Lấy máu nghiệm thân?
Cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng đây là một biện pháp tốt, rốt cục Thẩm Nghiên Tịch là con gái nhà Thẩm tướng hay muội muội của Hữu tướng, kiểm nghiệm một cái sẽ biết ngay.
Dưới tình huống này, Sở Ly còn đứng cạnh bên, cho dù Thẩm Chi Hối đang hoảng loạn cỡ nào cũng không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Hắn chỉ có thể cố làm ra vẻ trấn định, tâm tư lộn nhào, đầu óc mãi suy nghĩ phải tìm cách nào để thoát khỏi vụ lấy máu nghiệm thân này, hoặc phải làm sao cho dù không phải ruột thịt mà máu huyết cũng có thể dung hòa với nhau.
Dù sao nếu bức màn Thẩm Nghiên Tịch không phải con ruột của hắn bị vén lên sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ đến Thẩm gia, không nói đến việc Sở Ly nhất định sẽ truy cứu tới cùng, và Hoàng thượng sẽ xử trí vấn đề này như nào, cơ bản nhất Thẩm gia sẽ bị kéo vào vòng xoáy nghị luận của người trong thiên hạ.
Lời đồn đãi này tuyệt đối không dễ bình loạn được! Chết tiệt thật! Thẩm Nghiên Tịch sao lại là muội muội của Sở Ly chứ? Nếu như hắn sớm biết Thẩm Nghiên Tịch có một ca ca như vậy, chẳng phải từ đầu đã…
Thẩm Chi Hối hỗn loạn một hồi, liều mạng tìm đối sách, nhưng Sở Ly đã nhanh một bước thỉnh cầu Hoàng thượng, “Thỉnh Hoàng thượng toàn thành cho!”
Sợ Ly cực ít khi phải cúi đầu cầu xin cho dù là đối mặt với Hoàng thượng, cho nên giờ phút này phá lệ chấn động nhân tâm, cũng thể hiện quyết tâm của hắn muốn chứng thực người muội muội này.
Ánh mắt Hoàng thượng lóe lên, nhưng đầu tiên là âm thầm quét mắt qua Quân Thương một cái, thấy hắn vẫn rũ mắt đứng im tại đó, tựa hồ hết thảy đều không đáng để tâm, chuyện ra sao cũng mặc kệ.
Sau đó, ông điềm nhiên như không nhìn Sở Ly, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua làm cho người ta cảm thấy căn bản từ đầu chí cuối ánh mắt của mình chỉ nhìn mỗi Sở Ly chứ chưa từng để ý đến một người khác.
Mà vào lúc này, Quân Thương đột nhiên ngước mắt, ánh mắt cũng không tập trung vào ai, tựa hồ như xuyên qua hư không nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Môi mỏng nhẹ nhấp, thoáng cái đã lộ ra một đường con lạnh băng.
Hoàng thượng mới vừa rời mắt đi nên rất tiếc đã bỏ lỡ vẻ mặt mà mình luôn mong đợi này.
Sở Ly thỉnh cầu như vậy khiến cho đầu óc Thẩm Chi Hối tỉnh táo ra, vội vàng hô: “Thần không đồng ý!”
Bốn chữ đó lập tức khiến Hoàng thượng nhướng mày, ông lại nói tiếp: “Tịch Nhi thân thể suy nhược, vài ngày trước còn ngả bệnh chưa khỏi hẳn. Đối với con bé mà nói, mỗi một giọt máu đều trân quý hơn người bình thường chúng ta rất nhiều. Có thể nào vì một chuyện hoang đường như vậy mà làm tổn thương cơ thể?”
Ngôn từ này giống như chỉ cần mất đi một giọt máu, Thẩm Nghiên Tịch lập tức mất mạng chứ chẳng chơi, khiến cho vẻ mặt của các vị đại thần trong sảnh đều trở nên cổ quái.
