[Dịch]Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 106 : Đêm khuya thâm nhập hoàng cung




"Thật là quá đáng!"

Đây chính là tiếng gào thét từ sâu trong đáy lòng của Xuân Nhi.

Vào lúc này, đêm khuya tĩnh mịch, trời không trăng cũng không nổi gió, chàng thiếu niên Xuân Nhi chính đang ẩn núp trên đài trích tinh cao nhất trong Hoàng cung, ngắm nhìn Hoàng cung trong màn đêm bên dưới, xa hơn nữa sẽ qua đến Lưỡng Trọng điện, bên trong chính là tẩm cung Tường Long điện của Đông Lâm Hoàng đế.

Hành lang dưới mái hiên lập lòe ánh đèn nhưng cũng chỉ đủ chiếu sáng một không gian nhỏ hẹp chứ không soi được đến chỗ hắn đang ẩn núp. Thỉnh thoảng còn có những ngọn đuốc sáng hành tẩu đại biểu cho bước chân tuần tra của đại nội thị vệ, mặc dù không đến nỗi chằng chịt nhưng cũng chi chít như sao trên trời, từng đốm sáng giăng khắp nơi khiến cho cả một vùng hoàng cung như được phủ trong một tấm lưới khổng lồ.

Xuân Nhi ngồi xổm ở một góc âm u trên nóc nhà, nhìn phía dưới từng đoàn thị vệ không ngừng đi lại giao thoa nhau, hắn hung hăng cắn ngón tay thầm rủa ba người biến thái thiếu lương tâm nào đó.

Hỗn đản a! Không ngờ lại bắt hắn một mình đêm khuya thâm nhập hoàng cung để tìm bức họa được giấu trong gian kín của Tường Long điện, nghe nói đó là bức họa vẽ An Quý phi lúc sinh thời, vô cùng có khả năng cũng chính là bức họa của mẫu thân mình.

Thân là hài tử của người, sao có thể trơ mắt nhìn bức họa của mẫu thân bị một nam nhân mang ý đồ xấu cất giữ được? Đây quả thực là một sự sỉ nhục!

Đương nhiên quan trọng hơn chính là hắn muốn đích thân đi xác nhận chân thân của bức họa đó, bức họa dù chính xác hay không cũng vẫn cần có người đi xác thực nó, mà trong bốn người họ ngoài hắn ra không ai có đủ tư cách hơn đi nghiệm chứng người trong bức tranh rốt cục có phải là mẫu phi hắn hay không.

Nhưng chết tiệt là… không một ai đi theo hỗ trợ hắn tiến cung a!

Hắn ngập đầy bi phẫn, quả thực vào lúc này không cách nào giữ bình tĩnh được.

Ba người đó chỉ ném hắn núp ở đây, không quan tâm cũng không ngó ngàng, chỉ đẩy hắn ra tự sinh tự diệt. Sau khi dò ra được một kẽ hở, hắn lập tức bay ra ngoài như một bóng ma, yên tĩnh không tiếng điện, nhanh như một con rồng, chỉ trong nháy mắt giữa hai ca giao thoa của bọn thị vệ, nhanh chóng xuyên qua nhảy lên trích tinh đài phía đối diện.

Dáng người bay vút của hắn cực kỳ xinh đẹp, cho dù một thân hắc y dường như đã hòa nhập vào đêm tối, cũng bởi vì tốc độ quá nhanh nên chỉ thấy được một bóng mờ hư ảnh, nhàn nhạt thoát tục, Sở Nguyệt vô tình bắt gặp nên thiếu chút nữa cũng không kiềm lòng muốn huýt một tiếng sáo tán thưởng thân thủ của hắn.

Cho đến khi Xuân Nhi lẩn vào bóng đêm một lần nữa nàng mới khẽ quay đầu, giọng nói vừa khó xử lại có chút áy náy, tươi cười mang theo chút ác ý, “Chúng ta biết rõ có một mật đạo dẫn thẳng vào nội điện hoàng cung mà không cho đệ ấy biết, để đệ ấy từ bên ngoài vượt qua từng vòng thị vệ mà xông vào… có phải không được hay cho lắm không?”

