"Hừ!"
Liễu Tâm Nghiên bắt đầu biến chiêu từ kiếm pháp cơ bản sang một trong những chiêu mạnh nhất của Thanh Vân Kiếm Pháp -- "Thanh Long Nhất Hiện". Kiếm của ả mơ hồ giống như một con rồng xanh từ trên trời giáng xuống, muốn phá hủy tất cả mọi thứ chặn trước mặt nó.
Thanh Vân Kiếm Pháp, Thanh Vân Trực Thượng!
Tú Anh cũng thi triển ra Thanh Vân Kiếm Pháp, cùng một chiêu Thanh Long Nhất Hiện, không kiêng nể gì dùng phương thức cứng đối cứng để hóa giải.
Tú Anh đã tự tin thái quá hay sao? Sau vài lần nếm mùi thắng lợi đã khiến nàng ta tự cho rằng bản thân đã rất mạnh, có thể liều mạng với bất cứ đối thủ nào hay sao?
Không phải, Tú Anh quả thực đã thừa hiểu thực lực của mình ra sao, nhưng còn chưa váng đầu kiêu ngạo đến thế. Sở dĩ làm như vậy, bởi nguyên nhân chủ yếu là nàng ta muốn thử dò xét trình độ của Liễu Tâm Nghiên. Thông qua lần va chạm ngắn ngủi này, nếu lâm vào tình trạng yếu thế, nàng ta sẽ thay đổi đối sách.
Đương nhiên, nếu như thực hiện phương pháp này với một người hoàn toàn xa lạ, có thể khẳng định là rất nguy hiểm, có thể sẽ bị đối phương thẳng tay giết chết chỉ trong nháy mắt. Nhưng riêng với Liễu Tâm Nghiên, Tú Anh không ít thì nhiều vẫn hiểu được ả ta phần nào, cho nên mới dám dùng cách thăm dò như vậy.
Thực tế rõ ràng cho thấy, thực lực của Liễu Tâm Nghiên đã bại lộ ra. Bởi vì sau khi đụng phải đòn phản kích cứng rắn như vậy của Tú Anh, ả đã giận đến mất khôn, bắt đầu toàn lực ra tay không chừa lại đường lui.
"Keng keng. . ."
Tiếng kim loại va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, Liễu Tâm Nghiên thi triển hết chiêu Thanh Vân Kiếm Pháp này đến chiêu khác. Không thể phủ nhận, ả đã luyện Thanh Vân Kiếm Pháp đến độ tương đối thuần thục. Mặc dù vậy, dưới sự tấn công kích của ả, Tú Anh vẫn còn khả năng công thủ, đồng thời cũng sử dụng các chiêu thức trong Thanh Vân Kiếm Pháp để đối phó.
Nếu như Thanh Vân Kiếm Pháp của Liễu Tâm Nghiên làm cho người ta tán thưởng, vậy thì của Tú Anh khiến cho người ta phải kinh sợ ngưỡng mộ, nhất là những người của Yến Vân sơn trang. Tất cả họ đều biết Tú Anh mới vừa tu luyện Thanh Vân Kiếm Pháp không lâu, cho dù nàng ta tu luyện ngay từ lúc vào môn phái đi nữa, có thể đạt đến trình độ hiện nay đã là xuất sắc lắm rồi.
Có lẽ nào, Lý Tú Anh là một thiên tài?
Đương nhiên, cách gọi thiên tài này thực ra chỉ mang tính tương đối, chỉ áp dụng với những người bình thường. Trong Thanh Vân Kiếm Phái, thực sự có không ít thiên tài. Bọn họ đều có thể dễ dàng làm được việc này, thậm chí có lẽ còn tốt hơn rất nhiều.
Nhưng điều đó cũng không thể thay đổi được sự thực, Tú Anh là một thiên tài có thể bồi dưỡng, chí ít ra là ở một nơi như Thanh Vân Kiếm Phái, sau này nàng ta sẽ trở thành một nhân tài. Ừm, chỉ là một nhân tài mà thôi.
