[Dịch]Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 82 : Muội muốn yên tĩnh với ai.




Vai trái bị chỉ đúng chỗ, tuy là từ xa nhưng không hiểu sao nàng lại có một cảm giác rất thực, toàn bộ bả vai trái trong một khoảnh khắc giống như bị điểm trúng huyệt khiến nàng hơi ngẩn ra.

Nàng thậm chí cũng không nghĩ tới ngón tay hắn, qua một lát nàng mới nhớ tới bờ vai mình đúng là có một cái ấn ký không giống người bình thường.

Cái này giống như một cái bớt, ngay cả chính nàng cũng không chú ý thành ra quên bẵng đi, hoặc có thể nói là nàng khinh thường nó, vậy hắn chỉ đúng chỗ đó là có ý gì?

Mặc dù trong lòng bách chuyển liên hồi nhưng sắc mặt nàng không hề biến đổi, nàng nhướng mày tựa hồ rất nghi hoặc và khó hiểu, “Không biết ý của Hữu tướng đại nhân muốn ám chỉ gì?”

Ánh mắt Sở Ly liên tục dừng trên gương mặt nàng, đúng là dù vẻ mặt của nàng biến hóa như nào thì hắn vẫn không hề nhìn thấy được khuôn mặt hay động tác mà mình muốn.

Đôi mắt trở nên sâu thẳm, động tác chỉ bả vai nàng vẫn không thay đổi, chỉ là trực tiếp mở miệng nói: “Bổn quan thật sự hiếu kỳ với cái bớt bên bờ vai trái của Thẩm Nhị tiểu thư, không biết liệu có thể nghiên cứu đến tột cùng hay không?”

“Bớt? Cái bớt gì?”

Lời nói bật ra tựa như bản năng khiến cho người ta không thể hoài nghi sự thật giả trong đó, nhìn sao cũng thấy hắn vô tội và chân thành như nào đó.

Nàng thậm chí còn vô thức đưa tay chuẩn bị nới cổ áo mình, song nhanh chóng hoàn hồn nghĩ đến trong phòng này còn có một sinh vật nguy hiểm ở đây nên động tác lập tức được dừng lại.

Động tác này quả thực rất hoàn mỹ không chê vào đâu được, cho dù nàng cũng rất nghi ngờ vì sao Sở Ly lại biết mình có một cái bớt ở đây, nhưng nàng cũng không thể là người tới hỏi hắn vấn đề này nên lập tức vén ý phục lên muốn xem xét!

Đặc biệt là một kiểu người nguy hiểm cao ngạo như hắn, cũng không biết hắn đến đây mang theo mục đích gì.

Sở Ly bị một loạt phản ứng của nàng làm cho mất đi sự xác định, nhẹ nhàng thu hồi tay nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm nàng không tha.

“Thật sự không có sao? Không lẽ bổn quan đã nhìn nhầm? Hôm đó nửa đêm canh ba, trong Kỳ vương phủ, người đó đã cuỗm đi tuyết liên mà bổn quan vất vả lắm mới trộm được…”

Sau khi hắn nói ra câu này, Thẩm Nghiên Tịch kinh ngạc một hồi, đôi đồng tử đột nhiên cử động.

Chỉ một động tĩnh rất nhỏ như vậy nhưng tất cả đã lọt vào mắt hắn, khóe mắt hắn nhướng lên lộ ra chút ánh sáng rực rỡ.

Một thân hồng y đỏ rực như máu, đôi môi diễm lễ tà tứ, không một chỗ nào không toát ra yêu khí, thậm chí còn mang theo chút hình bóng của loài quỷ hút máu! Nhưng mà cũng bởi vì tiếng cười này mà khí chất trong người hắn thay đổi đột ngột, trở nên vừa ôn tình lại pha chút đắc ý.

Lần này hắn không đợi Thẩm Nghiên Tịch kịp phản ứng, đôi môi khẽ mở, ung dung nói chuyện như hiển nhiên: “Ta có một muội muội, vừa sinh ra được vài ngày đã bị người ta đánh cắp đến nay đã hơn mười bảy năm. Mẫu thân ta quá tưởng niệm và tự trách bản thân đã để lạc mất nàng nên thân thể ngày càng sa sút. Tám năm trước ta đã rời nhà đến kinh thành. Năm đó muội muội ta mất tích tại đây, chỉ đáng tiếc tám năm nay vẫn không tìm thấy. Đột nhiên nghĩ lại, Thẩm Nhị tiểu thư vừa vặn cùng tuổi với nàng, ngay cả ngày sinh nhật cũng chênh lệch không bao nhiêu ngày.

Giọng hắn vô cùng nhẹ nhàng và nhu hòa, ánh mắt nhìn nàng cũng đặc biệt chuyên tâm, đúng là một chút cũng không cảm nhận được thứ hơi thở âm lãnh mà nguy hiểm thường ngày.

Sau khi Thẩm Nghiên Tịch nghe hắn kể rõ, trong lòng không hiểu sao lại gõ hai nhịp bất thường, thật sự không có cách nào đem mình và muội muội thất lạc nhiều năm qua của hắn liên hệ lại với nhau, nhưng trong tiềm thức cũng có chút dự cảm, loại dự cảm kỳ lạ này khiến cho nhịp tim nàng nhanh chóng thay đổi.