Sở Ly đại nhân vẫn một thân đỏ sẫm bảnh bao, chỉ là kiểu dáng có chút thay đổi để phù hợp cho việc hành tẩu và đi đêm, lúc này hắn đang đứng bên phải Sở Nguyệt, vẻ mặt tỏ vẻ không sao cả, lời nói nhẹ tựa mây trôi nước chảy: “Tại hạ đến hôm nay cũng mới biết mật đạo này, ngược lại không ngờ nhận được sự tín nhiệm của Thất điện hạ, trực tiếp chỉ cho một lối đi bí mật cẩn yếu như vậy.”

Ý tại ngôn ngoại chính là, người hãm hại bắt Xuân Nhi một mình xông vào hoàng cung hoàn toàn không liên quan đến hắn!

Xác thực đến hôm nay hắn mới biết, dưới nền đất hoàng cung này lại tàng giấu không ít mật đạo, hơn nữa dường như Quân Thương rất thông thuộc điều này.

Ánh mắt hắn hơi tối đi khi liếc qua nhìn Quân Thương đang ở kế bên Sở Nguyệt.

Nhưng tất cả sự tập trung của Quân Thương chỉ đặt trên người Sở Nguyệt, cho dù đã nhận ra ánh mắt bất hợp tác của Sở Ly hắn cũng không muốn đi giải thích đầu cua tai nheo về mật đạo này, chỉ yên lặng kéo tay Sở Nguyệt cùng chui vào mật đạo, mà lối vào ở đây cách với lối ra của mật đạo bọn họ vừa đi ra khi nãy không tới mười trượng.

Lúc tiến vào mật đạo, Sở Ly tạm ngừng bước chân, liếc mắt nhìn những gờ tường cao xung quanh, lại quay đầu nhìn vị trí lối vào cũng không tìm thấy bất kỳ điểm khác thường nào, khóe miệng nâng lên thành một đường con lớn, ánh mắt lóe lên trong đêm tối tạo nên một ảo giác quỷ dị quái đản.

Sau đó, hắn cũng theo hai người họ đi vào một lối mật đạo khác.

Lối vào được đóng lại, kín kẽ đến độ không tìm ra điểm nào khác thường.

Nơi này lần nữa trở nên yên tĩnh, không lâu sau liền có một cặp tuần tra bước qua cũng không phát hiện được điều gì bất thường, bình yên đi qua.

Lúc đám người Sở Nguyệt đến điểm cuối của mật đạo, Xuân Nhi đã cẩn thân né qua tất cả minh vệ và ám vệ tiến gần về phía Tường Long điện, trong lúc đó có thể nói là đã trải qua vô số mạo hiểm, nhiều lần chỉ cần kém một chút sẽ bị thủ vệ giữ bên ngoài phát hiện rồi.

Nhưng mà đến cuối cùng hắn vẫn là hữu kinh vô hiểm đến được bên ngoài Tường Long điện, chỉ cần tiến thêm một bước liền có thể bước vào tẩm cung của Hoàng đế này, mà cách tiến vào mật thất thì trước khi xuất phát đã được Quân Thương chỉ dẫn.

Cái người rất có khả năng là huynh trưởng lưu lạc bên ngoài của hắn… không hiểu sao cứ luôn khiến hắn có một loại cảm giác mê mông mờ mịt không chân thực nhỉ?

Hắn ngồi núp trên Tường Long điện, lấy lại bình tĩnh rồi đổi chiều theo hướng đi mà Quân Thương đã chỉ, thuận lợi rơi vào phía sau bức bình phong của Tường Long điện.

Những ngọn đèn trong Tường Long điện sáng rực rỡ hoàn toàn không giống bên ngoài, xuyên thấu qua bình phong, hắn mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người lay động bên ngoài, mơ hồ còn truyền đến tiếng nói chuyện của rất nhiều người, đáng tiếc ở đây hắn lại nghe không rõ mọi người đang nói gì.

Xuân Nhi nín thở đứng sau tấm bình phong, thầm nghĩ bản thân đến thật không đúng lúc, đã trễ như vậy mà trong tẩm cung của Hoàng đế vẫn còn nhiều người như vậy? Không biết là đang làm gì nữa?

Đêm hôm khuya khoắt mà vẫn còn thương lượng quốc sự, là do Hoàng đế này quá chăm chỉ hay do việc này quá trọng đại? Chỉ là, tên hỗn đản Sở Ly kia dầu gì cũng là Hữu tướng của Đông Lâm, tại sao thương nghị đại sự với đại thần mà không lôi đầu hắn đến đầu tiên nhỉ?