Quay trở lại trận chiến. Liễu Tâm Nghiên vẫn luôn đàn áp Tú Anh, vẫn luôn điên cuồng tấn công, nhưng không phải do bị Tú Anh khiêu khích mà không tiếc sức lực ra tay. Trên thực tế, cho dù không cần dùng đấu pháp tốn sức như vậy, ả vẫn có thể giành được thắng như thường, bởi vì thời gian Tú Anh tu luyện kém ả tới ba bốn năm. Khoảng chênh lệch trong thời gian ba bốn năm không dễ gì bù đắp lại được.
Dù hai ba tháng gần đây, Tú Anh tăng trưởng vô cùng nhanh, nhưng cùng lắm cũng chỉ là đuổi kịp người khác tầm hai ba năm. Cho dù còn nhận được cả lợi ích từ Thông Thiên kiếm điển, nhưng hiện giờ nàng ta vẫn còn kém Liễu Tâm Nghiên khá xa, nhất là trên phương diện nội lực, vẫn còn kém tầm một hai năm.
Võ đạo là như vậy, thời gian cũng là một loại thực lực. Nếu như ngươi có thể sống mãi không chết, thiên tài nào cũng không phải là đối thủ của ngươi! !
Đã từng có người nói rằng, cho dù lão tử đánh không lại ngươi, nhưng nhất định sẽ sống lâu hơn ngươi, nhất định có thể tiễn ngươi vào quan tài. Đến lúc đó, người thắng chính là lão tử! !
Về phần kết quả cuối cùng như thế nào thì không quan trọng. Ý nghĩa chân chính của đạo lý này là ở chỗ, sống lâu mới là thiên phú mạnh nhất trên thế giới này.
Hiện tại, kiếm pháp của Tú Anh không kém gì Liễu Tâm Nghiên, thậm chí còn trên cơ, chính bởi như vậy mới bù đắp lại được sự thiếu hụt về mặt thực lực của nàng ta, mới giúp cho nàng ta vẫn còn có hy vọng đánh bại được Liễu Tâm Nghiên. Nhưng niềm hy vọng đó không lớn một chút nào, mà thực sự rất mong manh.
Nếu chỉ xét riêng về mặt thực lực, Liễu Tâm Nghiên hiện giờ đã là Nhị Mạch ngũ trọng thiên, còn Tú Anh mới chỉ là Nhị Mạch nhất trọng thiên. Mặc dù trong giai đoạn này, khả năng thắng vượt cấp là rất cao, nhưng năng lực đó chỉ thuộc về thiên tài, Tú Anh không có năng lực này. Đối với nàng ta, thắng vượt cấp là điều gần như không tưởng.
Nhận thua đi. . .
Vào thời điểm này, Tú Anh đã sinh ra ý nghĩ nhận thua, bởi vì nàng ta chưa bao giờ hy vọng bước vào một trăm thứ hạng đầu tiên. Trong khi đó, Liễu Tâm Nghiên lại có thừa thực lực để làm được điều đó. Khi phân tích thông tin về Liễu Tâm Nghiên, các chủ sới bạc đã đánh giá thực lực của ả đủ để tranh giành năm mươi thứ hạng đầu.
Chẳng phải vận may của Tú Anh vẫn luôn rất bình thường hay sao, vì lý do gì riêng lần này lại xui xẻo gặp phải Liễu Tâm Nghiên như vậy?
Thật ra, không phải do Tú Anh không may, mà đây là điều tất nhiên sẽ phải xảy ra, bởi vì khi đến vòng quyết định này, đối thủ của ngươi nhất định sẽ có thực lực đứng trong một trăm thứ hạng đầu. Cái chính là vận khí không bao giờ tốt hẳn, cho nên nàng ta mới không gặp phải đối thủ không đủ thực lực xếp vào một trăm thứ hạng đầu, đương nhiên nàng cũng sẽ không quá xui xẻo đến mức gặp phải đối thủ mạnh hơn hẳn. Chí ít, đối thủ hiện giờ vẫn có khả năng bị nàng ta lật ngược thế cờ.
"Keng!"
