"Hừ hừ... Cái mông!" Tiểu Điệp vừa đi vừa xoa xoa cái mông to hơn vài phần của mình. Nàng đâu ngờ cái vách tường lại cao tới vậy, chỉ sơ sẩy một chút là liền biến nàng thành đầu heo, cái mông thành cái bàn. Tiểu Điệp đi từng bước khó khăn, mỗi bước chỉ đi chầm chậm không dám bước mạnh vì sợ đau, miệng không ngừng xuýt xoa. Nàng thề lần sau sẽ không trèo kiểu này nữa, bất quá đào lỗ chó chui qua cho an toàn.
Tiểu Điệp vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, càng nhìn nàng càng cảm thấy quái lạ, không biết mình đã xuyên tới thế giới như thế nào. Xung quanh mọi người buôn bán tấp nập nhưng lại không có những chỗ bán gia súc gia cầm như trâu bò gà lợn. Vậy rốt cuộc hồi sáng cái đùi gà nàng ăn là từ đâu ra. Ngoài ra còn có nhiều loại cây, chúng mọc lơ lửng trên không trung, có lá có quả nhưng lại không có thân, có rễ. Xung quanh cũng không hề có tiếng xe ngựa, mọi người di chuyển bằng đôi chân của họ, hoặc là cưỡi mây hoặc là đứng trên một màng lá, hoa để di chuyển, nhưng tốc độ di chuyển lại khác nhau, có người tốc độ di chuyển so với rùa bò nhưng có người lại di chuyển sánh ngang với tốc độ ánh sáng, chỉ thấy dư ảnh hoàn toàn không thấy người đâu. Lúc đầu nàng ngỡ mình xuyên qua cổ đại, nhưng có vẻ như nàng đã lầm. Ngoài cách ăn mặc giống cổ đại ra thì hoàn toàn không có gì giống nữa cả. Nó đem đến cho nàng hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đang ngỡ ngàng trước cảnh sắc xung quanh thì Tiểu Điệp chợt thấy đằng trước có đám đông. Nàng tò mò, vội chạy lại chen lấn vô xem có chuyện gì. Dù gì thì cũng đang rảnh rỗi mà.
Khi chen được vào trong, hình ảnh đập trước mắt nàng chính là năm người đàn ông đang hành hạ một đứa nhỏ. Một tên thì mập ú, môi cuốn lô, mắt híp lại trông có vẻ là đại ca. Còn một tên thì dáng vẻ xảo quyệt như hồ ly, có lẽ là tay phải của tên kia. Cuối cùng là ba tên còn lại, trông cũng tầm tầm thường thường không có gì nổi bật.
Tên đại ca không ngừng lấy dây xích gắn gai quất vào người đứa bé, luôm mồm hét: "Trốn này, trốn này"
Đứa bé bị hắn quất đến nỗi máu đẫm đầy người, da thịt bị gai đâm sau đó kéo dài, làm rợn đến người nhìn. Mặc dù bị đánh đến như thế, nhưng đứa trẻ kia vẫn không có gì là khuất phục, ánh mắt kiên nghị nhìn tên đầu sỏ, cắn răng chịu đựng không rên la một tiếng.
"Đứa nhóc này....." Tiểu Điệp bất giác thốt lên.
Thấy đánh mãi nhưng đứa nhóc vẫn không khuất phục, tức càng thêm tức, hắn dồn công lực định một chưởng chưởng vô đầu đứa bé. Một chưởng này mà lãnh trọn, chắc chắn sẽ không toàn mạng, cho dù thế ánh mắt của đứa nhóc vẫn không một tia lay động, tĩnh lặng như mặt nước trong suốt.
Nhìn tới đây, Tiểu Điệp không nhịn nỗi nữa liền nhảy ra hô lên: "KHOAN ĐÃ!!!"
Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tiểu Điệp như vừa nhìn thấy quái nhân, phút chốc không khí dường như đông cứng lại, đến hít thở cũng khó khăn.
"Ta muốn mua cậu bé này" Tiểu Điệp ưỡn người dõng dạc nói.
Năm người đàn ông đều sững sờ, tên dáng vẻ hồ ly nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó cười chế giễu: "Ăn mặc quái lạ, rách nát như ngươi mà có tiền để mua tên tiểu tử này à."
Nghe thấy thế, Tiểu Điệp không tỏ thái độ gì, chỉ nhún nhún vai: "Ta quả thật không có tiền."
Tên lão đại lập tức sa sầm mặt, nghiến răng ken két: "Ngươi dám giỡn mặt với lão bản, muốn chết?"
Tiểu Điệp đưa mặt ngây thơ vô số tội nói: " Ta nào có." Đồng thời rút trong túi ra vài hạt ngọc trai. Tưng tưng hạt ngọc trai trong tay, Tiểu Điệp nhàn nhạt hỏi: "Ta không có tiền nhưng ta có cái này. Được chứ?"
