Edit: V.O
"Tòng sư tỷ, ngươi ở đâu?" Giọng Tả Khưu Lan không vui truyền đến, ngay sau đó chính là tiếng bước chân của một đám người, hắn dẫn theo một đám người đi ra từ phòng đặt thi thể, đi về phía bên này.
Hắc y nhân thu hồi đao nhọn, bóng dáng lủi một cái liền biến mất.
Lúc Tả Khưu Lan tìm được Tòng Nguyệt Cầm, nhìn thấy bộ dạng nàng ta trọng thương chật vật, cuống quít đưa nàng ta về Dược Thiện Đường, nhưng người đả thương nàng ta có tìm thế nào cũng không thấy.
Chuyện Bạch Vũ tìm ngoại môn đệ tử Sa Hoằng cũng nghe nói, ngày hôm sau tìm đến đỉnh Vô Danh một chút.
"Bạch Vũ, ngươi muốn bồi dưỡng nhân tài cho đỉnh Vô Danh, tại sao có thể không gọi ta?" Sa Hoằng làm bộ thầm oán Bạch Vũ.
Bạch Vũ cười bồi tội: "Không phải ta nghĩ ngươi muốn bái nhập đỉnh Liệt Dương sao? Sao không biết xấu hổ mà đi tìm ngươi. Gần đây ngươi không bị thương chứ, bọn Không Đồng Dục có tìm ngươi gây phiền toái hay không?"
"Không có, gần đây ta tu luyện ở trên đỉnh Liệt Dương, căn bản không xuất môn."
"Không xuất môn là đúng, ngươi lo lắng rất chu toàn."
Sa Hoằng nháy mắt mấy cái: "Là Nhạc Kỳ Nhân vây ta ở trên núi không cho ta xuất môn, nói là nghĩa phụ bảo ta trước lúc khiêu chiến hãy cố gắng ít đi ra ngoài."
Bạch Vũ: "......"
Nàng thu hồi lời nói vừa rồi, nàng còn tưởng rằng là Sa Hoằng đột nhiên thông suốt, biết tính toán, mưu trí, khôn ngoan. Nửa ngày mới biết là do Đông Nhạc Quận Vương phân phó, quả nhiên gừng càng già càng cay, vốn nàng cũng không nghĩ tới để cho Tả Vũ và Tả Viêm tránh đi một chút trước.
Sa Hoằng cũng công khai ở lại, tự nhiên Bạch Vũ sẽ không bạc đãi hắn, linh tửu và đồ ăn của sủng vật đưa cho Sa Hoằng giống như nước chảy. Trên thực tế, những tài nguyên trân quý này đối với Bạch Vũ đều là những thứ bình thường nhất, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đều là mãn tư chất, ghét bỏ không muốn ăn.Số lần Bạch Vũ uống Phi Hồng Chi Nguyệt rất nhiều, trong thời gian ngắn cũng không có hiệu quả gì, không bằng cho người khác, còn không lãng phí.
Sa Hoằng biết Bạch Vũ là cường hào, tròng mắt thiếu chút nữa trừng ra. Lúc hắn ở Đông Nhạc được trọng điểm bồi dưỡng, tài nguyên nhận được cũng không nhiều như vậy. Uống xong linh tửu Bạch Vũ đưa cho hắn, trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên một cảm giác tự ti, Bạch Vũ tựa như một ngôi sao sáng ngời, xa không thể với, cách hắn càng ngày càng xa.
Thời gian nhoáng một cái, đã đến ngày thi đấu khiêu chiến.
"Tính đi xem?" Dạ Quân Mạc cười nhạt hỏi Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhíu mày: "Ngươi lại tính theo giúp ta?"
Không biết vì sao, mấy ngày này Dạ Quân Mạc bề bộn nhiều việc, hình như đang tìm người nào đó. Nhưng chỉ cần nàng rời đi đỉnh Vô Danh, cho dù là đi tới đi lui ở trong Vô Trần Cung, hắn đều đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh nàng, giống như chỉ cần hắn không ở đây, dường như nàng có thể bị biến mất.
"Đi thôi." Dạ Quân Mạc không nói nhiều lời, dắt tay Bạch Vũ, đi ra Vô Trần Cung.
Địa điểm lần thi đấu khiêu chiến này được định ở tại trường thi đấu của Vô Trần Châu, trường thi đấu này không quá giống với trường thi đấu bình thường, được xây dựng ở phạm vi cách rừng rậm Vô Trần Châu trăm dặm, trực tiếp sửa chữa thành trường thi đấu.
Bởi vì khí hậu rét lạnh, mảnh rừng rậm này đều là cây Tùng Bách cao lớn, cả ngày che lấp mặt trời, âm trầm rét lạnh, duy chỉ có một mảnh đất trống dùng sân chiến đấu. Người đến xem cuộc chiến càng ngạc nhiên hơn.
Thi đấu khiêu chiến là thể hiện thực lực của đệ tử ngoại môn, đối với phần lớn đệ tử chính thức mà nói cũng không đáng phải chú ý. Nhưng năm nay bởi vì Không Đồng Dục xui xẻo tiến vào mười người dưới cùng, khi thì chèn ép đệ tử ngoại môn, khi lại sinh ra xung đột với Bạch Vũ, động tĩnh huyên náo cũng không nhỏ.
Trực giác của mọi người cho rằng lần thi đấu khiêu chiến này rất thú vị, đều ôm thái độ nhàn nhã đến xem cuộc vui, thậm chí chưa bao giờ chú ý thi đấu khiêu chiến, Tả Khưu Lan và Tòng Nguyệt Cầm cũng tới.
Người hai bên tham gia tỷ thí đã sớm đến, ngồi ở hai phía đối diện, còn chưa tỷ thí cũng đã giương cung bạt kiếm, sát khí lan tràn, ánh mắt chém giết kịch liệt, trong không khí đều có thể ngửi được mùi thuốc súng.