[Dịch]Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 17 : Cứu Người Bị Người Bắt - Thấy chưa sáu người là quá ít




Ngày đại tiệc đón sứ giả cuối cùng cũng tới. Bên trong cung điện tiếng cười nói vô cùng rôm rả, văn võ bá quan đều chào hỏi xã giao. Tại một góc khuất gần đó, lấp ló sáu hình bóng.

Nhìn bộ quần áo vô cùng lộng lẫy trên người, Tiểu Điệp có chút choáng váng: "Sư phụ, tại sao con lại phải mặc cái bộ đồ rườm rà này?" Mặc cái này làm sao mà đánh đấm gì chứ?

Vừa hỏi xong, lão bà bà trong trang phục hắc y liền giáng cho Tiểu Điệp một cú trời giáng lên đầu. "Nha đầu ngốc, không mặc vậy thì làm sao trà trộn vào đoàn vũ công"

"Tại sao lại nhất định phải là đoàn vũ công?"

"Cốp" Vừa dứt, ngay lập tức lại thêm một cú trời giáng.

"Nha đầu ngươi lúc nhỏ cặp đất mà sống hay sao mà bây giờ đần thế. Ngươi không trà trộn làm vũ công thì làm sao đứng ngay cung điện mà quan sát tình hình". "Đây, cầm lấy" Bà bà rút trong túi ra đưa cho Tiểu Điệp vài quả pháo sáng và một cái túi.

Tiểu Điệp cầm cái túi lên: "Sư phụ, đây là gì?"

"Bã đậu" Bà bà đáp.

Ặc! Tiểu Điệp chao đảo xém té.

"Này, cả hai bảo trọng, bọn ta qua bên phía ngục" Dứt lời, bốn thân ảnh lập tức biến mất.

Chỉ còn Lôi Phong với Tiểu Điệp, Lôi Phong vội niệm chú gì đó vào trong trán Tiểu Điệp, sau đó hắn cầm một viên pháo lên nói: "Nếu có chuyện gì thì muội đốt quả pháo này, đây là pháo thần chú chỉ có những người trong thần chú mới nhìn thấy"

Lôi Phong cầm quả pháo đốt thử làm mẫu, Tiểu Điệp nhìn sau đó gật đầu: "Ân, muội đã biết"

"Hiểu rồi thì tốt" Nói rồi Lôi Phong cũng biến mất hút.

Còn một mình trong bụi rậm Tiểu Điệp thầm than khổ. Sao nàng lại vướng phải của nợ này kia chứ. Còn cái túi bã đậu này, thôi thì cất tạm vậy.

Ngồi trên ghế dành cho sứ giả, chân mày Hoắc Dĩnh sớm dính chặt vào nhau. Những kẻ ở đây miệng lưỡi mồm mém, chứa độc trong đường. Nếu không phải vì cái bản giao ước kia, hắn đã sớm rời khỏi đây.

Ngồi ở vị trí chủ tọa, thái tử được hầu hạ bởi mỹ nhân, vui vẻ nói: "Để tiếp đại sứ giả của Lạc An quý quốc, ta có mời một đoàn vũ công nổi tiếng đến để biểu diễn, vương gia ngài không phiền chứ?"

"Không phiền"

Thái tử vui vẻ vỗ tay lớn ba tiếng, ngay lập tức, đoàn vũ công lộng lẫy lần lượt bước ra.

Lẫn trong đoàn vũ công, nhìn bữa tiệc xa hoa Tiểu Điệp thầm bỉu môi khinh bỉ, đúng là lãng phí. Nhưng ngay khi dàn ra đội hình, ánh mắt Tiểu Điệp vô tình chạm phải ánh mắt lạnh băng của Hoắc Dĩnh, bất giác cả người nàng trở nên cứng đờ.

Tam vương gia?

Tại sao hắn lại ở đây? Hắn ở đây là để bắt nàng sao? Không đúng, nếu là để bắt nàng hắn sớm đã bắt mới phải nhưng nhìn vẻ mặt kia, hắn rõ ràng không biết nàng ở đây. Vậy không lẽ vị sứ giả mà Mộc Vân đón tiếp chính là hắn, chỉ có khả năng này.