Trong nháy mắt tâm tư của Xuân Nhi cảm thấy hiếu kỳ tràn trề.

Cũng không còn biện pháp, ai bảo mới đây không lâu hắn biết được năm đó mẫu phi bị mất tích là dọ bị bắt đến Đông Lâm, còn lập tức trở thành Quý phi của Đông Lâm, điều này sao có thể khiến cho hài tử của địch quốc có hảo cảm được sao? Tất nhiên phải đặc biệt để tâm đến từng tình tiết tiểu sử của họ rồi, hiện tại như vậy, đêm hôm khuya khoắt, ở sau cánh cửa đóng kín nghị sự mà không cho gọi Hữu tướng và Kỳ vương Quân Thương đến, âm thầm luận bàn đại sự…

Sao hắn có cảm giác như đang bị người ta tính kế nhỉ?

Hắn trốn sau bình phong, ánh mắt hơi thò ra hướng về bóng người di động bên đó.

Lại đáng tiếc chỗ hắn đang ở là Tường Long điện, dù có thò đầu ra cũng chỉ nhìn thấy được hai ba người, những vị đại thần khác đều bị che lấp rồi, âm thanh truyền đến cũng không rõ rệt như bên kia, chỉ có thể lẻ tẻ đứt đoạn nghe được vài chữ mà thôi.

Trong tình huống như vậy, hắn nhân cơ hội này mà tiến vào mật thất lấy bức họa thì còn gì tốt hơn.

Nhưng mà…

Những đoạn lẻ tẻ nghe được… như nào vẫn thu hút sự chú ý của hắn a?

Thất điện hạ? Sở Tướng? Hôn sự?

Những chữ này được đề cập nhiều lần làm cho hắn tự nhiên xâu chuỗi vấn đề lại, lập tức khịt mũi coi thường những người bên ngoài đó, bọn họ cho rằng hôn sự bây giờ của hai người còn đến lượt các ngươi khoa tay múa chân hay sao?

Hừ hừ… thật quá ngốc ngếch, quá ngây thơ đi!

Hắn lưu loát lui rụt đầu về, cũng nhanh chóng quấn ra phía sau, theo hướng đi mà Quân Thương chỉ trước đó tiến vào điện kề.

Đúng vậy, lối vào mật thất không nằm trong tẩm cung mà ở bên vách điện kề!

Những năm gần đây, mặc dù Quân Thương liên tục bị lợi dụng làm bia đỡ đạn cho Bát hoàng tử Quân Thịnh, nhưng hắn cũng âm thầm lợi dụng rất tốt biểu hiện sủng ái của Hoàng đế dành cho mình để làm ra rất nhiều chuyện, tìm hiểu rất nhiều chuyện và cũng âm thầm bố trí rất hoàn hảo rất nhiều chuyện.

Đông Lâm Hoàng còn đang vỗ tay cho rằng mình có thể đùa bỡn Quân Thương, cho rằng Quân Thương không biết được thân thế thật sự của mình, cũng như không biết hết thảy sự sủng ái của hắn chỉ là cố ý làm cho người ngoài xem mà thôi cho nên mới không chút kiêng dè sự chống đối và sắc mặt của hắn dành cho vua của một nước, tất cả biểu hiện ra không phải chỉ là điển phạm của người chịu thâm sủng mà sinh kiêu sao?

Hắn lại không biết được năm đó An Quý phi đã từng nói rất nhiều chuyện với Quân Thương, càng không biết được Quân Thương khi đó mặc dù tuổi còn rất nhỏ, tuy không nhớ được tất thảy nhưng cuối cùng vẫn có thể nhớ được không ít, nhất là những điều đó luôn được mẫu phi cường điệu lặp đi lặp lại, và còn trơ mắt chứng kiến cảnh mẫu thân rơi xuống vách núi… tất thảy đều khắc cốt ghi tâm vào tận đáy lòng.