Hắn làm như không phát giác được điều này, mặt mũi rất không cam lòng nói: “Không nói cái khác, cử chỉ lấy máu nghiệm thân này tuyệt đối sỉ nhục danh dự của nữ nhi thần! Tịch Nhi sao có thể là muội muội của Sở Ly được? Năm đó mẫu thân con bé hạ sinh thần đã ở ngay cửa đợi! Nói như vậy chẳng lẽ Sở đại nhân ngài cũng có thể là con trai đã thất lạc nhiều năm của lão phu a?”
Cả điện đều hút một tràng không khí lạnh, đến cả Hoàng thượng nghe đến vấn đề này cũng đặc biệt tập trung nhìn sang Thẩm Chi hối đang tức giận lại có ý mỉa mai trêu tức người, trong mắt mơ hồ toát ra ý thán phục.
Ầy da, đến cả trẫm cũng không dám nói với một người quỷ quyệt âm lãnh như Sở Ly rằng hắn là con trai bị thất lạc của mình, ai biết được liệu có chọc hắn nổi giận, tức khắc nhào tới vung đao chém lung tung a.
Cơ hồ mọi người, kể cả Hoàng đế đều nín thở chờ Sở Ly phản ứng, ngay cả Quân Thương luôn thờ ơ lạnh nhạt cũng khẽ nhúc nhích, ánh mắt nhìn Thẩm Chi Hối không khác gì đang nhìn một loài sinh vật ngoài hành tinh lạc đến đây.
Lại nói đến Sở Ly, sau khi Thẩm Chi Hối nói đến câu cuối cùng, mọi biểu cảm trên khuôn mặt hắn đều dừng lại.
Đó là một hình ảnh cực kỳ quỷ dị, trong nháy mắt cả gương mặt đó không giống mặt người, mà phủ một màu trắng xám như tranh sơn dầu, phát họa cứng ngắt không chút sinh khí, chỉ cần đôi mắt đó liếc một cái nhất định sẽ khiến người ta cõi lòng ớn lạnh, giống như đang ngủ mà bị bóng đè.
Sau đó lại thấy ‘bức tranh sơn dầu’ bừng nở như hoa cỏ mùa xuân, từ từ giãn ra.
Đây vốn là một gương mặt đẹp, chỉ bởi vì đôi mắt âm lãnh che đậy khiến người ta nhìn không ra khi giãn ra sẽ anh tuấn nhường nào, tất thảy chỉ tập trung vào cặp mắt u lãnh kia mà thôi.
Hắn cười khẽ nhìn Thẩm Chi Hối nói: “Thì ra Thẩm đại nhân muốn bổn quan làm con của mình. Có thể có được một phụ thân như Thẩm đại nhân đây thật sự rất đáng vinh hạnh. Có điều, từ nhỏ bổn quan bản tính bá đạo, tuyệt đối chịu không được bên cạnh có thêm những người huynh đệ khác không biết an phận, nhất thời xúc động lỡ làm ra chuyện gì không phải, người làm phụ thân nhất định phải bao dung độ lượng cho.”
Tương phản với nụ cười tươi tắn đó là đôi mắt ẩn nhẫn đỏ hồng quỷ quyệt, Thậm Chi Hối nổi da gà, người run bần bật, lui nhanh về sau một bước, kinh sợ nói: “Ngài muốn làm gì?”
Sở Ly càng cười càng to, quỷ khí ngập trời, “Không phải Thẩm đại nhân muốn nhận bổn quan làm con trai sao? Chắc hẳn những người con kia khiến ngài phật ý, chi bằng để bổn quan giúp ngài xử trí một phen.”
Xử trí đi, xử trí đi…
Câu nói ấy lởn vởn trong đầu rồi nổ vang khiến cho tim gan phèo phổi của Thẩm Chi Hối bị chấn động mạnh, trước mắt như tối đen dường như đã nhìn thấy Sở Ly vung đao múa kiếm chém chết ba người con trai.
