[Dịch] Độc Bộ

Chương 145 : Kỹ năng của Vượng Tài!




"Ta kháo, ngươi ngồi siêu huyền không thuyền tu luyện à, trước kia tu vi của ngươi chỉ vẻn vẹn nhất mạch, mới hơn bốn tháng mà thôi, trực tiếp thăng liền hai mạch cảnh." Tú Anh hô lên kinh ngạc, nàng chính là biết cảnh giới của Bộ Tranh lúc rời đi, tốc độ này tựa hồ cũng quá khoa trương.

Chính mình khổ luyện lâu như vậy, lại bị hắn dễ dàng siêu việt, bản thân hiện tại bất quá là nhị mạch tam trọng thiên mà thôi, còn hắn đã hơn bảy cái trọng thiên rồi.

Vốn bản thân còn đang dương dương tự đắc với tốc độ của mình, bởi vì tốc độ của người khác không nhanh bằng mình, bây giờ nhìn Bộ Tranh, hoàn toàn là đả kích người a.

"Sau khi cô đến Linh Bảo tông sẽ minh bạch, linh khí mỗi ngày ta hấp thu nhiều hơn của cô, mỗi ngày ăn linh lương với thịt yêu thú, còn có dược thiện, bồi nguyên đan, ta ở đó bốn tháng, tương đương ở Thanh Vân kiếm phái hai năm, thậm chí lâu hơn." Bộ Tranh cũng không vì vậy mà tự hào, bởi vì hắn biết, mình ở Thiết Mộc Đường không đáng kể chút nào, cảnh giới tam mạch, hài tử mười mấy tuổi người ta cũng không sai biệt lắm đạt tới cảnh giới này.

Tú Anh ngẩn ngơ, nàng hiện tại đã biết rõ sự khác biệt giữa cấp bậc thế lực, điều kiện tu luyện như thế quá đối lập, cho dù là một thiên tài của thế lực nhỏ, cũng rất khó đuổi kịp người bình thường nhất của thế lực cấp cao hơn, vả lại, thế lực người ta cũng không khuyết thiếu thiên tài.

"Cô phải nỗ lực cố gắng, đây là bồi nguyên đan, ta ở bên đó phụ trách luyện chế thứ này, cô cầm lấy sử dụng, số này đủ cho cô dùng trong hai năm tới, dù sao hiện tại ta luyện chế rất nhiều." Vào lúc này Bộ Tranh lấy ra mấy lọ bồi nguyên đan, mỗi lọ đều chứa trăm viên.

Một lọ không sai biệt lắm dùng trong một năm, mấy lọ này cũng đủ cho Tú Anh dùng trong hơn hai năm tới.

"Ta dùng không sao chứ?" Tú Anh hỏi, loại đan dược luyện khí này là điều kiện tu luyện cực kỳ trọng yếu, thậm chí không kém quan trọng hơn chút nào so với linh mạch, tại Thiết Mộc Đường, cũng chỉ có đệ tử mới được phân phối loại đan dược luyện khí này, mà thành viên ngoại vi thì chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp, không có biện pháp cũng chỉ có thể ăn luyện khí đan hoặc căn bản không có mà ăn luôn.

Mà vì khuyết thiếu đan dược này cho nên khoảng cách giữa thành viên ngoại vi và đệ tử càng trở nên rõ ràng, thậm chí còn không bằng tốc độ phát triển của đệ tử trong Thanh Vân kiếm phái, điều này cũng thuyết minh tầm quan trọng của đan dược luyện khí

Hiện tại Tú Anh có tụ linh trận khí, lại có bồi nguyên đan, tin tưởng nàng có thể dễ dàng bắt kịp và vượt qua tuyệt đại bộ phần đệ tử trong Thanh Vân kiếm phái, mà Thất Tinh luận võ tiếp theo có lẽ sẽ có phần của nàng.

Điều kiện tu luyện hiện tại của Tú Anh có thể nói tương ứng với điều kiện tu luyện trong thế lực cấp hoàng. Không nói đến tụ linh trận khí cùng đan dược vừa rồi, nàng còn có thông thiên kiếm điển có thể giúp nàng lĩnh ngộ kiếm đạo, còn có một chiêu kiếm pháp có thể làm tuyệt chiêu, mà hết thảy những thứ này đều đến từ Bộ Tranh, có thể nói, kỳ ngộ lớn nhất đời này của nàng chính là gặp được Bộ Tranh.