“Thì ra Hữu tướng đại nhân vẫn còn một muội muội đã thất lạc nhiều năm, chúc huynh muội hai người sớm ngày có thể đoàn tụ.”

“Có phải không?”

“Đương nhiên. Thật ra ta và ngài cũng không quen biết nhau, ngài lại đem một chuyện trọng yếu như vậy nói với ta, hình như không tốt cho lắm.”

“Ai da… ta thật sự rất sợ đó! Hữu tướng đại nhân quả như lời đồn trong truyền thuyết, lòng dạ độc ác, thị huyết tàn nhẫn! Nhưng mà nghĩ cũng biết rồi, sao ta có thể là người mà ngài muốn tìm chứ?”

Từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn đều tập trung vào nàng, vẻ mặt như đang mỉm cười bất biến, tựa hồ nếu ngay lúc này hắn nói một câu ‘giết người’ ở đây thì cũng rất mềm mại và dịu dàng.

Nghe Thẩm Nghiên Tịch nói như vậy, ánh mắt trầm trầm rất có phân lượng của hắn lại rơi vào lớp áo trong đang che bả vai trái.

“Đích nữ tử của Sở gia ta trên bả vai trái nhất định sẽ có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm!”

Giờ khắc này, đột nhiên Thẩm Nghiên Tịch cảm giác cái bớt trên bả vai trái mình đang co giật, bỏng rát khiến cho cả một bờ vài đều cứng ngắc và run rẩy.

Nhưng ai biết được lời hắn nói là thật hay giả chứ?

Vẻ mặt nàng vẫn bình thường, vừa cười vừa nói: “Thần kỳ như vậy sao? Bớt cũng biết di truyền à? Còn là truyền nữ không truyền nam, truyền cho đích nữ không truyền cho thứ xuất, nếu vạn nhất bị sai lầm thì biết nói thế nào?”

“Nếu nàng không tin, ta sẽ cùng nàng lấy máu nghiệm thân.”

“Đừng! Ta không hề tin chuyện lấy máu nghiệm thân này. Trên đời này ngoại trừ cực số ít người ra, còn lại nhóm máu đều được chia làm bốn loại, chỉ cần cùng một nhóm máu thì khi hòa vào nhau tuyệt đối có thể dung hòa, còn cha con ruột hoặc huynh đệ ruột cũng chưa chắc máu có thể dung hòa cùng nhau được, bởi vì rất có khả năng một người nhận di truyền từ phụ thân, người khác lại nhận nhóm máu di truyền của mẫu thân. Cho nên, nếu như một ngày nào đó có một nữ tử ôm đứa bé tìm đến tận cửa nói là con của ngài thì ngài cũng đừng tin rằng chỉ cần máu có thể dung hòa với nhau thì đích thị sẽ là con của mình, mà cũng đừng nghĩ rằng chỉ cần máu mình và đứa bé không dung hòa được thì đó không phải là con của ngài!”

Có cách giải này sao? Hắn mới nghe được lần đầu à nha!

Cái gì mà con mình hay không phải con mình? Bổn quan trước giờ giữ mình trong sạch, đến nay vẫn còn mang thân đồng tử không được à!

Sở Ly dường như rất hứng thú với đoạn trước trong lý giải của nàng, còn đoạn sau thì chỉ còn cách kéo dài miệng ra.

Đột nhiên hắn nới lỏng dây thắt lưng của mình!

Sặc? Hắn muốn làm gì vậy?

Nàng vốn nên lấy tay che mắt mình và thét gọi ‘lưu manh’ không? Hay cùng lắm chỉ nên lén lén chừa vài kẽ hở nơi ngón tay, một bên kêu thét chói tai, một bên đỏ lựng cả mặt, một bên thì lén nhìn trộm? Nhưng trên thực tế, nàng chỉ hơi cong cong hàng chân mày lá liễu của mình rồi nhìn chằm chằm từng động tác một của hắn, con mắt càng ngày càng lóe sáng.

Vóc người hắn quả thật rất tốt, cho dù có hơn tàn bạo một chút, tà khí một chút, âm lãnh một chút nhưng chỉ cần có gương mặt đó thì hết thảy khí chất đều lồ lộ mê người, cho dù làm bất kỳ động tác gì cũng đều cảnh đẹp ý vui cả!

Nàng chỉ ngồi chờ thưởng thức vóc người hoàn hảo của Sở Ly, nhìn hắn chậm rãi tháo đai lưng, ung dung kéo ra tà áo, rồi kéo lưng quần xuống dưới một chút lộ ra một cái eo thon tinh tráng, sau đó…

Sau đó, hắn không làm gì nữa, ánh mắt nàng cũng gắt gao nhìn thẳng vùng hông trái kia có một chiếc bớt hình trăng lưỡi liềm. Con mắt nàng càng mở càng lớn, ngay cả những lời hắn nói tiếp theo nàng cũng chỉ nghe được ba tiếng ‘ong ong ong’ trong đầu, căn bản không thể lọt được vào trong lỗ tai nàng.

