Tiểu Bạch mất tích rồi... Không hề có một dấu vết.
Ta thực hoang mang, thực khổ sở.
Cả ngày ta sẽ vùi đầu làm việc, bù vào những ngày đã nghỉ, kiếm thật nhiều tiền, cũng để tâm lắng lại.
Buổi đêm, ta sẽ vùi vào gối của Tiểu Bạch, suy nghĩ về tình cảm của mình.
Từ khi nào ta đã có cảm xúc kì lạ này? Từ khi hắn đưa ta quả đào, chớp mắt ngây thơ, hay từ trong cuộc thi, hắn kiên trì vì muốn lấy được cặp vòng cho ta?
Dù sao, cảm xúc này cũng không phải xuất phát từ một sắc nữ dám nghĩ không dám làm như ta rồi!
Ta thích hắn, hay là yêu đây?
Cười thầm... Ta chưa bao giờ an tĩnh mà suy nghĩ nhiều như vậy.
Hít một hơi thật sâu, ta vùi mặt vào gối dần dần đi vào giấc ngủ.
Không cần biết là thích, hay yêu... Tiểu Bạch, ngươi chờ ta, ta nhanh ta sẽ đi tìm ngươi!
•••
Ta hồi hộp đan hai tay trước ngực, thỉnh thoảng ngó nghiêng.
Trong hai tháng này, vừa làm, ta vừa tìm hiểu về quốc gia này. Đây là Minh quốc, ngoài ra còn có mấy quốc gia khác ta cũng không quan tâm. Hoàng đế bây giờ là một minh quân, cũng là một kẻ rất khốc! Đương nhiên đây là bình luận của ta, làm gì có ai chán sống mà dám nói hoàng đế như vậy trước mặt người khác chứ? Chiến công vô số, truyền thuyết vô biên, là một đại thiên tài! Mấy cái này hợp lại cũng sắp làm nên một nam chính đỉnh đỉnh rồi. Vì sao sắp? Vì ta còn chưa biết hắn đầu ngang mắt dọc ra sao, sao có thể phán sớm như vậy.
Tên này có 4 con trai, 5 con gái, cũng không nhiều như trong tưởng tượng của ta. Biết rõ về cuộc chiến hoàng vị, tên này đã bẻ gãy cánh của 3 vị hoàng tử, đuổi bọn hắn đi xa, tập trung bồi dưỡng thái tử.
Thái tử là Mộ Dung Tinh, vô cùng hoà ái, được lòng dân chúng, cũng am hiểu quân sự. Chính là một minh quân tương lai! Nghe nói hơn tháng trước đến biên cương thao luyện, nhưng vẫn có lời đồn là thái tử mất tích.
Khi nghe tin này, ta có nghĩ đến Tinh, nhưng lập tức gạt phắt đi. Cái tên có tính tình thối hoắc kia làm sao có thể là thái tử tốt tính trong truyền thuyết chứ? Nghĩ đến hắn là ta lại ngứa răng. Tất cả là tại hắn, Tiểu Bạch mới bị bệnh, lại còn mất tích. Để ta gặp lại ấy, ta lấy ngươi mài răng!
Khụ, hình như hơi lạc đề rồi. Ta có tìm hiểu về tổ chức tình báo lớn nhất ở đây. Nghe nói lão đại là người thất thường, rất khó gặp. Ngươi có được gặp hắn được không còn phải xem tâm tình hắn thế nào.
Mà sao đợi lâu thế vẫn chưa thấy người ra nhỉ? Ta kiễng chân nhìn dáo dác.
- Cô nương, mời ngươi đi bên này!- Giọng nói âm dương quái khí vang lên sau lưng làm ta đang kiễng chân giật mình suýt ngã.
Quái nhỉ, rõ ràng lúc nãy thấy vị cô nương kia đi hướng này mà, chả lẽ người ta đi một vòng?
Ta cười gượng, đi theo vị cô nương xinh đẹp mà giọng nói nửa đực nửa cái kia.
Xem ra hôm nay ta gặp may rồi!