Cảnh tượng đó thật sự tành nhẫn tanh tưởi vô cùng, khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn lộn nhào, kiềm lòng không được lập tức gào lên, “Sở Ly… Ngươi dám! Thẩm gia ta mới không có loại con trai độc ác máu lạnh như ngươi!”
“A… nếu ta không phải con trai của ngài thì muội muội của ta hiển nhiên không phải con gái ngài được.”
Thẩm Chi Hối hoàn hồn, lúc này mới nhớ bọn họ vẫn đang tranh luận thân phận của Thẩm Nghiên Tịch.
Ông cả giận mắng mỏ, “Hồ đồ nói nhảm! Tịch Nhi ta là chân chính Thẩm gia Nhị tiểu thư, ngài đừng vội cho rằng chỉ bắt được một cái bớt đã đòi đoạt đi nữ nhi nhà ta, ai biết được là ngài đã dùng thủ đoạn âm hiểm gì để biết được cái bớt đó.”
“Vậy bây giờ ngài có dám ngay trước mặt Hoàng thượng và bá quan văn võ, nói lại lần nữa xem, rằng Thẩm Nghiên Tịch là con gái của ngài, vạn phần xác định, nếu có nửa lời xằng bậy sẽ nhận tội khi quân.”
Thề cái gì, ông còn lâu mới tin, cái gì mà chấp nhận thực tại, vạn phần xác định chứ.
Sắc mặt của Thẩm Chi Hối quả nhiên thay đổi, mặc dù chỉ chút ít biến chuyển nhưng từ trước đến nay Hữu tướng đại nhân mắt vàng chói lửa, hôm nay chuyện hắn muốn làm chính là trả lại thân phận cho muội muội mà mình đã xác nhận, hiện tại chỉ là muốn bắt buộc Thẩm Chi Hối phải thừa nhận thôi!
Tất cả mọi người trầm mặt đứng nhìn hai vị Tướng gia đương triều tranh luận, ngẫu nhiên cũng có một vài đồng liêu nhỏ giọng nghị luận, nhưng trước sau vẫn không ai dám bước ra nói đỡ cho bên nào, kể cả mối quan hệ trong đó có liên quan đến hai phe đang đối địch sống chết như Quân Thương, Đại hoàng tử và Thái tử.
Cho tới bây giờ, Đại hoàng tử tức Tấn vương đứng dậy, nói với Thẩm Chi Hối: “Thẩm đại nhân nếu không thẹn với lương tâm thì nói ra những lời xác định này cũng không sao. Phụ hoàng anh minh nhất định sẽ điều tra ngọn ngành việc này trả lại công bằng cho ông.”
Khóe miệng Thẩm Chi Hối giật giật, ánh mắt cực kỳ thiếu thiện cảm nhìn Tấn vương.
Tấn vương đối mặt với sự bất hợp tác của ông cũng không phát biểu cảm tưởng gì, dù sao hai bên vốn đã không hòa thuận rồi.
Hắn mỉm cười gật đầu với Sở Ly, ánh mắt khẽ quét qua người Quân Thương, Quân Thương như có chút cảm giác, ngẩng đầu nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không đếm xỉa, không miệt thị!
Ánh mắt Sở Ly trầm xuống, gã Tấn vương vô liêm sĩ này dám đánh chủ ý lên muội muội nhà hắn sao? Đúng là cóc tía mà đòi ăn thịt thiên nga!
Có điều, bây giờ cũng không cần để ý tới những kẻ vô liêm sỉ si tâm vọng tưởng này.
Hắn nhìn Thẩm Chi Hối, nói: “Hay là thôi vậy. Bổn quan cũng không đành lòng nhìn Thẩm đại nhân phạm tội khi quân, khiến cho Đông Lâm ta thiếu đi một rường cột quốc gia.”
“Ngài…”
“Ngài tức giận như vậy có phải đang cho rằng bản thân vô tội, Nghiên Tịch đích thị là con gái của mình?”