Liễu Tâm Nghiên lại dồn lực đánh ra một đòn, tuy rằng Tú Anh cố gắng đón đỡ, nhưng lần này tay đã bắt đầu run rẩy, thêm vào đó là thể lực đã tiêu hao, nàng ta cũng hiểu được giờ là là lúc nên nhận thua.
Còn muốn nhận thua? Hừ, không dẫm nát ngươi dưới chân, ta làm sao có thể can tâm. Nếu bây giờ ngươi nhận thua, người không hiểu lại cứ tưởng rằng thực lực của ngươi và ta không hơn kém nhau nhiều lắm, như thế có khác gì giúp ngươi đánh bóng tên tuổi.
Dường như Liễu Tâm Nghiên đã nhìn thấu ý nghĩ trong đầu Tú Anh, cho nên ả quyết không cho Tú Anh có cơ hội mở miệng. Ánh kiếm liên tục lóe lên, khiến cho Tú Anh phải bỏ qua ý định mở miệng xin thua, dồn hết tâm trí vào công việc phòng ngự, tiếp tục đối chiến với ả.
Vào lúc này, dường như đã nhìn ra tình thế, trưởng lão Yến Vân sơn trang khẽ nhíu mày, còn Trưởng lão giám thị đương nhiên cũng vậy, nhưng không ai đứng ra ngăn cản, bởi giờ chưa phải lúc để làm việc đó. Chỉ đến khi nào xuất hiện tình huống có người bị thương, họ mới có thể ra tay.
Tú Anh đành phải đau khổ chèo chống, nhưng làm như vậy vẫn có điểm tốt là có thể ấn tượng với người khác nàng ta là người cứng cỏi. Tuy rằng nguyên nhân do bị ép buộc, nhưng ngay cả một người bình thường rơi vào tình trạng đường cùng, thông thường sẽ tạo ra đột biến nằm ngoài sức tưởng tượng.
"Ta sẽ thắng ngươi một cách hoành tráng! !"
Liễu Tâm Nghiên thầm nhủ trong lòng rồi đột nhiên bùng ra khí thế đàn áp Tú Anh, ngay sau đó là một chiêu kiếm vô cùng hoành tráng nhưng đầy uy lực. . .
Bụi đất bị chiêu kiếm đó cuốn lên không trung tạo thành một vòng xoáy, lấy kiếm làm tâm, công thẳng về phía Tú Anh. Đương nhiên, bất kể đám bụi đất cuốn lên hay vòng xoáy thì chỉ có tác dụng tô điểm cho đẹp mắt, còn bản thân chúng hoàn toàn không có lực sát thương, chủ yếu vẫn phải dựa vào kiếm!
Đúng lúc này, Tú Anh đột nhiên tĩnh tâm lại, bởi vì nàng ta đột nhiên nhớ tới Bộ Tranh. Đương nhiên, nàng ta không phải nhớ đến con người Bộ Tranh, mà chỉ nhớ tới một chiêu kiếm pháp của gã mà thôi.
Trong một khoảng thời gian ngắn gần đây, Bộ Tranh chỉ chăm chú luyện một chiêu kiếm pháp, một chiêu kiếm pháp mà Tú Anh không nhìn thấu. Nàng ta cảm thấy uy lực của nó rất bình thường, cũng chẳng thấy có chỗ nào đặc biệt cả, chỉ vì Bộ Tranh cắm đầu vào luyện duy nhất chiêu kiếm này mới khiến cho nàng ta có ấn tượng tương đối sâu.
Ngay tức khắc, nàng ta không hiểu vì sao, thân thể của mình giống như bị mất khống chế, tự động đánh ra chiêu kiếm pháp đó. Liền đó, mọi người lập tức nhìn thấy ánh kiếm lóe sáng. . .
"Oanh!"
"A. . ."
Liễu Tâm Nghiên bị hoành tráng đánh văng đi, Tú Anh cầm kiếm đứng ngẩn ra ngay tại đương trường, mơ hồ không hiểu đã chuyện ra chuyện gì. Nàng ta không thể nào ngờ tới, chiêu kiếm pháp đó lại có uy lực lớn đến thế, vì sao khi đến lượt mình đánh ra, chiêu kiếm lại không còn giống như của Bộ Tranh nữa?