[Dịch]Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc

Chương 16 : Thế cục trong triều




Khóe miệng Tứ hoàng tử mỉm cười, bình tĩnh thong thả chờ lãnh thưởng. Ngũ hoàng tử lại giống như như những đứa trẻ bình thường, đôi mắt to liếc qua liếc lại, thật đáng yêu. Diều này làm cho Hạ Vân Nhiễm liền thích hắn nhất.

Hoàng thượng cuối cùng cũng lên tiếng, tất nhiên là khen ngợi một phen. Hắn ban thưởng cho Thái tử một con hãn huyết bảo mã tên là Truy Phong, Nhị hoàng tử là vạn lượng hoàng kim, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử là năm ngàn lượng.

Sau khi các hoàng tử tạ ơn, người của hoàng thất tiến hành rời khỏi cuộc đua. Mọi người trên khán đài đều đứng dậy phúc thân cung tiễn.

Chờ mọi người rời khỏi cuộc đua, bốn vị hoàng tư ở giữa sân cũng nối tiếp nhau rời đi. Chẳng qua, lúc Thái tử rời đi, ánh mắt lại nhìn về phía Hạ Nguyệt Nhu, ngẩn người trong chốc lát. Sau đó, hắn tháo ngọc bội bên hông đưa cho người bên cạnh, thì thầm dặn dò, mới cười tà mị rời đi.

Chờ các hoàng tử rời đi, mọi người trên khán đài mới dứng dậy rời khỏi. Một đám nữ nhi của Hạ gia theo sát bước chân của Đại phu nhân, chậm rãi đi về trước. Đi không được bao xa, tên tùy tùng vừa được Thái tử dặn dò liền đuổi theo. Hắn trực tiếp đi tới bên người của Hạ Nguyệt Nhu nói: “Hạ Đại tiểu thư, vật này do Thái tử ban tặng, xin người nhận lấy.”

Vừa nãy Hạ Nguyệt Nhu thấy hắn lấy ngọc bội cũng biết sẽ đưa cho nàng. Nhưng giờ phút này, nàng có chút thụ sủng nhược kinh khi nhìn thấy vật kia là thượng đẳng huyết ngọc, lắc đầu nói: “Thần nữ không dám nhận.”

Đại phu nhân ở một bên, mím môi cười nói: “Nguyệt Nhu, đây là tâm ý của Thái tử, hãy nhận đi!”

Được mẫu thân nhắc nhở, Hạ Nguyệt Nhu mới mím môi cười, đưa tay ra nhận ngọc bội kia, khóe miệng toát ra một nụ cười đắc ý. Cái này có thể xem như vật ước hẹn của Thái tử với nàng không?

Các vị tiểu thư bên cạnh tất nhiên là ghen ghét không thôi. Có lẽ Tướng phủ của bọn họ sẽ có một vị Thái tử phi.

Nhưng Hạ Vân Nhiễm mím môi âm thầm cười nhạo. Thái tử kia vừa nhìn đã biết chính là loại hoa tâm công tử, háo sắc thành tính. Hoàng đế còn khỏe mạnh như vậy, loại đức hạnh này của hắn có thể nhịn đến lúc đăng cơ đế vị sao? Không chừng nửa đường sẽ bị người ta đá khỏi vị trí này đó!

Cho nên, Hạ Vân Nhiễm lập tức nghĩ đến Nhị hoàng tử xuất sắc kia. Có lẽ Nhị hoàng tử càng có hi vọng, chẳng thà chọn hắn.

Hạ Vân Nhiễm nhìn Hạ Nguyệt Nhu che giấu thần thái đắc ý, không biết nên cao hứng cho nàng hay lo lắng cho nàng.

Ai, cũng không phải chuyện của nàng.

