"Hạ độc khiến cho bọn họ không tới được cũng không được sao. Chẳng lẽ uổng công ta dạy chàng độc thuật?" Bạch Vũ cắn điểm tâm, nói mập mờ không rõ.
"Dạy không uổng công..." Dạ Quân Mạc dở khóc dở cười, hạ độc một mạch nhiều người như vậy, kẻ ngốc cũng biết có vấn đề. Nhưng quả thật hắn có thể động chút tay chân, không phải khiến cho bọn họ không tới được, mà là khiến cho tất cả bọn họ thua trong trận tỷ thí.
Hạ một chút độc khiến cho người ta không thể sử dụng linh khí, sau đó sẽ tự khôi phục, không hề để lại một chút chứng cứ, hắn vẫn có thể làm được.
Vì thế, một tháng rưỡi kế tiếp, Dạ Quân Mạc liền vội vàng chế tạo thuốc độc với Bạch Vũ, âm mưu hạ độc người một nhà cùng với tiểu Công chúa của Sáng Thế Thần Điện, trước kia Dạ Quân Mạc chưa từng nghĩ tới chuyện này, bây giờ làm như vậy, hình như cũng không cảm thấy khó chịu.
Bạch Vũ thật lòng không có bất kỳ thái độ thù hận gì đối với Ám Dạ Đế Quốc, nếu không phải ân oán của hai nhà vướng mắc mấy đời, dường như Bạch Vũ cũng hoàn toàn chưa từng nghe đến thanh danh của Ám Dạ Đế Quốc.
Cũng không biết nếu có một ngày, hắn hủy đi Sáng Thế Thần Điện, cướp nàng đến bên cạnh mình, nàng có trách hắn không.
Bạch Vũ nhìn bộ dạng ngẩn người của hắn, lấy bình thuốc trong tay hắn qua: "Chàng nghĩ cái gì vậy? Không phải thuốc đã làm xong rồi sao? Chẳng lẽ chàng đổi cách, không muốn hạ độc bọn họ nữa?"
"Không, ta chỉ nghĩ, tính tính ngày, hai ngày này nhẫn của chúng ta nên được đưa đến rồi."
Bạch Vũ lập tức nổi lên hứng thú: "Chàng muốn tìm người đi trộm sao?"
"Trộm? Vậy cũng không có ý nghĩa." Dạ Quân Mạc xấu xa nhếch môi: "Không quậy lớn chuyện, thì coi như là ta thật xin lỗi cữu cữu."
Diendanlequydon – V.O
Đang nói, Ám Lân đến đây, nói với bọn họ nhẫn đang trên đường đưa tới đây rồi. Chưởng quầy tự mình giấu vào trong ngực. Đại Sư, Linh Sư thì cũng thôi, còn có Linh Chủ được coi là cường giả ở trên ngũ hành đại lục, cường giả đều có thái độ kiêu ngạo.
Trả thù lao để mời Linh Chủ đến, dù sao Bạch Vũ cũng chưa từng thấy qua.
"Chắc chắn là hắn đi tìm cữu cữu, những hộ vệ này là cữu cữu cho." Vẻ mặt Dạ Quân Mạc vẫn như thường.
Dù sao cũng là chuyện làm ăn trị giá một trăm triệu, ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì, cữu cữu cũng không bồi thương nổi mười triệu tinh thể, cõ lẽ cữu cữu cũng nghi ngờ hắn đang làm khó dễ rồi.
"Có cần gọi Dạ Vương đến cùng không? Bây giờ chỉ sợ đang nghi ngờ người lấy đâu ra nhiều tiền mua linh khí." Ám Lân cười nói.
"Không cần, ngươi không gọi ông ta, ông ta cũng tới. Không nhìn thấy chiếc nhẫn đúng được đến tận tay ta, ông ta sẽ không yên lòng. Hôm nay, vừa vặn Ảnh Vương và U Vương cũng ở trong cung, người đi mời bọn họ tới đây, nói ta có được hai món linh khí, mời bọn họ đến đây cùng nhau giám định và thưởng thức.
Ám Lân mỉm cười: "Tuân mệnh."
Dạ Quân Mạc đi đến sảnh chính, Bạch Vũ thích xem náo nhiệt, cũng đi theo cùng. Nàng mặc quần áo cung nữ, đeo một cái khăn che mặt vô cùng bình thường trên mặt, cung kính đứng ở trong góc.
Không qua bao lâu, Ám Lân liền dẫn U Vương và Ảnh Vương đến đây, U Vương là một hán tử cao lớn, thô kệch, còn Ảnh Vương là một người trung niên có bộ dạng ngay ngắn, chỉnh tề. Bọn họ vừa mới ngồi xuống, Dạ Vương cũng không mời mà tự đến rồi.
Bạch Vũ cẩn thận đánh giá Dạ Vương, cữu cữu của Dạ Quân Mạc. Ông ta có khuôn mặt dài hình chữ quốc, trông dáng vẻ có vẻ quang minh chính đại, nhưng hơi mù trong mắt lại làm cho cả người ông ta trông vô cùng không tốt, làm cho người ta vừa nhìn thấy đã không muốn thân.
Nhớ đến chính là tên này đánh Dạ Quân Mạc thành như vậy, Bạch Vũ nổi giận ghê gớm. Nàng dưỡng vết thương lần này của Dạ Quân Mạc rất không dễ, phải một tháng rưỡi mới dưỡng lành, lúc đó người này muốn đánh chết Dạ Quân Mạc sao?