Edit:V.O
Bắc Thần Phong cùng Bách Lý Vân Diễm hai người nhất thời một thân mồ hôi lạnh, bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, nơi này là tửu lâu do Vô Trần Cung mở! Người mà bọn họ đối mặt chính là trưởng lão Vô Trần Cung!
Hai hộ vệ kia là Cấm vệ quân tinh nhuệ nhất, thế nhưng ngay cả thời gian Triệu hoán cũng không có đã bị giết chết, vừa rồi nếu Bách Lý Vân Diễm trốn chậm một chút, người chết chính là nàng ta. Ở trong này nháo loạn, tuyệt đối là ngại mệnh quá dài!
Lúc này, cửa phòng mở, Dạ Quân Mạc ôm Bạch Vũ đang ngủ say đi ra.
Dáng người cao ngất, dung nhan tuấn mỹ làm cho Bách Lý Vân Diễm nháy mắt thất thần, nữ tử im lặng ngủ trong lồng ngực hắn chỉ lộ ra nửa mặt, thấy không rõ lắm tướng mạo, nhưng cũng là tuyệt sắc vô song.
Dạ Quân Mạc cũng không thèm liếc nhìn bọn họ lấy một cái, tàn ảnh xẹt qua, bóng dáng màu đen khí phách đã đi tới cửa tửu lâu, lắc mình rời đi.
Bắc Thần Phong có chút căm tức liếc mắt nhìn Bách Lý Vân Diễm đang thất thần, yên lặng nắm chặt tay lại: "Hắn là ai vậy?"
"Hắn là người ngươi không thể trêu vào, Tam hoàng tử vẫn nên trở về uống rượu của ngươi đi." Thương trưởng lão hừ lạnh một tiếng, mang theo bọn tiểu nhị khinh thường bỏ đi.
Bắc Thần Phong nhìn ra cửa tửu lâu, nghiến răng nghiến lợi rống giận: "Tra cho ta, nhất định phải điều tra rõ người kia là ai."
"Đúng"
.....
Bạch Vũ hoàn toàn không biết chính mình cùng Bắc Thần Phong gặp thoáng qua, nàng chỉ nhớ rõ mình cùng Thương trưởng lão đàm phán thành một bút sinh ý, sau đó..... cũng không có sau đó.
Nàng ngủ nên cũng không biết thêm gì nữa, chờ lúc nàng tỉnh lại, nàng đã ở Đông Nhạc Vương thành.
Nàng ấn ấn cái đầu của mình có chút phình to, đứt quãng hồi tưởng ở Vô Trần tửu lâu đã xảy ra những chuyện gì. Nàng cư nhiên lại uống rượu, cùng Dạ Quân Mạc nói hươu nói vượn mình nằm mơ thấy hắn, còn gục trên người Dạ Quân Mạc!
Trời ạ! Ta đã phạm vào cái gì rồi? Dạ Quân Mạc có thể nghĩ là nàng cố ý hay không? Rõ ràng trước kia cùng Bắc Thần Phong ở chung đều rất rụt rè, vì cái gì ở bên cạnh Dạ Quân Mạc say rượu rồi giống như ngốc tử?
Bạch Vũ bụm mặt, thật sâu cảm thấy đã không còn mặt mũi gặp người, cái nữ nhân bị rượu đánh bại say khướt kia nhất định không phải là nàng.
"Bang bang -----"
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Bạch Vũ hoảng sợ, là Dạ Quân Mạc sao? Ta có nên giải thích với hắn chuyện ngày hôm qua, dứt khoát làm bộ như không biết không?
Nàng do dự hơn nửa ngày mới đứng lên mở cửa, kết quả ngoài cửa xuất hiện Sa Hoằng vẻ mặt tươi cười sáng lạn.
"Sa Hoằng, ngươi như thế nào lại ở trong này?"
"Lời này chẳng lẽ không phải là ta nên hỏi ngươi sao? Ngươi nói hôm nay đến Vương thành, ta vốn đang tính toán sẽ đưa ngươi đi, kết quả chính ngươi tự mình chạy tới."
"Ngươi nói nơi này là Vương thành?" Bạch Vũ ngạc nhiên, lúc này mới phát hiện căn phòng nàng ngủ là một gian nhà gỗ nhỏ mộc mạc, bên ngoài mái hiên còn có bảng hiệu số 32.
"Đúng vậy, nơi này là doanh địa Tiềm Long Vệ. Lại nói nơi này hẻo lánh như vậy, ngươi như thế nào lại tìm tới được?"
"Ách..... trùng hợp..... đây là núi gì?" Bạch Vũ hoàn toàn không nhớ rõ nàng làm sao tới được nơi này, phỏng chừng là Dạ Quân Mạc đưa nàng tới.
Nàng nhìn quanh bốn phía, phụ cận có hai mươi nhà gỗ nhỏ giống nhau, mặt trên đều có biển hiệu ghi chữ số, tọa lạc tại chân núi, chung quanh cây cối vờn quanh, trông có vẻ như là ở giữa một mảnh rừng già thâm sơn.
"Ngọn núi này là ngọn núi phía sau Đông Nhạc Vương đình, cấm tất cả không cho phép ai có thể tiến vào, là Quận quốc cố ý bố trí nơi cho chúng ta tu luyện, nơi này quy củ rất nghiêm, nhưng cũng rất đơn giản, ngươi về sau sẽ biết. Ta trước mang ngươi đi báo danh." Sa Hoằng cũng không truy vấn, mang theo Bạch Vũ hướng đỉnh núi đi đến.
Ngọn núi này rất cao, sơn đạo uốn lượn gập ghềnh, dọc theo đường đi có thể thấy ven dường được xây dựng rất nhiều phòng ở giống như dưới chân núi.
Bạch Vũ đi rất nhẹ nhàng, sau khi trở thành Triệu hoán sĩ Trung giai thể chất của nàng tăng lên không ít, thể lực so với người bình thường tốt hơn nhiều lắm.
Nhưng không biết qua bao lâu, nàng bắt đầu cảm thấy cố hết sức.