Ngay lập tức lấy lại tinh thần, nàng vội cùng với dàn vũ công xếp đội hình bắt đầu múa.

May mắn là trang phục của đoàn vũ công có khăn mạng che mặt, hơn nữa khuôn mặt nàng đã bị biến đổi, tên vương gia kia nhất định sẽ không nhận ra.

Động tác nàng uyển chuyển phối hợp với đoàn vũ công khiến cho những người xem không thể rời mắt. Thái tử phấn khởi nói: "Hảo hảo, không hổ danh là đoàn vũ công bậc nhất"

Đến màn nhào lộn hạ màn, nàng chợt phát hiện, tên vương gia kia đang nhìn chằm chằm vào nàng, dường như phát hiện ra nàng là ai, Tiểu Điệp thoáng giật mình, thân thể đáp xuống khẽ chao đảo.

Không thể nào, làm sao hắn lại có thể nhận ra nàng được chứ? Phải mau tìm cách chuồn khỏi đây, sau đó báo tin cho mọi người biết.

Ngay đúng lúc nàng định tìm cách lẻn đi để bắn pháo sáng thì bên ngoài, một tên lính hớt hải chạy vào, hắn lắp bắp nói không ra tiếng: "Thái... thái... tử... tên phạm nhân Huyền Tông đã... đã... đã... "

Nhìn điệu bộ lắp bắp của tên lính, thái tử Mộc Vân không khỏi cáu gắt quát: "Hắn đã làm sao?"

"Hắn đã... đã... trốn thoát"

Hai chữ "Trốn thoát" như một quả bom gây tiếng oanh lớn trong lòng những người đang ngồi đây, không khí đang náo nhiệt ngay lập tức im bặt.Tên lính biết mình phạm trọng tội, mặt tái mét, vội đập đầu xuống đất van xin: "Xin thái tử tha mạng, xin thái tử tha mạng"

Khuôn mặt tươi cười của thái tử Mộc Vân dần biến mất, thay vào đó cặp mắt hằn lên tia máu, hàm răng không ngừng nghiến ken két, sau đó phẫn nộ ném thẳng ly rượu xuống sàn nhà, vỡ toan.

"Người đâu, mau lôi tên này ra ngoài chém đầu cho ta!"

Lệnh chém đưa ra, thân thể tên lính hoàn toàn mềm nhũn, đổ rạp xuống đất miệng không ngừng nói: "Thái tử tha mạng, thái tử tha mạng"

Dưới sự phẫn nộ của thái tử, không khí như bị bóp nghẹn, văn võ bá quan không ai dám hó hé gì, ngay đến thở cũng không dám thở mạnh, mọi người chỉ biết căng thẳng mà quan sát sắc mặt của nhau.

Ngồi trên ghế sứ giả, khóe miệng Hoắc Dĩnh nhếch lên thành một đường cong, dường như đang xem kịch hay.

Tiểu Điệp không ngờ mọi người hành động lại nhanh chóng như vậy, nếu thế, nàng không có lý do gì phải nén lại đây. Nghĩ là làm, Tiểu Điệp lẫn theo đoàn vũ công nhanh chóng trốn đi mất.

Ngay lúc tên lính bị lôi ra chặt đầu thì một tên lính khác hớt hải chạy vào, mặt mày tái mét không kém gì tên lúc nãy: "Thái tử, hoàng cung đã bị phóng hỏa, lửa lớn đang tràn đến đây"

Tin lửa tràn đến như sét đánh ngang tai, thái tử vừa mới ngồi xuống lại lần nữa ngồi bật dậy. "Khốn kiếp, là ai đã phóng hỏa?"

"Tiểu nhân không biết"

Khi những đợt khói bắt đầu tràn vào, mọi người không còn nghĩ gì đến lễ tiết nữa mà ùa nhau chạy nạn. Tiếng la hét, tiếng hô hoán chữa cháy không ngừng vang lên, phút chốc cung điện trở thành một đám loạn cào cào như dân châu phi tị nạn.

