươi làm chủ.”

“Tiểu Thất không chịu ủy khuất nào cả.” Tiểu Thất vội vàng lắc đầu, có thể chăm sóc tiểu thư nàng đã rất thõa mãn.

Nhưng Hạ Vân Nhiễm không nghĩ vậy, Tiểu Hoa đã oán hận lên người Tiểu Thất, chỉ sợ sau này sẽ gây rắc rối cho nàng.

Sáng sớm hôm nay, nha hoàn Nguyệt Nhi của lão phu nhân đến hầu phòng bưng trà xuất hiện, chỉ thấy lão phu nhân đaã sửa soạn xong, đang chờ chén điểm tâm sáng này! Mấy ngày nay tinh thần của lão phu nhân ngày càng tốt.

“Lão phu nhân, trà của người đây ạ”

Lão phu nhân vẫy vẫy tay nói: “Mang qua đây đi.”

Nguyệt Nhi bước qua vài bước, cẩn thận đem chén trà dâng đến tay nàng. Lão phu nhân nhấp một ngụm, bỗng nhiên nhíu mày: “Sao trà này lại không có mùi vị gì cả?” Nói xong nàng lại cúi đầu uống ngay một hơi, sắc mặt âm trầm: “Trà hôm nay xảy ra chuyện gì? Sáo lại khó uống như vậy?”

Mấy nha hoàn trước mặt nàng hai mắt nhìn nhau, quả thật hương trà hôm nay rất nhạt, gần như không có mùi. Nguyệt Nhi lập tức có chút tức giận nói: “Nô tỳ sẽ đi hỏi ma ma ở hầu phòng. Sao lại có thể pha trà như vậy?”

Lão phu nhân đặt chén trà vào khay, vẻ mặt khó coi nói: “Nhanh chóng hỏi rỏ ràng cho ta.”

Chỉ chốc lát sau, Nguyệt Nhi liền dẫn tới hai vị ma ma. Ma ma của hầu phòng khẩn trương quỳ trước mặt lão phu nhân, sợ hãi liếc mắt nhìn, dồng thanh nói: “Lão phu nhân thứ tội, lão phu nhân thứ tội.”

“Ta hỏi các ngươi, trà hôm nay có chuyện gì? Sao lại khác với mọi ngày?” Lão phu nhân lộ vẻ giận dỗi nói. Nàng uống trà kia đã thành nghiện, hơn nữa tác dụng cũng rất tốt, mấy ngày nay thân thể của nàng đều rất thoải mái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.