Chỉ thấy chiếc xe ngựa bên ngoài sân, quả nhiên là xe tốt êm như mây. Nhưng ở bên trong lại là một mảnh cẩm tú lóa mắt. Một chiếc xe ngựa màu lam có vẻ đặc biệt chướng mắt. Màn xe màu xanh đen chỉ vẽ hoa văn hình mây , trừ đỉnh đầu cao quý, cũng không có đồ trang sức khác không giống xe ngựa đặc biệt. Mui xe còn được khảm một chút đồ trang trí hoa lệ, xứng với thân phận.

Người này thật đúng là đặc biệt! Là ai đây?

Rất nhanh, mấy vị tiểu thư Tướng phủ đứng một bên chờ xe liền hiểu rõ. Chỉ thấy một thân ảnh như ngọc có tùy tùng vây quanh hướng về phía chiếc xe ngựa màu lam. Tay thon dài của hắn xốc màn xe lên, thân ảnh liến biến mất phía sau màn xe màu lam, kín đáo che đi.

“Là xe ngựa của Long thế tử! Thật là đặc biệt.” Hạ Vân Lệ kinh hỉ nói.

Đại phu nhân khẽ thu mắt, hướng bọn họ thúc giục nói: “Được rồi, lên xe đi!”

Mọi người được nha hoàn dìu lên xe ngựa. Mới vừa ngồi xuống, Hạ Vân Lệ lại xốc màn xe lên, ánh mắt nhìn theo xe ngựa màu lam. Đến khi không còn thấy chhiếc xe ngựa kia nữa, nàng mới thở ra một hơi.

“Lục tỷ, Long thế tử là ai vậy?” Hạ Vân Nhiễm tò mò hỏi nàng.

“Ngươi không biết?” Hạ Vân Lệ giật mình, tiêu hóa xong kinh ngạc, nàng mới mím môi cười rộ lên trào phúng: “Ngươi tất nhiên là không biết. Ngươi ở nông thôn thì làm sao biết chứ? Long thế tử cũng không phải vương hầu bình thường có thể so sánh được.”

“A! Không phải người bình thường vậy hắn là người bất thường sao?” Hạ Vân Nhiễm cười hỏi.

“Ngươi… Nói như ngươi đúng là tức chết người mà, ta nói với ngươi như thế sao! Trong kinh thành này, nữ tử muốn gả cho Long thế tử còn nhiều hơn so với gả cho Thái tử đó. Hiểu chưa?”

“Ồ! Ta cũng không thích thái tử kia, ta càng thích Long thế tử hơn.” Hạ Vân Nhiễm đáp.

“Ngươi…” Hạ Vân Lệ nhìn nàng, xì một tiếng cười rộ lên: “Ngươi cũng không lấy gương soi thử. Ngươi như thế này, ngay cả vào Long Hậu phủ làm nha hoàn cũng không xứng, có thể gả cho Long thế tử sao?”

Hạ Vân Nhiễm trừng mắt nói: “Thế sự khó liệu! Lục tỷ, ngươi có dám cam đoan ta không gả vào đó được sao?”

“Ngươi… Thất muội, làm người phải biết thân biết phận, ta xem ngươi ngay cả trời cao đất rộng cũng không biết, gả cho Long thế tử, kiếp sau đi.”

“Nói như vậy, Lục tỷ, kiếp sau chúng ta cùng nhau gả đi!” Hạ Vân Nhiễm cười đến bộ dạng không tim không phổi.

Ta gả không vào, ngươi cũng gả không vào a!

Hạ Vân Lệ nghẹn họng, gương mặt hồng hồng trừng nàng: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi là đang nguyền rủa ta.”

“Không phải ta nói! Lục tỷ, Long thế tử cũng đến tuổi lập phi rồi! Đó cũng là Tam tỷ, Tứ tỷ, chúng ta còn nhỏ mà!” Hạ Vân Nhiễm ha ha cười nói.

Đây chính là chỗ đau của Hạ Vân Lệ. Nàng cắn môi hừ một tiếng: “Long thế tử coi trọng ai còn chưa biết đâu!”

Hạ Vân Nhiễm nói mấy câu liền khiến Hạ Vân Lệ tức giận không muốn cùng nàng nói chuyện nữa, cùng nàng nói chuyện một lát, nàng sẽ phải giảm thọ mười năm.