Ra khỏi cung điện, thái tử Mộc Vân vẫn chưa hoàn hồn, cứ thế đứng bất động. Rõ ràng hôm nay là ngày kí bản giao ước, hắn sẽ có thể thêm một bước tiến gần kế hoạch, tại chuyện này lại xảy. Phụ hoàng nhất định sẽ trách phạt hắn. Không thể được, không thể được, tất cả là tại lão ta. Lão Huyền Tông khốn khiếp!

"Tình hình hiện tại có vẻ không thể kí bản giao ước, ta còn có việc xin phép" Bỏ mặc thái tử đang thất thần,Hoắc Dĩnh nói xong liền xoay lưng rời khỏi. Hiện tại có một người khiến hắn quan tâm hơn, chính là nữ nhân có một phần tóc trắng kia.

-----********------*******---------

Nhân cơ hội trong lúc mọi người đang hoảng loạn, Tiểu Điệp nhanh chóng thay ra bộ hắc y lẻn ra sau bãi đất trống. Nàng rút trong túi ra một quả pháo sáng sau đó đốt. Khi pháo sáng bắn lên không trung, chưa đầy một khắc sau năm bóng hình quen thuộc bay trên nóc nhà dần tiến tới. Tiểu Điệp định hô lên thì bất ngờ, nàng bị điểm huyệt từ phía sau, không thể cử động.

Tiểu Điệp cố gắng tự giải huyệt nhưng vô ích, nàng tự hiểu mình xui xẻo gặp phải cao thủ rồi, nhưng rốt cuộc là ai kia chứ? Không lẽ là người của thái tử.

Dù cố gắng hết sức nhưng Tiểu Điệp chính là không thể nhúc nhích, thậm chí một thán từ cũng không thể thốt lên được, nàng chỉ có thể mở to mắt bị người phía sau vác như bao tải đem đi.

Bị bắt cóc rồi!

Đó chính xác là những gì nàng đang nghĩ. Chết tiệt! Rốt cuộc là tên hỗn đảng nào đã bắt nàng? Lúc đầu cứ tưởng bị người của thái tử bắt được nhưng hóa ra không phải. Hắn vác nàng quăng lên xe ngựa, sau đó quăng nàng ở cái nhà hoang này rồi đi mất. Nhưng nghĩ đến càng tức, không phải bà bà bảo nàng đã có thể dễ dàng giải huyệt của người khác hay sao, trừ khi hắn là Thiên Thuật hoặc là Thuật Gia đột phá. Nếu một cao thủ như thế tại sao lại bắt nàng. A... càng nghĩ càng rối. Tiểu Điệp nhíu mi ra sức kịch liệt suy nghĩ, nhưng vấn đề này như một mớ tơ vò, càng gỡ càng rối, càng suy nghĩ lại càng cảm thấy mù mịt, nàng bực bội không suy nghĩ nữa, trước hết tìm cách thoát ra cái đã.

Tay chân bị trói không thể sử dụng thuật, miệng thì bị điểm huyệt cấm ngôn, Tiểu Điệp chỉ có thể nhúc nhích thân thể nhìn ngó xung quanh. Nhìn tới góc kẹt, Tiểu Điệp mừng rỡ: A, có chai rượu.

Nàng nhanh chóng lăn tới chỗ đó, luồng chai rượu ra sau tay, lấy miếng vải gần đó bọc chai rượu lại, sau đó cố gắng đập chai rượu phát ra tiếng nhỏ nhất. Đập xong, nàng vội lấy miếng thủy tinh cứa sợi dây ở tay. Sợi dây cứ cót két mãi một hồi mới đứt, Tiểu Điệp mừng rỡ lấy miếng thủy tinh cứa nốt dây ở chân.

"Két!"