Xung quanh lại một lần nữa dường như im bặt khiến cho Tiểu Điệp không khỏi hoài nghi. Sao vậy? Không lẽ ở thế giới này ngọc trai không có giá trị, nếu vậy thì rắc rối, tốn công nàng lén lút trộm ngọc trai ở chỗ hắc cẩu đem theo. Ngay sau đó, nàng có thể nghe thấy tiếng mọi người khó khăn hít một ngụm khí lạnh. Có người xì xầm nói: "Nữ nhân đó chắc không có vấn đề chứ? Lấy ngọc trai để mua Phế Thuật".
Tiểu Điệp thoáng ngẩn người ra. Hóa ra không phải không có giá trị mà là giá trị quá lớn. Như mở cờ trong bụng, Tiểu Điệp giả vờ tiếc nuối hỏi:
"Sao, không được à? Vậy thì thôi"
"Được được" Tên đại ca liền lập tức gật đầu như búa bổ dường như sợ nàng đi mất. Chợt tên hồ ly kê sát tai tên ấy thì thầm to nhỏ gì đó, sắc mặt hắn ngay lập tức thay đổi, hỏi lại: "Thật chứ? Ngươi không nhìn lầm". Tên hồ ly liền gật đầu chắc như đinh đóng cột. Cả hai tên nhìn nhau, đồng loạt cười gian tà.
Đứa nhóc dường như phát hiện ra điều bất thường, tròng mắt tĩnh mịch chợt khẽ lay động.
Mặt khác Tiểu Điệp không tỏ thái độ gì, vẫn thản nhiên trao đổi buôn bán.
"Đây, hai mươi viên ngọc trai, đủ rồi chứ?" Tiểu Điệp cầm ngọc trai trong tay xòe ra.
Tên thủ lĩnh liền vội gom lấy ngọc trai bỏ vô túi, luôn mồm nói: "Đủ đủ"
"Còn đứa nhỏ đó?"
Dường như hiểu ý, tên đại ca đưa tay vẫy vẫy, hô to: "Cởi trói"
"Đa tạ" Tiểu Điệp mĩm cười nhìn bọn chúng, vỗ vai đứa nhỏ nhanh chóng lôi kéo đi ra chỗ khác."Tiểu đệ đệ đi thôi".
Mặc dù không biết bọn chúng có ngụ ý gì nhưng Tiểu Điệp có thể đánh hơi thấy mùi nguy hiểm, vì thế tốt nhất là nên tránh đi chỗ khác. Tiểu tử bị Tiểu Điệp lôi kéo đi thế nhưng ánh mắt vẫn không ngừng chăm chú nhìn năm người kia, dường như suy nghĩ gì đó, lông mi tiểu tử khẽ lay động, môi mím chặt lại.
Sau khi đi được một đoạn khá xa, không còn thấy bóng dáng năm người kia nữa, Tiểu Điệp mới dừng lại mướn một phòng khách điếm.
Suốt cả đoạn đường bị lôi lôi kéo kéo thế nhưng đứa nhỏ vẫn không nói tiếng nào, ánh mắt trong veo nhưng lại vô cùng tĩnh mịch.
Nhìn khắp người tiểu tử không ngừng chảy máu, thế nhưng đối phương không biểu hiện gì là đau đớn, ngay cả một cái nhíu mày cũng tiếc rẻ khiến cho Tiểu Điệp không khỏi thở dài. Tiểu Điệp ấn người tiểu tử ngồi xuống ghế, nàng ngồi phía đối diện quan tâm hỏi: "Những vết thương kia không khiến cho đệ đau hay sao?"
Tiểu tử không nói gì, ánh mắt chỉ khẽ động. Đau? Dường như cái từ đó quá xa xỉ với hắn. Từ lâu hắn đã không còn biết đau là gì, hay nên nói là hắn đã quá đau nên đã mất hết cảm giác, dẫn đến tâm tê liệt phế không còn phản ứng đến cái gọi là đau nữa.
Thấy tiểu tử mãi im lặng không nói gì, nàng không tỏ vẻ gì là khó chịu, chỉ nhẹ giọng tiếp tục nói: "Đệ không muốn nói cũng được, nhưng ít nhất hãy cho ta biết tên của đệ"
Đối diện với nàng đối phương vẫn im lặng, tầm một khắc sau tiểu tử mới nhàn nhạt trả lời: "Lãnh Tâm"
Tiểu Điệp nhìn sâu trong mắt Lãnh Tâm, nhẹ cười nói: "Lãnh Tâm, đệ cũng mệt
rồi nghỉ ngơi đi, khi nào có thức ăn ta kêu đệ dậy"
Lần này Lãnh Tâm vẫn giữ chủ trương không nói gì, hắn gật đầu nhẹ một cái.
"Ngoan" Nói rồi Tiểu Điệp xoay người đi ra bên ngoài.
Một đứa nhỏ 13 tuổi, rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, thế nhưng lại có thể trầm lặng đến thế. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà có thể khiến một đứa nhóc như Lãnh Tâm trở nên như vậy. Nhìn ánh mắt tĩnh mịch của Lãnh Tâm khiến nàng không khỏi lần nữa thở dài. Hình ảnh này thật giống nàng lúc trước, thu hẹp bản thân lại, chối bỏ mọi thứ xung quanh bản thân. Chỉ trách sao lòng người quá bạc bẽo, ông trời khoái trêu đùa số mệnh con người ta.