Hạ vân Nhiễm cũng vui vẻ im lặng. Hiện tại nàng bắt đầu nghĩ, hôm nay Thái hậu không có chú ý tới nàng, nghĩa là khi hồi phủ, Đại phu nhân sẽ cho nàng trở về, những ngày gian khổ của nàng lại tới nữa rồi. Xem ra, nàng nhất định biện pháp ở lại trong phủ hảo hảo ngốc thôi.

Hạ Vân Nhiễm nghĩ biện pháp đến ngủ quên. Tới quý phủ, nàng mới tỉnh lại, vừa xuống xe ngựa nàng liền mang theo Tiểu Thất nhanh chóng chuồn mất.

Nhóm người Đại phu nhân và Đại tiểu thư trở về đều nghị luận chuyện tình hôm nay.

Ở trong đại sảnh, chuyện Hạ Nguyệt Nhu được Thái tử tặng ngọc bội đều được đám di nương tiểu thư khen ngợi rất lâu. Tuy nói mỗi người các nàng ghen tỵ đến đỏ mắt nhưng loại đãi ngộ này không tới lượt bọn họ.

Lúc mọi người đang ở trong sảnh uống trà, thảo luận chuyện hôm nay, Hạ Huyền đã trở về. Hắn mặc một thân triều phục màu nâu đỏ, hiện ra vẻ anh tuấn, khuôn mặt đăm chiêu, chậm chạp đứng ở cửa, có vẻ tâm sự rất nặng nề.

“Lão gia đã trở về.” Đại phu nhân giống như con bướm vây quanh nghênh đón hắn, kéo hắn đi vào.

Các di nương, tiểu thư khác cũng phúc thân chào đón.

“Phu nhân và Nguyệt Nhu ở lại. Các ngươi đều đi xuống cả đi!” Hạ Huyền nhìn về phía những người khác thản nhiên quăng cho ánh mắt.

Nhất thời, vài vị di nương và tiểu thư cũng không dám ở lại nữa, lui xuống. Khuôn mặt Đại phu nhân có chút kinh ngạc, lão gia làm cái gì vậy? Tại sao lại cho các nàng ấy lui xuống? Ngay cả Nguyệt nhu cũng cảm thấy phụ thân hình như có chuyện muốn nói, lòng có chút suy đoán bất an trỗi dậy.

“Lão gia, hôm nay Thái tử tặng cho Nguyệt Nhu một khối ngọc bội. Ngươi xem, đây thật sự là một chuyện tốt! Cái này có nghĩa là Nguyệt Nhu của chúng ta rất nhanh sẽ gả vào hoàng thất, làm Thái tử phi.” Đại phu nhân vẻ mặt vui mừng, cười hi hi nói.

Hạ Huyền nghe xong, sắc mặt vô cùng rối rắm. Ý cười của Đại phu nhân cũng cứng ngắc, nàng nhẹ giọng nói: “Lão gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay biểu hiện của Thái tử thế nào? Các ngươi cũng đều trông thấy chứ!” Ánh mắt sắc nhọn của Hạ Huyền nhìn về phía mẹ con họ.

Đai phu nhân lấy làm lạ, cười nói: “Biểu hiện của Thái tử có chút tạm hài lòng, nhưng mà không phải hôm nay chỉ là trận đấu thôi sao?”

“Trận đấu? Cả giang sơn này trải qua các đời đầu rộng lớn vững mạnh, nếu giao cho một người chỉ biết ham mê tửu sắc, thích hưởng lạc, không phải là người có chí tiến thủ, thì có bộ dạng như thế nào?” Hạ Huyền có chút tức giận nói.

“Lão gia… Người nói gì vậy? Thái tử điện hạ là đế vương tương lai, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có biến cố sao?” Đại phu nhân cẩn thận mở miệng nói.

“Cha, Người có chuyện cứ nói thẳng đi ạ! Nữ nhi xin nghe.” Hạ Nguyệt Nhu dịu dàng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.