Cánh cửa mở ra, Tiểu Điệp giật mình.Chết, có người vào. Nàng nhanh chóng lấy mảnh vải đậy những mảnh thủy tinh, ném luôn mảnh thủy tinh trong tay vào trong đó. Ngồi ngay ngắn, vờ như tay vẫn còn bị trói ở phía sau.

Bên ngoài cửa, tên hắc y nhân bắt cóc nàng đi vào, phía sau còn có một người mang mâm cơm, nhưng người đó để cơm lại rồi nhanh chóng đi ra.Trong phòng lại chỉ còn mình nàng với tên hắc y nhân.

Bị hắn nhìn chằm chằm, mồ hôi sau lưng Tiểu Điệp túa ra như tắm.

Hỏng rồi, không lẽ bị hắn phát hiện.

Chắc không đâu. Lão gia gia, làm ơn đừng nhìn nữa, nếu cứ nhìn kiểu này thì sao nàng bỏ trốn.

Hắc y nhân với khăn che kín mặt, ngoài đôi mắt ra nàng hoàn toàn không thể nhận diện ra hắn là ai.

Bỗng nhiên hắn chộp lấy một phần bên tay áo nàng xé mạnh một cái: "Rẹt!!"

Tay áo bị xé rách, để lộ phần vai trắng nõn.

Cướp sắc?

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Tiểu Điệp theo phản xạ liền cho hắn một bạt tay mà quên mất nàng đang giả bộ bị trói. Lực đạo tay khá mạnh, khiến cho mặt hắc y nhân bị lệch sang một bên.

Đánh xong, Tiểu Điệp cứng đờ người, trăm lần vạn lần mắng bản thân ngu ngốc. Kỳ này hay rồi, xem như nàng khỏi trốn.

Hắc y nhân bị Tiểu Điệp đánh, không những không phẫn nộ mà trong đáy mắt xuất hiện sự vui mừng pha lẫn xúc động. Hắn đột nhiên ôm chầm lấy nàng.

"Lôi Nhạc, ta đã tìm thấy nàng" Hắn ghì chặt Tiểu Điệp vào người mình, thì thầm nói.

Bị hắc y nhân ôm, Tiểu Điệp trợn to mắt, hai tay không ngừng quẫy quẫy.

Cái quái quỷ gì đây? Cái gì mà Lôi Nhạc ta đã tìm thấy nàng kia chứ, ta căn bản không phải Lôi Nhạc. Tên này không phải bị nàng tát đến phát khùng rồi chứ.

Ôm một hồi, hắc y nhân mới buông Tiểu Điệp ra. Hắn lấy tay giải huyệt cho nàng.

"Xin lỗi, ta quên mất nàng bị điểm huyệt cấm ngôn"

Tiểu Điệp trợn mắt, không ngừng thở phì phò. Quên cái đầu ngươi á, ăn xong đậu hũ của ta mới nhớ là đã điểm huyệt, tiện lợi quá đi.

Tiểu Điệp đã có thể sử dụng lại thuật, nàng nhanh chóng biến ra thanh song đao, cắt đứng sợi dây dưới chân, sau đó lộn vòng, nhanh chóng kề thanh đao lên cổ hắc y nhân.

Bị Tiểu Điệp kề đao lên cổ, hắn không những không hỏang sợ mà hết sức bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhẹ.

"Nàng quả nhiên vẫn thích dùng song đao"

Hả! Tiểu Điệp định hỏi như vậy là có ý gì thì mới phát hiện, nàng lần nữa bị điểm huyệt. Không thể nào, nàng hoàn toàn không nhìn thấy hắn đã xoay người, tên này rốt cuộc đã ra tay lúc nào.

.......******.......******......

Tác giả: Chẹp! Xem ra khuôn mặt mới của Điệp tỷ không mấy suôn sẻ rồi.. hắc... hắc...

Tiểu Điệp: *mặt đầy sát khí* Ngươi còn dám nói.

Tác giả: Ặc, xem ra ta nên dzọt thì hơn. *Chạy* Điệp tỷ, ở lại chơi vui vẻ! >.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.