“Vốn là như vậy còn gì!”
Sở Ly trầm mặc nhìn Thẩm Chi Hối, nhìn chằm chằm đến độ ông muốn rợn cả tóc gáy. Hắn đột nhiên xoay người vái Hoàng thượng một cái thật sau, lạy đến nỗi Hoàng thượng cũng sững sờ, hắn lúc này mới nói: “Thỉnh Hoàng thượng ân chuẩn cho thần và muội muội lấy máu nghiệm thân!”
Thẩm chi Hối chỉ cảm thấy cục nghẹn trên lồng ngực không thể nuốt trôi được, trong lòng lại lộn nhào một phen, lo lắng nếu bản thân biểu hiện thái hóa nhất định sẽ khiến người ta hoàn nghi, nhưng nếu không ngăn cản sẽ phải mắt thấy hai người họ lấy máu nghiệm anh em rồi!
Hoàng thượng ngẩn người, cho tới bây giờ Sở Ly chưa từng thỉnh cầu điều gì khiến cho ông cảm thấy nếu không đáp ứng thì cũng có chút thiếu tình người.
Hoàng thượng chăm chăm nhìn Sở Ly đang khom người, ánh mắt lại chuyển san Thẩm Chi Hối, nói với nội thị đứng cạnh bên: “Thỉnh nàng ra đây.”
Nội thị lĩnh mệnh đi qua thiên điện, trong lòng Thẩm Chi Hối lại ‘lộp độp’ hai tiếng, tâm tư đã bay lên tận trời xanh, lòng thầm tìm đối sách. Đến thời điểm này hắn vẫn không chịu thừa nhận Thẩm Nghiên Tịch không phải con ruột của mình.
Chỉ là Sở Ly sau khi tạ ơn đã xoay người quan sát ông, thật sự khiến người ta khiếp sợ muốn chết, suy nghĩ cũng nhiễu loạn vài phần rồi.
Thẩm Nghiên Tịch ở bên thiên điện đợi được một lúc lại được gọi vào Tuyên Chính điện, cũng như lần trước bái kiến đế vương, bên tai đột nhiên nhân được một tầng âm thanh rất nhỏ: “Muội muội tốt của ta, muội có biện pháp nào giúp cho máu huyết của hai người có thể dung hòa và không dung hòa với nhau không?”
Nàng ngẩng ngơ một lát, ánh mắt tà tà liếc qua nhìn Hữu tướng đại nhân đang thẳng người đứng đó, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng mang chút nịnh nọt, không hề thấy hắn nhếch môi nhưng giọng nói vẫn xuất hiện trong tai mình, “Ca ca chỉ đang lo lắng liệu có bao giờ ta di truyền theo cha mà muội lại di truyền theo mẹ thì sao! Hơn nữa, lỡ như vừa vặn máu của muội cùng dạng với Thẩm Chi Hối thì sao?”
Bà nội cha! Sao đến bây giờ ngài mới hỏi ta chuyện này?
Thật sự rất muốn biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, trong mắt hắn hàm xúc nịnh nọt, giọng nói một lần nữa lại truyền vào tai nàng, “Ca ca nghĩ muội lợi hại như vậy, đến cả việc lấy máu nghiệm thân không hoàn toàn chuẩn xác cũng biết rồi thì nhất định sẽ có cách làm cho máu của hai người dung hòa vào nhau. Ực, nếu như không biết cũng không sao, chỉ cần muội không đồng ý cho máu là được, ca ca sẽ thay muội giải quyết tất thảy.”
Thẩm Nghiên Tịch trực tiếp liếc hắn một cái, đôi ngươi linh lợi xoay một vòng, còn với người ngoài nhìn thấy chỉ là nàng luôn cúi thấp đầu đứng đó chứ đâu biết hai người mới vừa trao đổi cùng nhau một bận.