"Không có chuyện gì đâu, ta còn có rất nhiều, đây đều là của ta luyện chế, nếu như số lượng không đủ để giao nộp, cùng lắm là luyện chế thêm vài ngày mà thôi." Bộ Tranh trả lời một cách nhẹ nhàng, đây là chỗ tốt của việc bản thân biết luyện chế.

"Ừ!" Tú Anh gật gật đầu, yên lặng thêm củi thổi ống bễ.

Bộ Tranh nấu ăn mất nửa canh giờ, bất quá, khoảng thời gian này không uổng phí, một bàn đầy đồ ăn, cộng với nguyên liệu nấu ăn đều ẩn chứa linh khí, dược thiện cũng có không ít, sau khi ăn vào, nội lực sẽ tăng bằng tu luyện bình thường mấy ngày.

Thôn dân đi ngang qua nhà Bộ Tranh đều có thể ngửi được mùi vị thức ăn hấp dẫn kia, thôi thúc bọn họ muốn bước vào xem đó là gì.

Nhưng, cuối cùng vẫn không có người nào mặt dày bước vào...

"Ta đi gọi cha mẹ ta lại đây, để cho bọn họ cũng ăn được đồ ngon." Tú Anh nói, không hề trưng cầu sự đồng ý của Bộ Tranh, bởi vì nàng biết Bộ Tranh nhất định sẽ đáp ứng. Hắn chỉ cần ăn ít đi một chút là đủ cho cha mẹ nàng ăn rồi."

"Đi đi, ta thuận tiện hấp một ít đồ ăn." Bộ Tranh nói, hấp đồ ăn không cần hắn phải làm gì nhiều, chỉ cần đun lửa dưới nồi là được.

Một lát sau, Tú Anh dẫn theo cha mẹ nàng tới, hai ông bà có chút ngượng ngùng, cầm theo thịt gà khô làm quà đáp lễ cho Bộ Tranh, phỏng chừng Tú Anh đã nói là không cần nhưng bọn họ vẫn mang.

Đương nhiên, tin tưởng hai ông bà vốn cũng không muốn đến, nhưng do Tú Anh cứ nài, vả lại nói có rất nhiều đồ ăn ngon, cho nên bọn họ mới động tâm mà đến.

Hiện tại chứng kiến thức ăn đầy bàn của Bộ Tranh, bọn họ có chút sợ ngây người.

"Bộ Tranh, cháu đây là chuẩn bị cho bao nhiêu người ăn?" Phụ thân của Tú Anh ngơ ngác hỏi han.

"Cho mấy người chúng ta a, Đại Hải ca nói không có tới, chừa cho huynh ấy một chút là được, tí nữa cháu sẽ đưa qua cho huynh ấy." Bộ Tranh hồi đáp, mặc dù Đại Hải ca không đến, nhưng nếu Bộ Tranh có đồ ăn nhắm rượu ngon thì luôn đưa tặng cho Đại Hải ca, bởi vì Đại Hải ca thích uống rượu.

Yêu cầu của Đại Hải ca cũng không cao, tặng món ăn thôn quê bình thường gì huynh ấy cũng rất vui vẻ.

"Bốn người chúng ta ăn nhiều như vậy sao?" Phụ thân của Tú Anh hỏi.

"Đúng vậy đó cha mẹ, hai người không biết sức ăn của Bộ Tranh kinh khủng cỡ nào đâu, một mình hắn cũng có thể ăn hết bàn đồ ăn này, mỗi ngày hắn đều ăn như thế này, hắn nói là để tăng chiều cao, nhưng cũng chẳng thấy hắn dài ra được bao nhiêu." Tú Anh giải thích.

"Chuyện này..." Hai ông bà đều xấu hổ, thầm nghĩ trong lòng, đây có còn là người hay không?

