"Hoàng, Hoàng Cung?" Nhất thời, chưởng quầy trợn tròn mắt, vị nào trong Hoàng Cung giàu sang quyền quý như vậy? Tuổi của Ngũ Vương cũng không trẻ, vậy cũng chỉ có Thánh Quân mới đăng cơ gần đây!
Nhất thời, ông ta có loại linh cảm vô cùng không tốt, cửa tiệm này vốn nên thuộc về Thánh Quân, nhưng lão bản ông ta biết chính là Dạ Vương, vậy Thánh Quân tìm đến chỗ ông để gây phiền phức sao? Lần này làm ra linh khí hẳn sẽ không có vấn đề gì chứ?
Bỗng nhiên, ông ta rất muốn trả lại đơn đặt hàng lần này, nhưng Dạ Quân Mạc đã đi, ông ta muốn đổi ý cũng đã không còn kịp rồi.
Dạ Quân Mạc dắt Bạch Vũ tiếp tục đi dạo trên đường, Bạch Vũ tò mò hỏi: "Chưởng quầy của cửa tiệm kia có thù oán với chàng sao?"
"Không, nhưng lão bản phía sau màn của ông ta đã đắc tội ta."
"Ông ta đắc tội chàng như thế nào?" Bạch Vũ vô cùng thích thú hỏi.
"Cửa hàng này vốn nên là của ta."
"À!" Bạch Vũ liền hiểu rõ ngay lập tức: "Nếu ông ta không thể bồi thường nổi, chàng có thể nhân cơ hội lấy lại nó rồi. Nhưng chưởng quầy kia có vẻ cũng không giống kẻ ngốc, nếu thật sự làm ra được thì phải làm sao?"
"Trộm về cho nàng đeo thì sao?" Dạ Quân Mạc cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai nàng.
Đôi mắt như nước của Bạch Vũ hiện lên ý cười: "Được thôi! Ta thích chiếc nhẫn kia, đó là ai vẽ, rất có thiên phú thiết kế trang sức đấy!"
Mặt Dạ Quân Mạc tối sầm, hắn không muốn thừa nhận mình có thiên phú thiết kế trang sức gì, nghe có vẻ kỳ lạ.
Nhưng Bạch Vũ nhìn ra được: "Là chàng vẽ đúng không? Chàng vẽ cho ai?"
"Đương nhiên là vẽ cho bản thân ta."
"Vậy cái còn lại thì sao? Đó rõ ràng là một đôi, chàng vẽ cho nữ nhân nào?" Bạch Vũ nhoài người lên người hắn, hung hăng trừng hắn.
Đáy mắt Dạ Quân Mạc hiện lên ý cười tà tứ: "Thật sự muốn biết?"
"Nói mau."
"Vẽ sau khi trở về từ Sáng Thế Thần Điện, nàng nói xem là ai?" Dạ Quân Mạc đùa nàng.
Bạch Vũ nở nụ cười, nhảy lên trên lưng Dạ Quân Mạc, lại dùng sức quá mạnh, không cẩn thận đụng vào miệng vết thương trên lưng hắn.
Sắc mặt Dạ Quân Mạc nháy mắt trắng bệch, tay lại nâng chắc Bạch Vũ.
Bạch Vũ cảm thấy thân thể hắn cứng ngắc một lúc, kỳ lạ hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
"Không sao, còn muốn đi đâu? Đến tửu lâu ăn một bữa ngon không?"
Bạch Vũ muốn đi, cũng không biết vì sao nàng cảm thấy giọng Dạ Quân Mạc không tốt: "Không được, chúng ta trở về đi."
Nàng nhảy xuống khỏi lưng Dạ Quân Mạc, một đường nắm tay hắn về tới Hoàng Cung. Vừa đến Hoàng Cung, Bạch Vũ lập tức ngụy trang thành cung nữ, cúi đầu, thành thật đi theo sau lưng Dạ Quân Mạc, đi ngang qua mấy người cũng đều không phát hiện ra nàng không phải là cung nữ.
Trở lại trong tẩm điện của Dạ Quân Mạc, Dạ Quân Mạc đi thay quần áo, Bạch Vũ bổ nhào lên giường hắn lăn lộn, giường của hắn vừa lớn lại mềm mại, thoải mái hơn so với khi nàng còn ở Sáng Thế Thần Điện.
Nàng đập phình phịch một lúc, Dạ Quân Mạc vẫn còn chưa trở lại, nàng cũng không ngủ được, dứt khoát đứng lên đi tìm Dạ Quân Mạc.
Tẩm điện của Dạ Quân Mạc rất lớn, nhưng rất vắng vẻ, gần như không có người hầu hạ, Bạch Vũ rẽ bảy tám ngã cũng không biết hướng nào ra hướng nào, nhưng trong lòng nàng lại giống như đang chỉ dẫn một phương hướng.
Tựa như khi nàng tìm đến vực sâu, đừng nói là người Sáng Thế Thần Điện muốn tiến vào vực sâu, ngay cả vị trí của vực sâu tìm khắp nơi cũng không thấy được, chỉ biết một phương hướng đại khái.
Bạch Vũ là chủ nhân của trời đất, nơi nàng muốn tìm, cho dù không biết, cũng sẽ có trực giác không thể giải thích được.
Sau khi đi hơn nửa ngày, Bạch Vũ đến một lầu các nhỏ, đẩy cửa ra nhìn lên, bên trong là một suối nước nóng rất lớn. Ao rất sâu, tỏa ra sương mù màu trắng, làm cho người ta không thấy rõ có gì trong nước.
Bạch Vũ đi đến bờ ao, khí lạnh gần như muốn đông cứng người khác chạy thẳng lên người, nước ao này không phải là suối nước nóng, mà là nước hàn băng.