Cho nên vốn là một phiên cảnh tượng tình cảm thường ngày đầy giả dối nhưng sớm đã âm thầm thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Tỷ như cho tới bây giờ Đông Lâm Hoàng cũng chưa từng nghĩ tới hơn mười mấy năm trước, phía dưới hoàng cung đã được Quân Thương âm thầm cho đào và giăng khắp các mật đạo. Hắn nhất định cũng không ngờ sẽ có một ngày Quân Thương lại nói cho người khác biết lối vào mật thất cất giấu bức họa của mẫu thân mình, cũng là mật thất sâu kín nhất của Đông Lâm Hoàng hơn nửa đời người, thậm chí còn đích thân dẫn người tiến vào.

Đúng vậy, xác thực là Quân Thương dẫn người theo mật đạo tiến vào Tường Long điện, rồi vào thẳng mật thất đó.

Xuân Nhi cẩn thận lục lọi một phen rốt cục đã có thể mở ra mật thất, bình an lách mình tiến vào, trực diện nhìn thấy trong đó vốn dĩ không nên có một bóng người đang sừng sững ba đạo nhân ảnh đang đưa lưng thẳng về phía hắn, dọa cho hắn trong phút chốc nổi đầy da gà, từng sợi lông sợi tốc dường như dựng thẳng lên cả, thiếu chút nữa đã sợ hãi nhảy ra ngoài.

Tại sao trong đây lại có người a? Tại sao?

Hơn nữa còn yên lặng không tiếng động, lúc hắn ngẩng đầu nhìn lên cũng không cảm giác được có hơi người, chứ đừng nói đến tiếng hít thở hay nhịp tim đập a.

Rốt cục… là người hay là quỷ đây?

Đây chính là phản ứng trong một khắc của hắn, nhưng hắn vẫn còn chưa nhảy dựng lên do quá kinh hãi, thế nên khi bắt gặp bóng dáng màu đỏ vô cùng quen mắt… lại nhìn thêm lần nữa, tấm lưng đó cũng rất quen a!

Tiểu tâm can được nhấc lên rất cao lập tức buông xuống, theo đó chính là cảm giác tức tối nói không thành lời, hắn nhe răng trợn mắt, chỉ hận không thể lập tức nhào tới cắn bọn họ vài cái.

“Các người… các người tại sao lại ở đây?”

Cho dù chỉ là bóng lưng, nhưng hắn nhìn một cái lập tức nhận ra ba người bọn họ.

Chứng kiến ba tên hỗn đản vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi này, trên thực tế có lẽ họ đến đây còn sớm hơn hắn rất nhiều nữa. Chỉ cần dùng cái đầu linh hoạt thông minh của mình suy nghĩ một cái là hiểu rõ nguồn cơn, lập tức cảm thấy váng đầu hoa mắt, khí huyết không ngừng dâng trào.

Nhất định là hắn đã bị lừa rồi, có phải không? Có phải không hả?

Uổng công cho bọn họ chưa cần cộng lại cũng đã hơn hắn rất nhiều tuổi, râu tóc cũng dài hơn rất nhiều mà lại hợp tác để bắt nạt một đứa trẻ như hắn!

Xuân Nhi tức giận muốn ngả ngửa ra, Sở Ly cũng nghiêng đầu, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc khiến cho hơi thở của Xuân Nhi cũng lệch đi, cơn giận vừa sôi trào đến đỉnh lập tức bị bãi bình, hắn cũng có chút sững sờ.

Vừa lúc đó Sở Ly đã đến bên cạnh hắn, bức họa vốn bị hắn che lại lập tức bại lộ trước mắt Xuân Nhi.

Đầu tiên đập vào mắt chính là một nữ tử vận hồng y tung bay trong gió, sắc mặt trắng như tuyết đầu mùa, tuyệt thế tao nhã, chỉ duy nhất có chút không hợp nhau chính là đôi mắt phá lệ lạnh như băng.

Nên nói người vẽ bức tranh này có lẽ chỉ mới nhìn trộm một lần liền tốc họa xuống, thật không đơn giản a. Mà bức họa này nhìn sao đi nữa cũng có chút bất đồng, sau lưng nữ tử vận hồng y là một mảng tuyết mai làm nền, còn có một góc mái nhà bị che lấp sau giàn hoa mai.

Cơ hồ không chút do dự hay hoài nghi, Xuân Nhi vừa nhìn thấy bức họa thì đồng tử mạnh mẽ co rút, trong miệng vô thức thở nhẹ, “Mẫu phi!”