Mới đầu, bọn họ có chút hoài nghi, nhưng rất nhanh đã bị đống thức ăn mỹ vị này làm cho bọn họ vứt chuyện này ra khỏi đầu, càng về sau Bộ Tranh bắt đầu biểu diễn sức ăn của hắn, ăn nhiều đến mức bọn họ nhìn mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, bọn họ coi như hiểu được, thùng cơm chân chính là gì.

Mà khiến bọn họ cảm thấy kỳ diệu không chỉ là sức ăn của Bộ Tranh, quan trọng nhất là sau khi bọn họ ăn hết đồ ăn, cũng không cảm thấy no căng, dù cho bọn họ ăn rất nhiều, đã ăn không vô nổi nữa, nhưng cũng không có cảm giác no căng kia, chỉ cảm thấy toàn thân rất thoải mái, giống như có từng luồng khí đang chậm rãi lưu động trong thân thể của mình, người cũng trở nên phấn chấn hơn rất nhiều.

Đêm hôm đó, bọn họ ngủ rất say, mà ngày hôm sau lúc thức dậy, bọn họ phát hiện mình giống như trẻ ra vài tuổi, tinh thần phơi phới.

Vì thế, sự kỳ diệu của thức ăn do Bộ Tranh nấu được truyền bá khắp thôn, hiện tại, các thôn dân đãmặc kệ hết thảy, đều muốn thưởng thức đồ ăn Bộ Tranh nấu.

Bộ Tranh rất hào phóng mời toàn bộ thôn dân ăn một lần, đây không phải là vấn đề lớn lao gì, hắn chỉ cần ăn ít đi một chút là đã đủ cho tất cả thôn dân ăn rồi.

Đương nhiên, hắn cũng chỉ mời một lần như vậy, sau này không có nữa, có một số người vẫn cảm thấy chưa đủ, mặt dày tiếp tục đòi hỏi, nhưng Bộ Tranh không hề đáp ứng, ngoại trừ người quen, hắn sẽ không mời người ta ăn nữa.

Bộ Tranh làm như vậy không có gì đáng trách, hắn mở tiệc chiêu đãi mọi người một lần tốn không ít tiền, hơn nữa thời gian tiêu hao không ít, một số đồ ăn đều là một mình hắn tự tay nấu, đối với thôn dân được ăn một lần là đủ rồi, dù sao thức ăn của Bộ Tranh không phải là đồ ăn tầm thường, coi như không cho cũng rất bình thường.

Chỉ có điều, duới tình huống bình thường như thế, có một số người ngược lại lòng tham không đáy, cảm thấy rằng Bộ Tranh có thứ tốt thì nên lấy ra chia cho mọi người cùng nhau hưởng, một lần là chưa đủ, phải nên tiếp tục.

Sau khi bọn hắn không được đáp ứng, liền bắt đầu tuyên truyền Bộ Tranh keo kiệt bủn xỉn, đối với chuyện này, Bộ Tranh hoàn toàn không quan tâm, từ nhỏ hắn vốn đã nhận đủ sự mỉa mai châm chọc, những người này đã là gì?

Thú vị là, Bộ Tranh không phản ứng, lại làm cho người ta cho rằng hắn chột dạ, là biểu hiện của dễ khi dễ, hành vi biểu hiện ra tự nhiên càng ngày càng quá mức...

Bất quá, Bộ Tranh tương tự vẫn không để trong lòng, đây cũng không phải là hắn không phát hiện ra, mà do tính chất sự việc so với trước kia giống hệt nhau, lúc hắn ở trong thôn, chịu qua không ít xa lánh, hiện tại ít ra tốt hơn nhiều, chỉ là một bộ phận trong đó mà thôi.

Đây có lẽ là bởi vì thiếu đi các thúc bá thẩm thẩm kia, không có sự châm chọc khích bác của bọn họ thì tất cả mọi người đều hữu hảo với nhau, người sẽ để ý, hẳn đều là người thân thiết với mình mà không phải là những người khác.

Hơn nữa, mấy ngày nay Bộ Tranh đa số thời gian không ở trong thôn. Hắn đều ở cùng Tú Anh tu luyện trong núi, đây cũng không biết là Tú Anh bồi tiếp hắn hay hắn bồi tiếp Tú Anh.

