Edit: V.O
Ám Ưng nghiêm trang gật đầu: "Vực Thanh Vũ xảy ra chút chuyện phiền phức, Thánh Quân đang đi xử lý việc này. Đoán chừng phủ Vực Chủ vẫn còn loạn, đợi đến phủ Vực Chủ người tránh xa một chút."
Bạch Vũ chớp mắt một chút, có thể loạn đến mức nào?
Đến phủ Vực Chủ Bạch Vũ mới biết được ‘loạn’ theo lời của Ám Ưng là có ý gì, cảnh tượng này làm sao dùng một từ ‘loạn’ mà có thể hình dung, quả thực chính là có cảm giác vừa mới chiến tranh xong.
Một tòa trang viên u tĩnh, phía trước tiền viện là một mảnh phế tích, giống như cửa phủ cao lớn của Hoàng Cung sớm đã bị oanh tạc thành mảnh vụn, một đám người đánh nhau túi bụi ở trên phế tích, mấy chục con Triệu Hoán Thú quần ẩu cùng một chỗ, hỗn loạn đến mức ngay cả hai bên địch, ta, ai là ai đều không phân biệt rõ được.
Vẻ mặt Tư Minh mông lung xoay vòng vòng: "Có chuyện gì xảy ra? Dừng tay cho ta!"
Hắn triệu ra hai Triệu Hoán Thú loài chuột hệ Thủy, bước một bước dài vọt vào, thuận lợi chìm vào bên trong biển người.
Ám Ưng đã sớm dự đoán được tình huống như vậy, đứng ở xa xa cùng với Bạch Vũ.
Trong một đoàn tràn ngập khói thuốc súng, Tư Vực Chủ luôn luôn thờ ở đứng ở ngoài quan sát cuộc chiến liếc mắt một cái liền thấy được con mình, kinh ngạc lẻn đến bên cạnh hắn, nhéo hắn một cái: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Không phải là ngươi nên ở trong hậu viện sao? Ai cho ngươi ra đây?"
Ánh mắt Tư Minh chột dạ né tránh: "Cha của con, đã đến lúc này rồi, người còn xoắn xuýt chuyện này làm gì? Con là đi ra giúp người, con giúp phòng bán đấu giá đuổi đi đạo tặc giết người phóng hỏa, còn cứu được hai người nữa đó!"
"Cút! Ngươi nghĩ rằng cha sẽ tin ngươi? Ngươi không khiến cho cha gặp rắc rối thì cha đã cám ơn trời đất!" Tư Vực Chủ xách áo Tư Minh, xách hắn lại bên cạnh, hô to về phía mọi người: "Dừng tay cho ta!"
Giọng nói hắn phát ra chấn động đến mức điếc tai, nháy mắt làm cho toàn trường ngừng tay, yên tĩnh lại.
Một lão giả đoan chính của đối phương – Trương Hôi Lục đang xem cuộc chiến cười lạnh đi vào sân: "Vậy là Tư Vực Chủ đồng ý với đề nghị của ta, nguyện ý đưa Vực Thanh Linh trở thành sở hữu của Vực Thanh Phong do ta quản lý?"
"Đồng ý cái rắm! Ngươi dứt khoát tùy tiện nói hai câu, sẽ ta tặng Vực Thanh Linh cho ngươi, dựa vào cái gì?" Tư Vực Chủ tức giận nói.
"Dựa vào thực lực cường hãn của Vực Thanh Phong ta! Vực Thanh Linh chống cự lâu như vậy, đã sớm tràn đầy nguy cơ. Còn không bằng chủ động tặng cho ta, cũng tránh được Vực Thanh Linh bị hủy dưới cơn nóng giận của ta!" Lão giả ngạo mạn ngẩng đầu ưỡn ngực, đáy mắt xẹt qua một chút ngoan độc.
Tư Vực Chủ coi thường cười to: "Thực lực cường hãn? Nếu thực sự cường hãn như vậy thì tự mình cướp đoạt đi, còn không phải bởi vì nhờ có Tô tiểu thư tọa trấn phía sau Vực Thanh Linh, các ngươi tấn công lâu dài vẫn không được, sốt ruột, mới dứt khoát tới tìm Vực Thanh Vũ của ta gây phiền phức. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Thực lực của thủ hạ trong tay ta một chút cũng không hề yếu hơn so với ngươi!"
"À, là thế này phải không?" Tròng mắt lão giả chuyển động: "Có dám so đấu một trận hay không? Nếu các ngươi thắng, ta sẽ vứt bỏ Vực Thanh Linh ngay lập tức."
Sắc mặt Tư Vực Chủ thay đổi, nghi ngờ nhìn hắn: "So đấu một trận? Ngươi có âm mưu gì?"
"Âm mưu? Ta còn dương mưu nữa đó!" Lão giả khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Nếu tiếp tục đánh nữa, chúng ta cũng phải ra tay, không phải ngươi muốn náo loạn tình thế đến không thể cứu vãn đó chứ? Để cho thủ hạ trẻ tuổi so đấu một trận, ai thắng, người đó liền có được Vực Thanh Linh!"
Tư Vực Chủ ngoảnh mặt xem thường: "Ngươi cho là ta ngốc sao? Vực Thanh Linh vốn là của Ám Dạ Đế Quốc chúng ta, ta thua thì phải đưa cho ngươi, ngươi thua thì chỉ lui ra ngoài, nào có chuyện tiện nghi như vậy?"
"Bây giờ, Vực Thanh Linh sao có thể coi như là của các ngươi, chúng ta đã sớm chiếm cứ hơn một nửa, thua phải đưa ra đúng là tính toán không sai."
"Không được! Muốn ta dùng Vực Thanh Linh để đặt cược, thì ngươi cũng phải lấy ra một Vực để đặt cược." Thái độ của Tư Vực Chủ cứng rắn.
Lão giả nổi giận: "Chuyện đó thì ta không thể đồng ý, các huynh đệ, cùng nhau xét nhà!"
Hai bên lập tức gọi ra Triệu Hoán Thú, lại giương cung bạt kiếm, trong không khí đã tràn ngập mùi thuốc súng nổ, chỉ cần có một đốm lửa nhỏ là có thể lập tức châm ngòi.