Quân Thương liên tục đưa lưng về phía Xuân Nhi, cũng đang đối mặt với bức họa nghe thế cũng thở nhẹ một tiếng, sống lưng cứng đờ lại, Sở Nguyệt bỗng nhiên quay đầu nhìn liền thấy hai mắt hắn đã nhắm lại, khóe môi mân chặt đến sít sao… cả khuôn mặt đều bị kéo căng đến kinh người.

Sở Nguyệt thấy vậy, cõi lòng cũng đanh lại, sau đó bước nhanh lên một bước đưa tay giật bức họa đang treo trên đó xuống.

“Tỷ làm gì vậy?”

Xuân Nhi chợt nhảy dựng lên, theo bản năng muốn xông lên đoạt bức họa từ tay nàng, thần sắc cực kỳ bất thiện giống như hành động này của Sở Nguyệt rất cực đoan, đang tiết độc giết chết mẫu phi của hắn.

Nhưng hắn vừa nhào tới thì bên cạnh đột nhiên duỗi ra một cái tay ngăn cách hắn ra khỏi Sở Nguyệt hai bước. Đó chính là Sở Ly, đuôi lông mày nhướng lên cao cực kỳ bất thiện nhìn hắn, “Đệ muốn làm cái gì?”

Náo loạn một hồi lập tức kéo Quân Thương trở về với hiện thực, quay đầu nhìn thấy Xuân Nhi đang bị Sở Ly ngăn lại ở đó đang trừng mắt nhìn Sở Nguyệt, sắc mặt của hắn cũng nhạt đi, rất tự nhiên đưa tay kéo Sở Nguyệt đến bên cạnh mình, một tư thế bảo vệ kỹ lưỡng, mà ánh mắt của hắn nhìn Xuân Nhi nhàn nhạt như đang nhìn một cọng rong cọng rơm nào đó, bất cứ lúc nào cũng có thể phất tay diệt gọn.

Xuân Nhi bị hai người kia chọc cho tức giận đến độ ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh sau đó cũng lấy lại bình tĩnh.

Hắn hung hăng liếc hai tên quá đáng kia, sau đó lại nhìn chằm chằm bức họa trong tay Sở Nguyệt, đưa tay nói: “Đưa bức họa cho đệ!”

Sở Nguyệt cũng không muốn làm khó hắn trong chuyện này, nhưng bức họa này cũng không thể tùy tiện mang ra ngoài, vì vậy trực tiếp thu lại đứng nép về phía Quân thương.

Xuân Nhi cũng có chút gấp rút muốn lập tức nhào lên, bất đắc dĩ vẫn bị Sở Ly cản lại ở đó nên chỉ có thể phất tay bổ nhào vọt lên hai cái, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn, tha thiết nói với Sở Nguyệt: “Hãy đưa nó cho đệ, đệ năn nỉ tỷ mà! Đệ từng nghe phụ thân nói lúc còn trẻ mẫu phi cực kỳ yêu thích tuyết mai, nhưng từ sau khi mất tích trở về, mỗi lần đến Mai hoa uyển của Hoàng gia dự tiệc chiêu đãi thì đột nhiên hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại thì đầu nhức như búa bổ, suốt mấy ngày đều không xuống được giường. Về sau mọi người không để cho người đi qua đó nữa! Nhưng chỗ hoa mai vẽ trong bức họa này rõ ràng chính là Mai hoa uyển thuộc Hoàng gia Bắc Dực ta! Mà mẫn phi cũng không thích xiêm y mang hỷ sắc tươi đẹp như vậy, ngoại trừ khoảng thời gian vừa thành thân không bao lâu mới mặc qua rất nhiều bộ cung trang màu đỏ thẫm như vậy.”

Nghe được câu này, Sở Nguyệt không khỏi quay đầu nhìn Quân Thương.

Mà Xuân Nhi tựa hồ cũng hiểu ý của nàng, lúc này mới nói với Quân Thương: “Hãy nể phần tình chúng ta rất có khả năng là huynh đệ ruột thịt, hãy đưa ta bức họa này, ta muốn mang về cho mẫu phi nhìn qua, nói không chừng nhờ nó mẫu phi sẽ nhớ ra cái gì đó.”

Quân Thương nhìn hắn một lát, sâu trong đôi mắt lạnh nhạt đó đã gợi lên từng tầng sóng, rất lâu sau mới gật đầu: “Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.