Bớt hình trăng lưỡi liềm bên hông hắn ngoại trừ lớn hơn bớt của nàng một chút, cơ hồ những đường nét hay màu sắc đều giống nhau như đúc, ngay cả độ cong hay gút nhọn đều không khác biệt.

“Phàm là trưởng nam của Sở gia, ngang hông trái đều có một cái bớt trăng lưỡi liềm.”

Bỗng nhiên Thẩm Nghiên Tịch ngẩng đầu, ánh mắt kịch liệt khởi động, thẳng chắp nhìn chằm chằm hắn, tâm tư hỗn loạn khiến nàng không thể nhìn rõ tâm tư của hắn lúc này, dần dần ánh mắt trôi nổi lơ lửng và trống rỗng.

Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao bản thân lại kích động như thế, rõ ràng thân thể này cũng không phải của chính nàng, cho dù nàng thật sự không phải con gái nhà Thẩm gia thì là em gái của Sở Ly, về cơ bản cũng không cần phải kích động như vậy?

Mà dù sao nàng đến thế giới này đã mười bốn năm, chiếm cứ khối cơ thể này suốt mười bốn năm, năm đó tiểu hài nhi Thẩm Nghiên Tịch đã rời khỏi thế giới này trong thời điểm còn chưa hiểu chuyện kia, về sau tất thảy đều do linh hồn của nàng tiếp quản.

Thế nên, cơ thể này sớm đã là của nàng rồi!

Dưới ánh mắt dịu dàng đầy mong chờ của Sở Ly, nàng chậm rãi giơ ngón tay lên, nhẹ nhàng kéo một bên cổ áo mình ra.

Ánh mắt Sở Ly sáng choang, trực tiếp phi thân bổ về phía nàng.

Thẩm Nghiên Tịch cả kinh lui nhanh về phía sau, vừa nhích chân bay thẳng tới.

Chạm mặt một bàn chân bay tới, theo bản năng hắn phải ra tay ngăn cản nhưng chiêu vừa ra được một nửa lại nhớ tới đây chính là muội muội mình cực khổ tìm kiếm suốt tám năm qua, nếu không cẩn thận làm nàng bị thương thì sao?

Thế là khi thu hồi chiêu thức, muốn biến đổi cũng không kịp, một tiếng ầm thật lớn vang lên, Sở Ly trực tiếp ăn một cước vào ngực bay thẳng đến gờ tường, dính ở trên đó một hồi lâu mới chảy xuống.

“Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì trong đó vậy?” Tiếng nổ dị thường lập tức kinh động các nha hoàn bên ngoài.

Thẩm Nghiên Tịch nhàn nhạt nhìn Hữu Tướng đại nhân đang ngồi phịch ở chân tường, sau đó quay ra cửa nói: “Không có gì, ta lỡ tay làm rớt cái thau.”

Tiếng thau rơi xuống đất hình như không phải thanh âm này!

“Tiểu thư có bị thương không?”

“Không có! Các ngươi cứ giữ ở bên ngoài là được!” Nàng nhìn Sở Ly đang bò dậy từ chân tường, cảm thấy cho dù các nàng có phòng vệ bên ngoài cửa cũng không dấy lên tác dụng gì, “Ngài đi đi, ta muốn tắm rửa nghỉ ngơi.”

Nghe vậy hắn ngẩng đầu, ánh mắt cực kỳ u oán hoàn toàn phá vỡ khí chất tà mị cao lãnh của hắn, “Muội… muội…”

Trong lòng Thẩm Nghiên Tịch lập tức đánh mạnh hai tiếng, khóe miệng rút một ngụm khí, nói: “Ngài đi mau đi, ta muốn yên tĩnh một chút.”

“Yên tĩnh với ai? Là nam hay nữ? Muội và người đó có quan hệ gì?”

“…”

Nàng trừng mắt.

Sao Hữu tướng đại nhân đáng sợ trong truyền thuyết đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi a?

Đối mặt với ánh nhìn soi mói của nàng, cho dù là quỷ kiến thần sầu Hữu tướng đại nhân đều gánh không nổi, nhanh chóng bại lui, lưu luyến không rời, hắn còn rất nhiều lời muốn hỏi, đặc biệt là về khuông mặt của nàng, sau khi xoay người đột nhiên xụ mặt xuống, trong tà khí còn mang theo chút sát khí nhẹ nhẹ, đứng mãi ở nóc nhà quét mắt xuống khắp phủ Tể tướng một lần.

Làm cho Sở Ly ngoan ngoãn rời đi, vừa vặn Thất điện hạ bên Kỳ vương phủ vừa đến, cũng vừa vặn đứng từ xa trông thấy một một đạo ảnh màu hồng từ Phù Hương viện đi ra, nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Hắn dừng chân lại có điều suy nghĩ, tốc độ nhanh hơn, võ nghệ cao cường tốc hành phóng đến Phù Hương viện, nhưng con đường phía trước bị cản lại.

Ực, có tiếng nước, không lẽ nàng đang tắm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.