Phải nói hẳn là Bộ Tranh không có người nào trong thôn để nói chuyện cho nên hắn càng cần phải bồi tiếp Tú Anh. Nhưng Tú Anh cũng cần Bộ Tranh "chỉ điểm" kiếm pháp cho nàng, kiếm pháp của nàng tu luyện cũng không phải là chính xác hoàn toàn, còn cần cải tiến, nhất là chiêu kiếm giấu trong kiếm chiêu của Thanh Vân kiếm phái, tuy rằng nàng chỉ nắm giữ được một chút nhưng so với trước kia thì tốt hơn nhiều.

" Vượng Tài, con chó béo nhà ngươi, không ngờ lại có bổn sự này a."

"Gâu gâu..."

Khi Bộ Tranh vàTú Anh tu luyện trên núi, trong lúc rỗi rãi, ngoài ý muốn phát hiện ra một loại bổn sự đặc biệt của Vượng Tài, bổn sự này khiến cho hắn rất kinh hỉ.

Khi đó, Bộ Tranh đang bay qua bay lại trong núi luyện tập khinh công, lúc đó hắn cảm thấy hết sức vui sướng, trước kia hành tẩu trong núi tuy rằng không tính là khó khăn, nhưng tuyệt đối không được thoải mái như bây giờ, nếu trước kia có thể như thế này, vậy thì mình trước kia cũng không cần phải khổ cực như vậy.

Đương nhiên, Bộ Tranh cũng không phải oán giận quá khứ, cái gì đã qua rồi thì hắn cũng không muốn suy nghĩ tới, nhất là nếu như không có kinh lịch trước kia, làm sao có thể thấy được biến hóa hiện tại.

Bây giờ hắn rất dễ dàng có thể đến cái vách núi mà khi trước cần đi hơn nửa ngày kia, mà lúc hắn chạy lên vách núi thì phát hiện một chuyện, đó chính là kỹ năng của Vượng Tài.

Vượng Tài đã có thể vượt nóc băng tường? Đó đương nhiên là không thể nào, trước mắt mà nói, nó còn chưa có năng lực như thế, nó chỉ là chạy trốn nhanh một chút, nhảy cao một chút, nhưng vẫn chưa làm được cái kỹ thuật chạy trên vách núi.

Mà cũng bởi vì không biết cũng như không theo kịp cước bộ của Bộ Tranh, Vượng Tài mới chạy sang một bên làm chuyện của mình.

Thật lâu sau khi Bộ Tranh đang du tẩu trên vách núi, đột nhiên khóe mắt quét qua một đồ vật... Vượng Tài đang đào một cái hồ, đào hố cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì, cái ngạc nhiên chính là đồ vật bị Vượng Tài đào từ trong hố ra đặt ở bên cạnh hố.

Mới đầu Bộ Tranh còn tưởng là tạp vật, nhưng sau lại phát hiện không đúng, cái đó không phải là một loại dược liệu sao? Loại dược liệu này bị chôn dưới ba thước đất trong lòng đất, bình thường rất khó bị phát hiện, vả lại tác dụng không hề nhỏ, chính bởi thế nó tương đối đáng giá.

Loại dược liệu này tên là phù dung, sinh trưởng dưới lòng đất, bình thường thực vật đều là mọc lên phía trên, còn vị dược tài này thì mọc xuống phía dưới, phù dung càng mọc sâu trong lòng đất thì càng trân quý, dược hiệu cũng càng tốt.

Một số đan dược cấp cao cần đến loại phù dung này, bất quá, cái loại phù dung này đều là đỉnh cấp, rất khó tìm được, tuy nhiên dù là phù dung bình thường, cũng có thể dùng với đan dược bình thường, thậm chí trung cấp đan dược hoặc hơn.

Vì thế Bộ Tranh lập tức phi thân xuống, đi đến bên cạnh Vượng Tài, cầm lấy dược liệu trên mặt đất, nhìn ngắm kỹ lưỡng, cũng nếm thử một chút, đích thật là cái loại phù dung này, tuy rằng nó thể là vừa mới sinh trưởng, nhưng có vẻ bên dưới còn nữa, Vượng Tài còn đang đào hố tìm kiếm.

Quá sức ngạc nhiên rồi? Đây là trùng hợp sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.